Tần Vô Song một khi đã có thể thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn xác định được vị trí của Tần Thiếu Hồng, đối với nhất cử nhất động của hắn, cũng sẽ không cảm thấy lạ lẫm gì.
Cùng một khắc Tần Thiếu Hồng ra tay công kích, hai cánh tay Tần Vô Song cũng xuất hoàn mỹ một đường vòng cung, trong không trung lóng lánh ra từng đạo tàn ảnh, liền rơi xuống bên sườn của Tần Thiếu Hồng.
Bá Vương Phá Trận Thương tiện tay một thương, đốt!
Một thương này, không xiên không xẹo, chính là uy hiếp đúng ngay chỗ của Tần Thiếu Hồng.
Tần Thiếu Hồng tuy rằng dung nhập hư không, ẩn nấp thân hình, nhưng dù sao cũng không thể nào hư hóa toàn bộ cơ thể, một thương này đâm tới hắn, nếu như bị mũi nhọn của thương bắn trúng, tuyệt đối có thể khiến hắn mất đi toàn bộ sức chiến đấu ngay tại chỗ.
Tuy rằng cũng không hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tần Thiếu Hồng vẫn là không thể không tránh, cả người lướt trở ra.
Tần Vô Song tựa hồ có ý định đùa cợt với tên Tần Thiếu Hồng này, cũng không truy kích, mà là vẫn ung dung bay lượn giữa không trung, chống thương mà đứng, nhìn phương hướng của Tần Thiếu Hồng cười nhạt, trong khóe miệng nhiều ít có sắc cười thầm.
Giờ này khắc này, Tần Vô Song trong lòng đã có dự tính. Phải thừa nhận, thực lực của Tần Thiếu Hồng rất mạnh, nếu như Tần Vô Song không có trải qua thần quang tẩy lễ, với thực lực cấp bậc Động Hư Cảnh của hắn, tuyệt đối đánh không lại tên Tần Thiếu Hồng này.
Thế nhưng Tần Vô Song có nhiều kỳ duyên thần kỳ như vậy, lại phối hợp Âm Dương Tử Vân Dực, cùng với thương thuật hắn tự nghĩ ra, thao luyện đã lâu, đủ để bất phân thắng bại với Tần Thiếu Hồng.
Lại thêm phối hợp với bảo vật trên tay Tần Vô Song, vừa hay có thể phát huy đại lực trong cuộc chiến, cái cân thắng lợi này, bất bất thình lình lại hướng nghiêng về bên người hắn.
Quan trọng nhất là, Tần Thiếu Hồng dù sao cũng không bằng Tần Vô Song trải qua nhiều sinh tử chi chiến nhiều đến như vậy, năng lực đối ứng và tố chất trên chiến trường, đều không thể nào so với Tần Vô Song được.
Trong loại khổ chiến cùng lo lắng này, một khi tâm lý xuất hiện vết rạn, đối với sự đả kích là vô cùng nghiêm trọng. Nhất là Tần Thiếu Hồng trong lòng lúc nào cũng so đo thắng thua, tâm tính không bình thường, vấn đề lại càng thêm nghiêm trọng.
Tần Thiếu Hồng giờ này khắc này, không phải hai chữ kinh hãi mà có thể hình dung được hắn. Hắn thực sự không hiểu, Tần Vô Song này nếu như có thể nhìn ra sự phô trương thanh thế của khí bạo thì thôi đi. Nhưng trong thực chiến vừa rồi, Tần Vô Song cư nhiên hình như ngay cả vị trí cụ thể của hắn, đều rõ như lòng bàn tay, lẽ nào Tần Vô Song này, lại có một con mắt nhìn trộm hư không?
Tần Thiếu Hồng không tin cái tà thuật này, thế nhưng sự thực trước mặt, hắn thực sự không thể không tin. Nếu như Tần Vô Song thực sự có khả năng nhìn trộm trong hư không. Vậy chiêu thức sát thủ của hắn, hoàn toàn không phát huy được tác dụng nữa rồi.
Tần Thiếu Hồng vừa nghĩ tới đây, trong ngực sản sinh một luồng cảm giác không cam lòng nặng nề. Sao có thể như thế được? Tần Vô Song này sao có thể đột phá được hư không?
Hắn tuyệt đối không tin!
Đảo qua sự nghi ngờ trước mắt, hắn quyết định, thử lại một lần nữa. Bất luận như thế nào, cũng không thể để Tần Vô Song tính kế.
Tần Thiếu Hồng vừa nghĩ tới đây, lại thêm tự tin. Ngân quang thôi động càng thêm dày đặc hơn, trong hư không một mảnh ngân quang như biển, phạm vi tán ra càng phát rộng.
Thân thể của Tần Thiếu Hồng, liền như một viên đá ném vào trong nước biển mênh mông.
Tần Vô Song cười ha hả:
- Tần Thiếu Hồng, ngươi chỉ có trò này thôi sao? Vẫn là kỹ năng cũ rít này? Nếu vẫn như dùng cùng một cách mà phá ngươi, ta tuyệt đối sẽ cảm thấy rất xấu hổ a! Như vậy đi, ta tay không cùng chơi với ngươi.
Nói xong, Tần Vô Song quả thực đem Bá Vương Phá Trận Thương đảo một vòng ngang vai. Trực tiếp thu lại thương, hai cánh vừa múa, thân thể tại không trung bay lượn rất nhanh, lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới, càng lủi càng nhanh.
Trong giây lát, cánh tay phải của Tần Vô Song vừa nhấc, ngón tay giương lên:
- Nhanh!
Ngón trỏ và ngón giữa liên tục loạn động, kiếm khí của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm nhất thời dường như đạn, liên tiếp phóng ra.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này cũng là có thể tiến hóa, mấy chiêu kiếm ban đầu của Tần Vô Song, chỉ là Cương kiếm phổ thông. Nhưng trong lúc Cương kiếm này bắn ra mấy cái, bất thình lình liền thăng lên thành Kiếm phách.
Kiếm phách, so với Cương kiếm tự nhiên là nâng cao một bật.
Cương kiếm, chỉ là kiếm khí hữu chất hữu hình nhưng không có linh tính. Còn Kiếm phách, lại là dung hợp tâm thần và ý niệm trong đầu Tần Vô Song, hình thành Kiếm phách, có chứa linh tính nhất định, công kích tính càng mạnh, cũng càng linh hoạt hơn.
Kiếm phách này vừa thành, tựa như tinh linh toát ra vậy, công kích vòng quanh liên tục ở trên không trung, mà không phải công kích trực tiếp một đường như Cương kiếm.
Kiếm phách này vừa hình thành, liền không ở giăng khắp nơi hoành hành công kích. Hơn nữa còn là công kích toàn bộ phương vị, tất cả các góc khác nhau.
Loại công kích này, quả thực làm cho kẻ khác tránh cũng không thể tránh.
Tần Thiếu Hồng lúc này, quả thực có một loại cảm giác như muốn thổ huyết. Công kích của hắn súc tích đã lâu, không ngờ rằng trước mặt đối phương, cư nhiên lại không chịu nổi một kích như thế.
Thậm chí đáng thương là ngay cả tư cách chịu một kích cũng không có. Bởi vì công kích của hắn, căn bản ngay cả cơ hội thi triển ra cũng không có.
Vẫn chưa đợi khí thế hắn hình thành, đối phương đã giành trước công kích khiến khí thế của hắn bị phá tan tành rồi.
Tần Thiếu Hồng vừa tức vừa nôn nóng, chỉ có thể lại lựa chọn thế phòng thủ.
Tần Vô Song lần đầu tiên, để cho một chiêu công kích của Tần Thiếu Hồng thành công thi triển ra. Nhưng là lần thứ hai lại để cho hắn thành công thi triển, há không phải là vô năng rồi sao?
Cho nên lần thứ hai này, Tần Vô Song căn bản không dự định nhường Tần Thiếu Hồng thi triển trò cũ, mà là trực tiếp cắt đứt khí thế của hắn.
Hậu phát đáo nhân!
Tần Thiếu Hồng dưới sự công kích Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song, đỡ trái hở phải, đã chỉ có thể ngăn cản, nào còn có tay chân tới đối công cùng Tần Vô Song.
Tần Vô Song càng đấu càng hứng khởi, tay trái cũng gia nhập chiến trận.
Hai tay cùng khởi, tả hữu giáp công, kiếm ý hai tay hoàn toàn bất đồng, một mặt mộc mạc đôn hậu, một mặt rầm rộ cuồng bạo, hai chủng loại kiếm ý tuyệt nhiên bất đồng, lại như băng hỏa ngập trời, khiến Tần Thiếu Hồng quả thực khóc không ra nước mắt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Loại thần thông này của Tần Vô Song, đã vượt qua sự đánh giá của Tần Thiếu Hồng, thậm chí vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn. Chỉ thấy Tần Vô Song mười đầu ngón như múa lượn, quả thực dường như đang biểu diễn kiệt tác nghệ thuật vậy.
Đừng nói Tần Thiếu Hồng, ngay cả tất cả những kẻ đang xem chiến, cũng đều là ngừng hô hấp. Bị phương thức công kích của Tần Vô Song làm cho kinh sợ. Tần Vân Nhiên gãi gãi mũi, cười khổ nói:
- Lão Tam, đây là công kích kiểu gì vậy? Tiểu tử này, lẽ nào luyện ra được nguyên thần thứ hai? Sao có thể trái phải thi triển ra kiếm ý bất đồng như vậy?
Tần Trọng Dương than thở:
- Tần Vô Song vẫn chưa tiến vào Thần đạo, sao có thể luyện ra nguyên thần thứ hai?
Thuyết pháp nguyên thần thứ hai, điều kiện tiên quyết chính là phải tiến vào cảnh giới Thần đạo, rèn luyện thần hồn, đem thần hồn luyện thành một thể sinh mệnh độc lập, chỉ có như vậy, mới có thể tồn tại sự độc lập với thân thể.
Thần đạo cường giả luyện thần hồn, đây là chuyện bình thường. Thế nhưng thần thông luyện ra nguyên thần thứ hai, đại bộ phận Thần đạo cường giả, cũng là không có khả năng luyện ra.
Bởi vì đại bộ phận Thần đạo cường giả, thần hồn tự thân đều rèn luyện không đủ, càng đừng nói chuyện rèn luyện ra nguyên thần thứ hai. Cho nên Tần Vân Nhiên nói thế, kỳ thực cũng là có ý đùa giỡn. Hắn cũng biết rõ, Tần Vô Song này không thể nào luyện ra nguyên thần thứ hai được.
Ngay cả thần hồn đều không có đủ, nguyên thần thứ hai từ đâu chui ra?
Tần Thiếu Hồng chật vật không chịu nổi, Lãnh Nguyệt Thủy Đao trong tay bất luận múa may kín không có chỗ hở, vẫn là không có cách nào ngăn cản được tất cả góc độ công kích.
Hắn lúc này thật giống như một ngôi nhà tranh bị hở xung quanh, trong mưa rền gió dữ, chỗ nào cũng là bị lọt nước, căn bản không thể che ngăn được.
Tần Vô Song biết, Tần Thiếu Hồng này chống đỡ không được bao lâu nữa. Nếu như trận chiến này, là ở Thăng Long Pha, phát sinh tại ngày hôm qua, Tần Vô Song vẫn là không lưu tình, trực tiếp đem Tần Thiếu Hồng giáng xuống dưới đài. Thế nhưng sau buổi nói chuyện tối hôm qua với Tam Chưởng môn, khiến hắn hiểu ra một điểm đạo lý mà trước đây chưa lĩnh ngộ được.
Ngay lúc Tần Thiếu Hồng phát sinh nguy ngập, Tần Vô Song bỗng nhiên cước bộ chậm lại, công kích trên tay, cũng theo đó vừa chậm, khí thế bỗng nhiên thu lại, thân hình đứng vững, như Uyên Thuần, như Nhạc Trì, Tần Vô Song phiêu nhiên đứng ở đó, mỉm cười nhìn Tần Thiếu Hồng, dĩ nhiên dừng lại công kích!
Hành động này, nhất thời khiến cho những kẻ dưới đài dồn dập âm thanh bàn tán. Mọi người hiển nhiên đều không rõ, Tần Vô Song sao bỗng nhiên lại dừng lại?
Lẽ nào hắn không còn chút sức lực nào nữa? Không thể nào! Cảm giác nhìn hắn như xuân phong, hiển nhiên là có thừa lực, hơn nữa là vô cùng dư thừa sức lực a.
Một số kẻ đầu óc linh hoạt, đã nhớ tới những lời trước của Tần Vô Song, hôm nay chi chiến, là đệ tử Tần gia nội bộ đối chiến mà thôi! Tần Vô Song này, xem ra chung quy vẫn là thủ hạ lưu tình à.
Nghĩ tới đây, một bộ phận những kẻ trước kia trách móc chê bai Tần Vô Song, lúc này không khỏi có chút bội phục. Có thể trong loại tình huống này mà dừng lại ngay trước vực thẳm, thủ hạ lưu tình, thật là vô cùng khó có được.
Phải biết rằng, hắn chỉ cần lại thêm chút lực, thì hoàn toàn có thể đánh bại vầng sáng của Tần Thiếu Hồng, trở thành nhân vật phong vân của thế hệ trẻ Đệ tử Trung tâm ở Thăng Long Pha.
Tần Thiếu Hồng thở gấp, trong đôi mắt lóe ra thần sắc phức tạp. Hiển nhiên, hắn vẫn không có triệt để chịu thua, hắn còn đang do dự, phản công lần cuối cùng.
Tần Vô Song ánh mắt dừng ở trên người Tần Thiếu Hồng, hắn cũng đang đợi phản ứng cuối cùng của Tần Thiếu Hồng. Nếu như Tần Thiếu Hồng này hoàn toàn ngu xuẩn thì hắn tuyệt đối không ngại triệt để đánh hắn tơi tả. Hôm nay hạ thủ lưu tình, điều không phải là e sợ Tần Thiếu Hồng, cũng không phải là nể mặt Tôn giả Tri Hòe, mà là nghĩ cho Tam Chưởng môn, cho tất cả người của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn.
Tôn giả Tri Hòe quen nhìn đại cuộc, biết sự thể cho tới bây giờ, Tần Thiếu Hồng kỳ thực đã không còn bao nhiêu cơ hội có thể xoay xở được nữa rồi, thở dài một tiếng, cả người phảng phất như già nua thêm một trăm tuổi.
- Thiếu Hồng, xuống đi. Kết cục trận chiến này, ngươi không thắng được đâu!
Tôn giả Tri Hòe vừa mở miệng, Tần Thiếu Hồng sắc mặt nhất thời đại biến, một vẻ thảm thương trước nay chưa từng có, hiện lên trên mặt hắn.
Những Tôn giả bên cạnh Tôn giả Tri Hòe, cũng là có chút giật mình. Tính cách của Tôn giả Tri Hòe, luôn luôn không chịu thua, lần này, sao lại đổi tính rồi?
Tần Thiếu Hồng ngây ra như phỗng, trừng mắt nhìn Tần Vô Song, môi run run, cũng không biết đang nói thầm cái gì, thần tình ngây dại ra, đã không còn có phong thái cuồng ngạo như lúc khai chiến.
Tôn giả Tri Hòe lăng không lóe lên, thân hình hóa thành lưu quang, túm Tần Thiếu Hồng xuống, thuận thế đẩy, dặn dò đệ tử bên cạnh, quát lớn:
- Dẫn hắn xuống phía dưới!
Gừng đúng là càng già càng cay, lúc này mà để Tần Thiếu Hồng ở chỗ này, chỉ có thể thêm mất mặt xấu hổ, hơn nữa đối với tâm tính của hắn thì sự đả kích nhất định là không thể đo lường được.
Đưa hắn bước trước, kỳ thực cũng là một loại bảo hộ.
Tôn giả Tri Hòe hít sâu một hơi, ánh mắt dừng ở Tần Vô Song trên đài, khẩu khí có chút ít mất mác nói:
- Tần Vô Song, ngươi thắng rồi. Ngày trước, tổ tiên Tần Vũ của ngươi thắng ta một bậc, hôm nay, ngươi vẫn như cũ thắng đệ tử của ta một bậc? Đây là số mệnh sao?
Nói đến đây, khẩu khí của Tri Hòe, tràn ngập sự chua xót