Khí Trùng Tinh Hà

Chương 641: Cơ hội tiến nhanh


Hai cha con nhà Mộ Dung Thiên Cực ở Vấn Đỉnh Sơn tham quan một ngày đêm, trở về nơi khách trọ, ngồi xuống nghỉ ngơi, Tần Vô Song tự nhiên là phụng dưỡng trước sau.
Đúng lúc tiễn Mộ Dung Thiên Cực tới khách xá, Trưởng lão Quan Kỳ liền tìm đến Tần Vô Song:
- Vô Song, Tam Chưởng môn gọi ngươi đi một chuyến tới Chính Khí Đường…
Mộ Dung Thiên Cực cảm thấy có chút kỳ quái, không phải là vừa mới rời nhau sao? Tần Vô Song thì lại biết ngay là chuyện gì, nói với Mộ Dung Thiên Cực:
- Mộ Dung Lâu chủ, người tạm thời nghỉ ngơi ở đây, ta đi diện kiến Chưởng môn đại nhân…
Mộ Dung Thiên Cực tuy rằng không hiểu chuyện bên trong, cũng không có hỏi nhiều:
- Ngươi đi đi, ở đây không cần bận tâm…
Theo Trưởng lão Quan Kỳ đi tới Chính Khí đường, tiến vào trong, nhưng phát hiện ở đó chỉ có một mình Tần Trọng Dương. Tần Trọng Dương nhàn nhã tự đắc, thần tình có vẻ thập phần thoải mái, không hề có loại tư thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Tần Vô Song không quan sát cảnh tượng nữa, chậm rãi tiến vào.
Tần Trọng Dương thản nhiên cười:
- Vô Song, Mộ Dung Lâu chủ hôm nay vui chơi thỏa thích chứ?
Tần Vô Song không hề ngờ đến, Tam Chưởng môn lại dùng câu chuyện này để mở ra cuộc nói chuyện.
- Mộ Dung Lâu chủ vẻ mặt luôn tràn đầy nụ cười, hẳn là vô cùng thích thú. Việc Phiêu Tuyết Lâu cùng Tần gia kết minh một nhà, cũng là điều mà Mộ Dung Lâu chủ chờ đợi đã lâu.
Tần Trọng Dương ha hả cười:
- Ừm, lần này Mộ Dung Lâu chủ tới chơi, chính là quý khách không thể tiếp đón sơ suất. Ngày mai Nhị Chưởng môn sẽ mời Mộ Dung Lâu chủ cùng tới động phủ của hắn tham quan, mời Mộ Dung Lâu chủ cùng đàm đạo chuyện tu luyện. Vô Song, ngươi hiểu tâm tư của Nhị Chưởng môn không?
- Nhị Chưởng môn chẳng lẽ giúp Mộ Dung Lâu chủ tìm hiểu về cảnh giới Thần đạo…
Tần Vô Song lộ vẻ xúc động. Tần Trọng Dương cũng không che giấu:
- Đúng, Thần đạo cường giả của Hiên Viên Khâu hôm nay không hề ít. Ngoại trừ Đồ Đằng Tộc ẩn mặt lánh đời thâm sâu không lường được, các Thần đạo cường giả khác, đều tại tám môn Thiên Đế Sơn. Ngoài ra còn có bốn nhà thế lực nhất lưu có được Thần đạo cường giả.
Tần Vô Song đối với những thế cục này, nhiều ít là có chút hiểu biết gật gật đầu.
- Bên dưới cảnh Thần đạo cường giả, đó là chính cường giả Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, tại Hiên Viên Khâu ít nhất cũng có hai mươi người. Nhưng có hy vọng tiến nhập vào cảnh giới Thần đạo, có cơ duyên cao nhất cũng chỉ có bốn năm người. Mộ Dung Thiên Cực, La Thông Thiên đều ở trong đó…
Tần Vô Song có chút suy nghĩ, hai cái tên này đối hắn mà nói, thực sự là hai cái vô cùng bất đồng à. Một người là phụ thân của người yêu, một kẻ là kẻ thù không đội trời chung.
- La Thông Thiên, đã được Thiên Phạt Sơn Trang thu dụng, thế lực bọn chúng là cùng một giuộc. Nếu để La Thông Thiên tiến nhập cảnh giới Thần đạo, Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông cùng với La Thiên Đạo Trường, chắc chắn liên hợp nhất trí, đối phó Tần gia ta.
Khẩu khí của Tần Trọng Dương cũng thập phần ngưng trọng.
- Bởi vậy, Phiêu Tuyết Lâu cùng Tần gia kết minh, vô cùng then chốt. Mộ Dung Lâu chủ cùng La Thông Thiên kia, kẻ nào tiến nhập cảnh giới Thần đạo trước, cũng là thập phần then chốt. Dù cho không thể tiến sớm trước một bước, thì tốt nhất cũng không thể chậm hơn La Thông Thiên, bằng không thế cục của Thiên Đế Sơn, vẫn là gặp phải biến hóa lớn!
Biến hóa lớn này, mặc dù nói không ra, Tần Vô Song cũng biết là chuyện gì. Tự nhiên, vẫn là đại chiến bạo phát.
- Nếu như Mộ Dung Lâu chủ, giành tiến trước một bước, hoặc là không chậm hơn La Thông Thiên thì sao?
Tần Vô Song hỏi.
Tần Trọng Dương than thở:
- Vậy thì vẫn có thể duy trì hiện trạng. Có lẽ, sẽ duy trì tới mười bảy năm sau…
Mười bảy năm sau? Vì sao con số lại chính xác tới mười bảy năm sau? Tần Vô Song hiển nhiên có chút không giải thích được.
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Vô Song, thế cục của Thiên Đế Sơn, cứ mỗi năm trăm năm, là một lần luân hồi, ngươi có biết đây là vì sao không?

- Thiên Đế tại vị, năm trăm năm thay đổi một lần. Có phải không?
Trong mắt Tần Trọng Dương, lóe ra một đạo tinh mang, cười hắc một tiếng nói:
- Đúng, năm trăm năm thay đổi một lần. Lần này Thiên Đế thay đổi, chỉ là sự kiện đại hội năm trăm năm một lần. Trong đại hội năm trăm một lần này. Tám môn Thiên Đế Sơn, có kẻ khóc, có kẻ cười. Có người rời khỏi, có người tiến vào…
- Ồ? Tam Chưởng môn, người nói vậy, giữa tám môn Thiên Đế Sơn, cũng là đều cùng nhau cạnh tranh đào thải?
- Không sai! Tám môn Thiên Đế Sơn, đều là vùng đất phong thủy trù phú, thay phiên như vậy. Nhưng giống như Tần gia chúng ta một cây đại thụ truyền thừa lâu dài thì lại cũng không nhiều lắm. Tại Thiên Đế Sơn này, chỉ có Tần gia, Tân gia, cùng với Vân gia ba nhà, truyền thừa từ thời Thái cổ tới nay, liền vẫn ổn cư tại tám môn Thiên Đế Sơn, chưa bao giờ bị đào thải qua. Năm vị trí khác, nhiều nhiều ít ít, đều có thay đổi qua.
Truyền thừa từ thời Thái cổ tới tới bây giờ, ít thì cũng là vạn năm. Đại hội năm trăm năm một lần, cũng là trải qua mấy chục đến cả trăm lần. Thậm chí có thể là gần tới hai trăm lần.
Dưới sự truyền thừa mấy vạn năm, vẫn luôn không có thay đổi, điều này cũng là không dễ dàng làm được. Tần Vô Song nghe đến đó, bỗng nhiên giật mình:
- Vân gia?
- Đúng, Vân gia. Tại Thiên Đế Sơn, số lần đảm đương vị trí Thiên Đế của Vân gia là nhiều nhất. Thứ nhì mới là Tần gia chúng ta. Tân gia xếp hạng thứ ba.
Tần Vô Song bỗng nhiên nhớ tới, lúc còn ở tại Hầu Vương Sơn, mình từng gặp qua một vị cao nhân tiền bối, tên là Vân Tuyết Trần, thực lực cao thâm bí hiểm.
- Vô Song ngươi sao vậy?
Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song vẻ mặt giống như đang dao động mạnh, biết là có chuyện khác thường.
- Tam Chưởng môn, gia tộc Vân gia, có hay không có một vị tiền bối gọi là Vân Tuyết Trần?
Tần Vô Song nhịn không được hỏi.
- Vân Tuyết Trần?
Tần Trọng Dương ngẩn người.
- Ngươi quen biết Vân Tuyết Trần?
- Là như vầy…
Tần Vô Song cũng không giấu diếm, kể lại một lần chuyện lúc ở Hầu Vương Sơn gặp Vân Tuyết Trần, cả chuyện Vân Tuyết Trần truyền cho hắn một môn thần thông, cũng không giấu diếm.
Tần Trọng Dương sắc mặt ngưng trọng, sau khi nghe xong, sắc mặt mới chậm rãi hòa hoãn xuống, lộ ra mỉm cười:
- Vô Song, Vân Tuyết Trần xác thực là cao nhân của Vân gia. Thực lực của hắn. Hắc hắc…
Tần Vô Song hiếu kỳ hỏi:
- Thực lực làm sao?
- Sợ rằng cùng Nhị Chưởng môn khó phân cao thấp đi.
Tần Trọng Dương than thở:
- Nhị Chưởng môn hôm nay tiếp cận ba nghìn tuổi rồi, còn Vân Tuyết Trần, ngươi biết hắn bao nhiêu tuổi không…
- Hắn nói có đoạn giao tình với tổ tiên Tần Vũ, hẳn là sẽ không vượt quá sáu trăm tuổi đi.
- Không sai! Vân Tuyết Trần này, cùng lắm là năm trăm tuổi mà thôi.
Tần Trọng Dương cũng là vô cùng bội phục Vân Tuyết Trần, cất tiếng ngợi khen:
- Mà hắn tiến nhập cảnh giới Thần đạo, cũng đã hơn bốn trăm năm rồi. Nói cách khác, hắn trong vòng một trăm tuổi, liền tiến nhập cảnh giới Thần đạo!
Trong vòng một trăm tuổi tiến nhập cảnh giới Thần đạo, có lẽ bản thân Tần Vô Song không cảm thấy có gì lạ. Nhưng tại Hiên Viên Khâu này, Thần đạo cường giả trăm tuổi, tuyệt đối là một tồn tại truyền kỳ.
Nếu có một tu luyện giả, trong vòng một trăm tuổi tiến nhập cảnh giới Thần đạo, vậy hắn tất nhiên sẽ trở thành một đời truyền kỳ của Hiên Viên Khâu, sẽ trở thành nhân vật phong vân một thời.
Bản thân Vân Tuyết Trần kia cũng là một nhân vật truyền kỳ. Chỉ là Vân Tuyết Trần, trời sinh tính không màng danh lợi, bởi vậy danh tiếng đối với hắn thật sự cũng không đạt đến đúng mực năng lực thực tế của hắn.

Nhưng hắn không chú trọng hư danh cá nhân, điều đó không đại biểu là hắn hư danh. Với tuổi tác của hắn, đã không thua kém mấy Thần đạo cường giả mấy nghìn năm tuổi, sự thiên tài chất chứa trong chuyện này, tự nhiên không phải Thần đạo cường giả bình thường có thể so sánh được.
Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song cũng không có gì quá ngạc nhiên, không khỏi cười nói:
- Vô Song, ngươi có phải cảm thấy, trăm tuổi tiến nhập cảnh giới Thần đạo, cũng không tính là gì phải không?
Tần Vô Song quả thật đúng là không khái niệm gì, dù sao hắn hiện tại mới chỉ là Động Hư Cảnh cường giả, cách Vô thượng Thần đạo còn kém xa lắm.
- Tam Chưởng môn, ta chưa có đánh sâu vào cảnh giới Thần đạo, không biết khái niệm Thần đạo. Chẳng nghe người nói như vậy, hẳn cũng là rất giỏi phải không?
Tần Trọng Dương than thở:
- Đó là rất giỏi! Vô Song, ngươi nếu có thể trong vòng một trăm tuổi trùng kích cảnh giới Thần đạo, trên lịch sử của Tần gia chúng ta, ngươi chính là kẻ thiên tài kiệt xuất đầu tiên đó. Thế nào, có tự tin không?
Tần Trọng Dương cười ha hả hỏi, đối với gã thanh niên Tần Vô Song này, Tần Trọng Dương cũng không có phô bày ra cái gì mà phong phạm của một Chưởng môn.
- Hắc hắc, Vô Song tạm thời còn không dám nói bốc nói phét. Nhưng mà Tam Chưởng môn đã mong đợi như vậy, ta thế nào cũng phải nỗ lực thử sức một chút.
- Ừm, nếu như ngươi bảo trì cái tốc độ tu luyện như hiện tại, hy vọng đó vẫn là có. Nhưng ngươi cũng đừng lạc quan mù quáng. Trước Hư Võ Đại viên mãn, tại Hiên Viên Khâu cũng không tính là khó. Nhưng muốn từ Hư Võ Đại viên mãn tiến nhập Kỳ Diệu Huyền Cảnh, là vô cùng gian nan. Còn từ Kỳ Diệu Huyền Cảnh tấn chức Thần đạo, càng trăm đắng ngàn cay. Trong một triệu gã tu luyện giả, cũng không tất sẽ có một Thần đạo cường giả xuất hiện.
Từ tình huống của các môn các phái trong Hiên Viên Khâu cũng có thể nhìn ra, không nói xa xôi, chỉ nhìn một cách đơn thuần Tần gia. Các cấp bậc như Trưởng lão, bao gồm cả Đệ tử Trung tâm, cũng có hơn trăm người.
Mà tới một cấp bậc Tôn giả, lại chỉ còn lại có khoảng mười hai người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Yêu cầu của Trưởng lão là Hư Võ Đại viên mãn. Còn yêu cầu của Tôn giả, lại là Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Bất kể là Động Huyền Cảnh, hay là Thông Huyền Cảnh, đều có tư cách trở thành Tôn giả. Tôn giả có mười hai người, còn Thần đạo cường giả, lại chỉ có ba, càng là của quý của hiếm.
Cho nên, tu vi cảnh giới càng tăng, độ khó cũng là càng lớn. Độ khó tăng lên, không phải tăng gấp đôi gấp ba lên như vậy, mà là gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí nghìn lần cũng không đủ.
Tần Vô Song cũng không tự coi nhẹ mình, hắn nghĩ, bản thân mình muốn trùng kích cảnh giới Thần đạo, khẳng định là không thành vấn đề. Chỉ là cần phải từng bước từng bước, cơm phải nhai từng miếng từng miếng. Cụ thể lúc nào có thể đi vào cảnh giới Thần đạo, hắn xác thực không dễ tính ra. Nhưng trong vòng một trăm năm, hắn cũng không phải không có tự tin.
Dù sao hắn hiện tại mới hơn hai mươi mấy tuổi, cách ba mươi tuổi vẫn còn vài năm nữa.
- Vô Song, những lời nói cổ vũ ngươi, ta cũng không cần nhiều lời nữa. Đứa trẻ như ngươi, tâm chí kiên định, không bảo thủ, rất tốt, rất tốt.
Tần Trọng Dương nói đến đây, đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng lại rõ ràng tràn ra một chút nụ cười giễu cợt.
- Vô Song, Tôn giả Tri Hòe ngày hôm nay có chạy đến oán trách tố khổ với ta vài lần rồi. Hắn nói ngươi không coi ai ra gì, không coi Tôn giả hắn ra cái thể thống gì cả.
Tần Vô Song trong lòng thở dài, vòng quanh lắt léo bao nhiêu lâu, rốt cục cũng nói thẳng tới chủ đề chính rồi. Nhưng mà hắn nếu đã hạ quyết tâm, cũng không vì vậy mà thay đổi, thản nhiên nói:
- Tôn giả Tri Hòe, chắc là nghe lời của đệ tử bảo bối của hắn? Thương quá thì thành u mê. Tôn giả Tri Hòe bị mấy lời phiến diện của Tần Thiếu Hồng làm cho thần thức u mê hết cả rồi, giờ không còn giống như lòng dạ của một Tôn giả nữa.
- Chà, tiểu tử ngươi, cứ luôn như ông cụ non vậy. Ngươi yên tâm đi, phong cách của Tần Thiếu Hồng, tất cả mọi người rất rõ ràng. Việc này bị Tôn giả Tri Hòe làm ồn ào cả lên, cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi. Nhưng mà xét trên đại thể, tất cả mọi người đều không lưu tâm. Tôn giả Tri Hòe bao che khuyết điểm, cũng là điều mà mọi người đều biết. Hiện tại ta chỉ hỏi một câu, trận chiến này, ngươi xác định muốn đấu?
- Chỉ sợ Chưởng môn nhân không đồng ý mà thôi.
Tần Vô Song như nửa đùa nửa thật.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Tiểu tử ngươi thật láu cá! Nếu là ngươi nói ra, ta và Nhị Chưởng môn đương nhiên là sẽ đứng sau ủng hộ ngươi rồi.
- Vậy xin Chưởng môn nhân yên tâm, trận chiến này, nhất định sẽ thu được hiệu quả như mong muốn!
- Ồ? Còn có hiệu quả như mong muốn sao?
Tần Trọng Dương ý vị thâm sâu hỏi.
- Tam Chưởng môn hẳn là so với ta càng hiểu rõ ràng hơn bầu không khí của Thăng Long Pha chứ. Nếu có thể thông qua một trận chiến này, có thể coi như là đánh vỡ bầu không khí không tốt này, ta cho dù là thất bại, cũng có hề gì chứ?
Tần Vô Song nói rất sảng khoái.
Tần Trọng Dương cười ha hả:
- Ngươi nói như vậy, ta đây an tâm rồi. Bởi vì ta so với ai khác đều rõ ràng, ngươi khẳng định không thua. Tần Thiếu Hồng, ài, tiểu tử này thiên phú không tồi. Chỉ tiếc phương thức bồi dưỡng của Tôn giả Tri Hòe, thực tại quá mức cứng ngắc. Cũng tốt, cho hắn ma luyện một chút.
Nói xong, vừa trêu đùa vừa dặn dò:
- Vô Song, trên danh nghĩa là sinh tử chi chiến, nhưng ngươi cũng đừng có thật sự lôi tính mệnh ra chơi à. Có chừng có mực. Ngươi cần phải chiếm được tình cảm tốt đẹp của mọi người, cái này nhất định phải nắm chặt. Có lẽ rất nhiều người thích ngươi áp chế sự huênh hoang của Tần Thiếu Hồng hắn, nhưng tuyệt không muốn thấy nội bộ Tần gia thực sự xuất hiện cảnh sinh tử chém giết.
Tần Vô Song nghiêm nghị:
- Ta chỉ sợ Tần Thiếu Hồng này sẽ không nghĩ như vậy mà thôi.
- Hắn dù cho không nghĩ như vậy, thì có sao nào? Ngươi đừng nói với ta, Tần Thiếu Hồng có thể phá vỡ Thần đạo Hộ Thuẫn phòng ngự của ngươi? Tiểu tử ngươi, có Thần đạo Hộ Thuẫn, đã ở trong thế bất bại rồi. Hắn sao có thể đánh nổi ngươi?
Tần Trọng Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cố gắng nắm chặt, cố gắng phát huy. Lần này, ta sẽ cho ngươi bước lên một vũ đài tốt, hỗ trợ cho ngươi xuất đầu lộ diện. Ta vốn tưởng rằng còn cần một chút thời gian, không nghĩ rằng, bây giờ lại xuất hiện một cơ hội! Vô Song, trận chiến này, vẫn là không quan trọng gì, nhưng tuyệt đối là ngươi phải trổ hết tài năng đánh một trận! Địa vị sau này của ngươi ở Tần gia thế nào, trận chiến này, sẽ chính là trụ cột quan trọng…
Tần Vô Song trong lòng tâm lĩnh, nở nụ cười mỉm.
Tần Trọng Dương không nói cái gì nữa:
- Trở lại Thăng Long Pha đi, ngày mai, Chính Khí Đường sẽ triệu tập tất cả Đệ tử Trung tâm. Trận chiến này của các ngươi, coi như là một màn kịch hay trong lần tụ hội này của Tần gia đi. Vô Song, trận chiến này, ngươi có thể thắng, là có thể lấy được một vé bước lên con đường tiến vào Mộng Huyễn Thiên Trì rồi, hãy toàn lực ứng phó đi!