Nhất thời Diệu Vân Tiên Cô không dám chắc chắn. Lục soát Tần Vô Song, đơn giản thôi, nhưng vạn nhất Tần Vô Song giảo hoạt đã sớm giấu Thần Đạo Quả đi rồi thì không xong rồi. Vạn nhất không tìm được, bảo bà ta nhận cái danh xấu kia thì đó chính là chuyện trời hận người oán rồi.
- Tần Vô Song, ngươi thật gian xảo. Nhất định là ngươi đã giấu Thần Đạo Quả đi thì mới dám nghênh ngang như thế. Bản Tiên Cô không mắc lừa ngươi đâu! Ta thừa nhận cái gì chứ? Nga Mi Đạo Trường ta chẳng làm gì hết, trong sạch căn bản không cần phải biện minh!
- Trong sạch?
Tần Vô Song nói đầy khinh thường:
- Nga Mi Đạo Trường ngươi cũng dám nói mình trong sạch? Vậy thì nữ tử thanh lâu đều là trinh khiết liệt phụ hết rồi! Diệu Vân Tiên Cô, có thể người khác không biết ngươi, nhưng chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, gương mắt thật xấu xa của ngươi thì ta đã rõ. Cũng không nói ta vu oan cho ngươi, ngươi nói ta lấy cắp Thần Đạo Quả, có nhân chứng không? Có ai tận mắt nhìn thấy không? Còn âm mưu của Nga Mi Đạo Trường các ngươi, có rất nhiều tu luyện giả thoát chết đều biết mười mươi!
Ánh mắt kiên định của Tần Vô Song quét qua chỗ Tân Thiên Thần, Yến Quy Nam và Lôi Minh, lạnh lùng nói:
- Tân Vô Kỵ dọc đường truy sát ta, là ta cố gắng phản kích lại giết chết hắn. Còn Tân Vô Vọng, Lôi Oanh và Yến Thiên Tùy, là bị Thần thú Bạch Hổ ăn, lúc đó rất nhiều người nhìn thấy. Tân Vô Kỵ cũng tận mắt nhìn thấy. Hắn chạy nhanh mới may mắn không chết! Chuyện này lang quân Thương Dạ của tiểu thư Tô Mật, người của Bàn Long Tộc ở Vô Tận Đông Hải tận mắt chứng kiến. Hôm đó ta cùng họ cố gắng chiến đấu, mới gặp mà như đã quen từ lâu. Hai người họ có thể làm chứng!
Bàn Long Tộc? Ánh mắt tất cả đều nhìn sang một Thần đạo cường giả. Người này dáng người mập mạp, nụ cười phúc hậu, lúc cười cơ thịt trên mặt đều rung động.
- Tô nhi cũng biết chuyện này sao? Vậy dễ thôi, để ta gọi chúng đến.
Người đứng đầu Bàn Long Tộc đây là một trong những cường giả mạnh nhất của Bàn Long Tộc. Tính tình hòa nhã, dễ gần, không làm cao, bình sinh thích chơi bảo vật, đại danh là Long Đại Bảo, là phụ thân của Tô Mật.
Đừng thấy gương mặt người này thân thiện, một khi bị chọc giận thì Long Đại Bảo trở nên vô cùng đáng sợ! Người này cũng rất có thực lực ở Vô Tận Đông Hải.
Thương Dạ và Tô Mật rất nhanh đã đến. Thấy Tần Vô Song ở đây, Thương Dạ và Tô Mật đều mừng rỡ, nhìn nhau cười nhưng không nói gì.
Long Đại Bảo cười nói:
- Tô nhi, Dạ nhi, Tần Vô Song công tử đây nói các con từng bị Thần thú Vạn Hoa Cốc tấn công, có chuyện đó không?
Diệu Vân Tiên Cô lạnh lùng nhìn Tô Mật và Thương Dạ, hiển nhiên cũng thấy lo lắng. Bà ta vốn nghĩ phần thắng nằm chắc trong tay mình rồi, nhưng không ngờ âm mưu của mình lại bị Tần Vô Song phá vỡ, cục diện đã rất bất lợi cho bà ta.
Nếu Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông biết đệ tử của họ bị Thần thú ăn mất thì sự tạm thời không phản kích này càng không hay.
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tô Mật trở nên lo lắng:
- Cha, chuyện này không sai, con Thần thú đó rất hung dữ, ít nhất cũng là Hóa Thần Đạo cường giả, chỉ một cú đớp của nó cũng ăn mất bốn năm tu luyện giả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thực ra Tô Mật và Thương Dạ chỉ cảm nhận áp lực của con Thần thú chứ không tận mắt nhìn thấy nó. Nhưng Tần Vô Song đã nói vậy thì đương nhiên họ cũng phải phối hợp.
Trường hợp này chỉ giúp tình chứ không giúp lý, lẽ nào họ lại không biết? Huống hồ Nga Mi Đạo Trường quả thực độc ác, không đả kích chúng không giải được hận trong lòng.
- Dạ nhi, Tô nhi có chỗ nào nói quá lên không?
Long Đại Bảo hỏi Thương Dạ.
Thương Dạ lắc đầu nói:
- Sự thực còn đáng sợ hơn Tô nhi hình dung hàng trăm lần. Con Thần thú ở Vạn Hoa Cốc đó vừa ra, các tu luyện giả vào Vạn Hoa Cốc, mười người thì có đến bảy tám người chết. Nếu không phải con và Tô nhi nhanh chân chạy đi thì e là cũng bị cấm chế Vạn Hoa Cốc nhốt lại rồi. Chưa biết chừng còn biến thành bữa cơm cho con Thần thú đó rồi cũng nên.
Những lời của Tô Mật và Thương Dạ, không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức đã đẩy Nga Mi Đạo Trường xuống bùn.
Như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Diệu Vân Tiên Cô. Nếu thật sự như thế thì Nga Mi Đạo Trường quá quá đáng rồi!
So sánh thì việc trộm Thần Đạo Quả có là cái gì? Nga Mi Đạo Trường các ngươi cố ý dùng Thần Đạo Quả làm mồi nhử, lừa các tu luyện giả kia đến nộp mạng, dù có bị trộm mất Thần Đạo Quả thì cũng là tự làm tự chịu mà thôi!
Hơn nữa, Nga Mi Đạo Trường làm như vậy đúng là tổn hại đến đạo trời. Những tu luyện giả kia tuy không phải thiện nam tín nữ, giết người vô số nhưng dùng cách đó giết người thì đúng là đáng phải bàn bạc!
Chưởng môn Tuyết Thiền cũng sầm mặt lại, nếu Nga Mi Đạo Trường là như vậy thật thì nên truy cứu thế nào đây? Trong lòng tuy ảo não nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
- Diệu Vân Tiên Cô, ngươi có gì để nói?
Diệu Vân Tiên Cô phủ nhận:
- Đấy đều là những lời nói phiến diện của chúng. Hơn nữa ta nghi ngờ hai người này cố ý nói giúp Tần Vô Song.
Tần Vô Song bật cười ha ha:
- Diệu Vân Tiên Cô, Bàn Long Tộc ở tận Vô Tận Đông Hải, không hề quen biết với ta, họ lại nói giúp ta. Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông trước nay bất hòa với Tần gia ta, họ làn chứng cho Nga Mi Đạo Trường, lẽ nào động cơ trong sạch hơn? Lý lẽ như vậy hình như hơi nực cười thì phải?
Các thế lực có mặt ở đây đều gật đầu. Hiển nhiên, Bàn Long Tộc ở Vô Tận Đông Hải không thể nào lại có quan hệ gì với Tần gia Thiên Đế Sơn, trước đây cũng không thể có. Nếu bảo Bàn Long Tộc ra mặt giúp Tần gia thì có vẻ không hợp lý.
Còn Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông có thù với Tần gia chẳng phải tin tức mới mẻ gì ở Cấm địa của Thần. So sánh thì đúng là bên Diệu Vân Tiên Cô đáng nghi hơn.
Lúc đó, không biết ai đã nói một câu:
- Diệu Vân Tiên Cô, nếu Thần Đạo Quả là quả được sinh ra từ Thần thú, tại sao không mời Thần thú ra đây. Như thế không phải có sức thuyết phục hơn sao?
Thật ra nhiều người tin lời của Tần Vô Song hơn. Vì đám người Diệu Vân Tiên Cô đều chỉ có lời nói phiến diện chứ không có gì thực chất cả.
Còn bên Tần Vô Song có thể nói ra được tên người bên Nga Mi Đạo Trường, nói được tu vi của Thần thú là Hóa Thần Đạo tám kiếp, những chuyện này nếu không phải có người của Nga Mi Đạo Trường nói thì sao Tần Vô Song biết được?
Diệu Vân Tiên Cô bất lực nói:
- Thần thú đại nhân là hậu duệ của Thánh Thú Bạch Hổ, tính tình cổ quái. Ta đã liên hệ với nó nhưng không được.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Diệu Vân Tiên Cô, sao ngươi không dứt khoát tiếp tục ngậm máu phun người bảo Thần thú cũng bị ta giết rồi đi?
- Hừ, dù ngươi có ý định cũng làm gì có bản lĩnh đó. Tiểu tử, cũng là ngươi may mắn, trộm Thần Đạo Quả đúng lúc Thần thú đang ngủ nếu không đâu có thể ngông cuồng như vậy?
- Ngủ sao? Thần thú đại nhân đang truy sát các tu luyện giả mới phải. Diệu Vân Tiên Cô, đường đường là chủ một tông mà dám làm không dám nhận, thật là khiến người khác coi thường!
Tần Vô Song nói đầy khinh bỉ.
Tuyết Thiền chau mày:
- Không liên lạc được với Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ? Không vội, ta đi nói chuyện với Đại Chưởng môn.
Tuyết Thiền tập trung thần thức bắn ra một đạo truyền âm phù, một lúc sau, trong một động phủ, phía trên một đám mây, gương mặt của một vị đạo giả với ba chòm râu mảnh hiện ra, mở pháp nhãn hút ngưng âm thần thông lại.
- Ửm? Là Tuyết Thiền?
Đạo nhân này chính là đệ nhất cường giả của Mộng Huyễn Thiên Trì, Đại Chưởng môn của Côn Luân Tiên Tông - Vương Thiền.
Sau khi biết chuyện, Vương Thiền biến thủ quyết, một đạo ngưng âm thần thông hình thành, vận khí, và truyền nó đi.
Lại nói con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đang đi trên đường, bỗng nhiên thần thức rung lên, bàn tay tóm lấy ngưng âm thần thông.
- Là hắn?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ toàn thân run lên:
- Đến Ngọc Hư Cung? Đi hay không?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nhớ đến người văn sĩ thần bí kia, trong lòng sợ sệt. Nhưng nay Chưởng môn tại Ngọc Hư Cung đã truyền pháp chỉ đến, không đến là chống lại Côn Luân Tiên Tông.
Con Bạch Hổ này tự cao tự đại, nhưng nó cũng biết nếu Vương Thiền muốn gây rắc rối thì dù có đến chân trời góc biển thì cũng khó trốn thoát.
Nghĩ vậy, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ không do dự nữa, nhanh chóng chạy về hướng Ngọc Hư Cung. Vốn dĩ nó cách Côn Luân Tiên Tông không xa, sau khi nhận được mệnh lệnh, chưa đến một giờ đã đến Ngọc Hư Cung.
Trong Ngọc Hư Cung lúc này có một số người đã sốt ruột rồi, nhưng dù có nôn nóng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Dù gì thì đây là vụ kiện cáo giữa Nga Mi Đạo Trường và Tần gia, họ ở đây đợi đúng là quá bức bối. Chuyện không liên quan gì đến mình, xem náo nhiệt cũng được, nhưng bảo họ đợi thì đúng là bực mình.
Đúng lúc đó, Tuyết Thiền bỗng nói:
- Chư vị, Thần thú Bạch Hổ đã được Đại Chưởng môn gọi về, sẽ đến nơi ngay thôi.
Nghe đến ba chữ "Đại Chưởng môn" mọi sự sốt ruột đều tan biến thành mây khói.
Đại Chưởng môn, đó là ai chứ? Đệ nhất nhân vật ở Mộng Huyễn Thiên Trì! Là một trong những người cấp bậc cao nhất Đại lục Thiên Huyền! Gần như có thể nói, người đó là vô địch của Đại lục Thiên Huyền!
Thần thú Bạch Hổ đi về phía động phủ của Vương Thiền, đến gần thì cung kính nói:
- Bạch Hổ bái kiến Đại Chưởng môn.
Lúc đó phía sau Bạch Hổ vang lên tiếng cười giễu cợt:
- Mèo con, sao lại chạy tới đây thế? Lẽ nào coi lời của ta là gió thoảng bên tai?
Người đó nửa cười nửa không nhìn Bạch Hổ một cách cổ quái. Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ sợ hãi:
- Ngươi… ngươi đừng có làm bừa, là Đại Chưởng môn gọi ta đến!
- Đại Chưởng môn? Là Vương Thiền sao? Vừa đúng lúc ta cũng muốn tìm hắn…
Toàn thân con Bạch Hổ run lẩy bẩy, gọi thẳng tên "Vương Thiền" của Đại Chưởng môn? Kẻ này gan quá to rồi phải không? Đầu óc con Bạch Hổ trở nên trống rỗng, hiển nhiên rất hồ nghi về thân phận của người thần bí này.
- Ha ha, Lý huynh, là huynh à? Nghe họ nói huynh đã đến nhưng không ai nhìn thấy huynh. Lý huynh, huynh đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Muốn chọc tiểu đệ à, nào nào nào, mời vào trong!
Bạch Hổ nhìn người đó, càng chết sững, là Đại Chưởng môn Vương Thiền!
Mà khẩu khí của Đại Chưởng môn lại vô cùng khách khí, rõ ràng là văn sĩ thần bí kia khiến Đại Chưởng môn cũng không dám thất lễ.