Tần Vô Song chạy vụt ra cửa động, nhìn ra ngoài, thấy một thiếu nữ y phục trắng như tuyết, đi với đôi chân trần, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, gương mặt dường như có nỗi lo không giải tỏa được. Nhìn thần thái tiều tụy đó của một tuyệt sắc dung nhan, Tần Vô Song lại cảm thấy đau lòng, là cô ấy, đúng là cô ấy!
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Thủy Nhược Lan vẫn đơn thuần và sáng trong như vài năm trước. Chỉ có điều, giữa hàng lông mày lại thiếu đi sự bình tĩnh và điềm đạm của năm xưa và có nhiều hơn sự đau buồn.
Đây chính là điều khiến Tần Vô Song thấy đau lòng.
Nhớ năm đó Thủy Nhược Lan vô lo vô nghĩ, dù có nhắc đến cái chết của gia gia thì khẩu khí vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên.
Đó là một loại tâm cảnh hoàn toàn không bị thế tục vấy bẩn. Còn lúc này, nét đau buồn, sầu khổ đã phá vỡ mất vẻ đẹp điềm đạm tự nhiên đó. Với Tần Vô Song, đây chính là sự gây thương tổn tàn nhẫn nhất.
- Tần đại ca, muội biết rồi huynh cũng quay lại.
Thủy Nhược Lan cười.
- Muội… Nhược Lan, muội biết là ta?
Tần Vô Song chết sững.
Nét đau thương giữa hai hàng lông mày của Thủy Nhược Lan biến mất, thay vào đó là niềm vui xen lẫn ngượng ngùng.
- Tần đại ca mau theo muội!
Thủy Nhược Lan vẫy tay.
Tần Vô Song không chút nghi ngờ lập tức theo sau. Một lúc sau đến một nơi khá kín đáo, lúc này tâm trạng Thủy Nhược Lan mới bình tĩnh hơn một chút, trong đôi mắt đơn thuần kia vẫn có một chút niềm vui không thể kìm nén, cô run run nói:
- Tần đại ca, muội tưởng cả đời này không được gặp huynh nữa.
- Nhược Lan, muội… muội là môn hạ của Nga Mi Đạo Trường rồi.
Tần Vô Song thở dài bất lực:
- Nhược Lan, những gì Nga Mi Đạo Trường đã làm thực sự khiến người ta ghê tởm.
Thủy Nhược Lan sắc mặt ủ ê:
- Tần đại ca biết hết rồi sao?
- Nhược Lan, thấy Nga Mi Đạo Trường âm mưu đối phó các tu luyện giả như vậy, ta thật sự không muốn liên tưởng muội có quan hệ với Nga Mi Đạo Trường. Thật sự là Nga Mi Đạo Trường không thích hợp với muội. Ta chỉ mong muội mãi mãi là thiếu nữ đơn thuần ở Oản Tử Cốc, không tranh giành với đời, vô lo vô nghĩ!
Thủy Nhược Lan khóe mắt rưng rưng, khẽ cắn môi không ngừng lắc đầu.
- Tần đại ca, xin lỗi, Nhược Lan khiến huynh thất vọng rồi. Tần đại ca, Nhược Lan biết huynh là người tốt. Nhưng thật sự Nhược Lan không biết, mọi việc xảy ra thật sự là Nhược Lan không biết. Tần đại ca có tin muội không?
Tần Vô Song nhìn Thủy Nhược Lan như vậy thì mềm lòng. Hắn đã gặp rất nhiều người, biết Thủy Nhược Lan không nói dối. Hắn thở dài:
- Nhược Lan, ta vốn không trách muội. Chỉ là ta cảm thấy Nga Mi Đạo Trường hành động như thế làm tổn hại đến thiên đức rất nhiều.
Nét mặt Thủy Nhược Lan có phần mơ màng:
- Tần đại ca, sư phụ đưa muội đến Nga Mi Đạo Trường, sư phụ rất tốt với muội… Đúng rồi, Tần đại ca, từ sau hôm ở Oản Tử Cốc huynh sao lại đi ngay vậy?
Tần Vô Song lắc đầu cười khổ:
- Cung trang phụ nhân hôm đó chính là sư phụ của muội sao?
- Đúng vậy. Sau đó muội hỏi sư phụ Tần đại ca đi đâu thì sư phụ mắng, bảo muội đừng nhớ đến huynh nữa. Sư phụ nói huynh ham sống sợ chết đã chạy rồi. Tần đại ca, Nhược Lan biết huynh không phải người như vậy. Sư phụ vì muốn tốt cho muội, không muốn muội bận tâm Tần đại ca nên mới cố ý nói thế. Nhưng gia gia từng nói với muội, khi trong lòng có ai rồi thì càng muốn quên lại càng nhớ người đó. Tần đại ca nói xem có đúng không?
Thủy Nhược Lan nói có phần hơi ngốc nghếch.
Mấy năm rồi mà Thủy Nhược Lan vẫn trong trắng như vậy, chỉ là thiếu mất vài phần ngượng ngùng, nhiều hơn niềm vui trùng phùng.
Niềm vui này khiến Thủy Nhược Lan nói ra những câu bình thường không dám nói.
- Nhược Lan, muội…
Tần Vô Song nghe Thủy Nhược Lan nói vậy có phần ngạc nhiên. Hắn không ngờ xa cách nhiều năm như vậy mà Thủy Nhược Lan vẫn nhớ mong hắn như thế!
Tần Vô Song bận tâm về Thủy Nhược Lan đơn thuần bắt nguồn từ sự quan tâm với một sự vật tốt đẹp, hắn không muốn Thủy Nhược Lan bị Nga Mi Đạo Trường làm vấy bẩn.
Hắn không thể ngờ Thủy Nhược Lan lại luôn nhung nhớ mình như vậy. Tần Vô Song không phải kẻ ngốc, đương nhiên là nghe ra được đằng sau biểu hiện bình thản kia là một tình ý sâu nặng.
- Tần đại ca, Nhược Lan biết huynh lo muội bị Nga Mi Đạo Trường làm hỏng, sợ Nhược Lan biến thành một kẻ ra tay hiểm độc đúng không?
- Nhược Lan, ta chỉ muốn nói, cuộc sống ở Oản Tử Cốc mới thích hợp với muội. Mọi ý đồ muốn thay đổi quan niệm sống của muội đều không tốt cho muội. Trong mắt ta, muội mãi mãi là đóa hoa u lan trong Oản Tử Cốc, là cô gái thiện lương.
Thủy Nhược Lan ngẩn người, lẩm bẩm:
- Nhưng mà… Nhược Lan không thể trở về Oản Tử Cốc được nữa rồi. Người dân ở đó, đều chết cả rồi. Tần đại ca, Oản Tử Cốc, Nhược Lan không trở về được nữa rồi. Ngày nào Nhược Lan cũng nằm mơ ở Oản Tử Cốc hái thuốc, sắc thuốc… Nhưng khi tỉnh lại thì muội lại đang ở trong vực sâu lạnh lẽo này. Tần đại ca, sư phụ tốt với muội, nhưng cuộc sống ở đây quả thật không phải điều Nhược Lan muốn chọn.
- Nhược Lan, nếu muội muốn về Oản Tử Cốc, ta có thể đưa muội rời khỏi đây.
Tần Vô Song nói.
Thủy Nhược Lan sắc mặt khẽ biến, lắc đầu hoảng hốt:
- Không, Tần đại ca, muội không muốn huynh đưa muội đi! Muội cũng không muốn về Oản Tử Cốc.
Thủy Nhược Lan bỗng nhiên trở nên kích động, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
- Nhược Lan, muội…
Tần Vô Song tiến lại gần.
Thủy Nhược Lan hét lên, hoảng loạn lùi lại mất bước:
- Tần đại ca, đừng đến gần muội.
Tần Vô Song lắc đầu bất lực, lùi lại hai bước nói:
- Nhược Lan, ta không có ác ý.
- Tần đại ca, muội…
Thủy Nhược Lan lắc đầu mệt mỏi không nói gì, rồi bỗng lên tiếng:
- Tần đại ca, huynh mau đi đi, rời khỏi Vạn Hoa Cốc này, để muội dẫn huynh đi!
- Nhược Lan, muội không đi cùng ta sao?
Tần Vô Song không kìm được hỏi.
- Tần đại ca, huynh đừng hỏi nữa, mau theo muội!
Thủy Nhược Lan vô cùng khủng hoảng, thúc giục một cách kích động, kéo Tần Vô Song chạy về phương Bắc.
Đến gần một khu rừng đá hỗn loạn, Thủy Nhược Lan nói:
- Tần đại ca, muội sẽ mở cấm chế ngay bây giờ, huynh cứ bay thẳng hướng Bắc, rất nhanh sẽ ra khỏi Vạn Hoa Cốc. Phải nhanh lên, con Thần thú đó sắp quay lại rồi!
Tim Tần Vô Song khẽ rung lên, Thủy Nhược Lan đã vào trong khu rừng đá, một lúc sau, Thủy Nhược Lan chạy ra nói:
- Tần đại ca, muội đã mở một đường ra ở phía Bắc, huynh mau đi đi!
Tần Vô Song nói:
- Nhược Lan, muội muốn ở lại Nga Mi Đạo Trường thật sao?
Nét mặt buồn bã nhưng Thủy Nhược Lan gật đầu kiên quyết:
- Tần đại ca, xin lỗi huynh, muội không thể đi cùng huynh được. Sư phụ rất tốt với muội!
- Nhược Lan…
Tần Vô Song phát hiện mình không thể nói được gì. Hắn thậm chí còn muốn động vũ lực nhưng Thủy Nhược Lan đã lựa chọn như vậy hắn còn có thể làm gì được nữa?
- Tần đại ca, nếu không đi ngay, Đại sư tỷ mà phát hiện muội tha huynh đi, Chưởng môn nhân sẽ giết muội mất!
Thủy Nhược Lan thúc giục.
Tần Vô Song vẫn do dự, Thủy Nhược Lan quyết tâm quay người đi biến mất trong rừng đá.
Bóng dáng đó di chuyển với tốc độ kinh hồn. Tần Vô Song sững người, mãi lúc lâu sau hắn vẫn không thể tin được, thiếu nữ hồi đó không biết tu luyện là gì, chỉ trong mấy năm mà đã có tu vi như vậy! Nhưng mọi thứ đều là sự thật trước mắt!
Trong lòng Tần Vô Song rất khó chịu, buồn bã. Biết Thủy Nhược Lan ép hắn phải đi, đành ổn định lại tâm trạng, chạy về hướng Bắc, dùng Âm Dương Tử Vân Dực bay liền một mạch ra khỏi Vạn Hoa Cốc.
Vốn dĩ, thoát khỏi đại nạn lẽ ra rất vui mới phải. Nhưng Tần Vô Song lại không thể vui được chút nào. Nghĩ đến lựa chọn của Thủy Nhược Lan, sự căm hận với Nga Mi Đạo Trường lại bùng phát.
Sau khi thấy Tần Vô Song đi rồi Thủy Nhược Lan mới ra khỏi rừng đá, ngẩn ngơ nhìn về phương Bắc, nước mắt tuôn trào, thầm nghĩ:
- Tần đại ca đừng trách Nhược Lan. Sư phụ từng nói, nếu Nhược Lan thích bất cứ nam nhân nào trên thế gian này thì sư phụ bằng mọi giá sẽ giết người đó. Nhược Lan không muốn hại huynh. Nếu để sư phụ biết Nhược Lan đi cùng huynh, sư phụ thần thông quảng đại, nhất định sẽ tìm được huynh. Tần đại ca, huynh có hiểu cho lòng Nhược Lan không?
Thủy Nhược Lan từ nhỏ lớn lên ở Oản Tử Cốc, con người rất đơn giản. Tần Vô Song gần như là nam tử bên ngoài đầu tiên mà cô tiếp xúc. Nhất cử nhất động của hắn đều có ảnh hưởng rất lớn đến Thủy Nhược Lan.
Đặc biệt là việc Tần Vô Song đến Quy Vương Sơn vì người dân càng để lại ấn tượng sâu sắc cho Thủy Nhược Lan. Rồi khi từ Quy Vương Sơn trở về, Tần Vô Song lại cứu cô…
Đủ mọi nhân tố khiến hình tượng của Tần Vô Song càng khắc sâu trong lòng Thủy Nhược Lan. Mãi đến khi cô được đưa đến Nga Mi Đạo Trường, môi trường lạ lẫm, những gương mặt lạ lẫm, mọi thứ đều khiến cô ngạt thở, cảm nhận được sâu sắc sự sợ hãi. Cô phát hiện, sống trên thế gian này, người khiến cô nhớ nhung chỉ có Tần Vô Song bèo nước gặp nhau.
Nỗi nhớ ngày qua ngày trở thành nỗi tương tư, bất giác đã hình thành tình căn, đặc biệt là với nữ tử đơn thuần như Thủy Nhược Lan. Một khi động lòng thì sinh tử không màng, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Tần Vô Song. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc Tần Vô Song xông vào động huyệt, nỗi tương tư của Thủy Nhược Lan được thổi bùng lên, sao cô có thể khởi động cấm chế để hại Tần Vô Song?
Dù là một người lạ, với tính cách của Thủy Nhược Lan thì cũng chưa chắc đã khởi động cấm chế. Đến hung thủ giết hại người dân ở Oản Tử Cốc mà cô còn không nhẫn tâm giết, huống hồ là người khác?
Đương nhiên, những lời này cô không thể nói với Tần Vô Song. Cô không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho Tần Vô Song, vì thế đành nói dối là vì sư phụ rất tốt với mình.
Trên thực tế, Thủy Nhược Lan chưa hề hòa nhập vào Nga Mi Đạo Trường, cô cũng chưa từng muốn hòa nhập. Đang lúc xuất thần, bỗng một đạo ánh sáng lóe sáng.
Nhược Bình Tiên Tử đáp xuống trước rừng đá, thấy dáng vẻ ngây ngẩn của Thủy Nhược Lan, không kìm được hỏi:
- Tiểu sư muội, muội ở đây làm gì vậy?
Hỏi xong, sắc mặt Nhược Bình Tiên Tử bỗng thay đổi, vội vàng đi vào trong, sắc mặt tái đi, quát:
- Tiểu sư muội, muội mở cấm chế ở hướng Bắc sao?
Thủy Nhược Lan cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu. Cô không thích Nhược Bình Tiên Tử, từ hôm đầu tiên đến Nga Mi Đạo Trường, nét mặt của vị Đại sư tỷ này có vẻ rất khách khí nhưng thực tế là muốn gây sự vô cớ với cô, khiến cô rất không thích.
- Muội… muội có biết mình đang làm gì không? Thủy Nhược Lan, muội cậy được Chưởng môn nhân sủng ái mà vô pháp vô thiên sao? Muội thả kẻ trộm Thần Đạo Quả đi sao?
Nhược Bình Tiên Tử gương mặt giận đến méo mó.
Tân Vô Kỵ trốn trong bóng tối, nghe vậy thì nộ hỏa xung thiên, nhất thời mặc kệ việc ẩn thân, xông ra:
- Cái gì? Tên tiểu tử Tần Vô Song chạy mất rồi?
Nhược Bình Tiên Tử giận dữ nói:
- Thủy Nhược Lan, muội cứ đợi Chưởng môn nhân giải quyết đi! Vô Kỵ, chúng ta mau thông báo cho Thần thú đuổi theo Tần Vô Song, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!
Tân Vô Kỵ cuống lên:
- Còn thông báo cái quái gì? Đợi khi thông báo xong thì hắn mất tông mất tích rồi! Tiên Tử, để ta đuổi trước!
Nói rồi hắn cuộn người lại biến mất trong hư không.