Không thể không nói, cái chiêu bài này của Tần Thiếu Hồng phóng ra là vô cùng quen thuộc, ngay cả mấy lời đối đáp này, đều là hạ bút thành văn một mạch lưu loát.
Nhưng mà có câu nói rất hay, có thực lực giả bộ gọi là ngu xuẩn, không thực lực giả bộ thì gọi là làm dáng. Tần Thiếu Hồng này cũng không phải là không có thực lực. Chỉ có điều cách nhìn của hắn lần này không tốt lắm, không có thấy thế cục rõ ràng, ngươi muốn giả bộ cao cao tại thượng mà áp bức kẻ khác, cũng phải chọn đúng đối tượng mà áp bức mới được.
Hiển nhiên, Huyễn Vân Thần Khuyển không phải là kẻ nhu nhược yếu đuối, bởi vậy hành động giả vờ mà áp bức này của Tần Thiếu Hồng, theo nó thấy, quả thực là hành vi làm dáng không chút thuyết phục.
Cùng là đệ tử Tần gia, sự chênh lệch giữa Tần Thiếu Hồng và kẻ ngăn cản hắn lớn như vậy sao? Huyễn Vân Thần Khuyển cũng cảm thấy buồn bực, bĩu môi nói:
- Mã Vương gia trên đầu có ba con mắt sao? Ta còn thật không biết.
- Không biết vậy hôm nay để cho ngươi mở mang một chút…
Huyễn Vân Thần Khuyển cười lạnh nói:
- Vậy chờ ngươi đại hiển thân thủ rồi!
Thật lòng mà nói, Tần Thiếu Hồng tuy rằng lợi hại, nhưng Huyễn Vân Thần Khuyển tốt xấu gì thì cũng là linh thú cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn, thân pháp cùng lực công kích, so với Tần Thiếu Hồng này thậm chí là có phần cao hơn một chút.
Mặc dù không cần kẻ khác giúp đỡ, Tần Thiếu Hồng này thất bại cũng không phải không có khả năng, huống chi, các đồng bọn khác của nó, vẫn còn ẩn núp ở bốn phía không đi ra.
Bao Bao là huynh đệ của Tần Vô Song, hắn cần tấn chức, phải bế quan đột phá, Tần Vô Song không thể nào không an bài một chút, bởi vậy đã âm thầm phái mấy đầu Linh thú Phong ấn đi bảo hộ bốn phía.
Đồng thời Tần Vô Song lại suy nghĩ đến thể diện của Cô Đơn, thời điểm không cần thiết thì mấy đầu Linh thú Phong ấn này không cần hiện thân. Nếu không phải là tên Tần Thiếu Hồng đột nhiên xuất hiện, Huyễn Vân Thần Khuyển căn bản là sẽ không xuất hiện.
Huyễn Vân Thần Khuyển nhìn về phía tên Tần Thiếu Hồng có mắt không tròng kia. Cũng liền vào lúc này, Huyễn Vân Thần Khuyển nhận được truyền thức của Tần Vô Song.
- Huyễn Vân, đừng náo loạn với hắn. Bao Bao cùng Cô Đơn, bọn nó đã trở về, ngươi cũng mang theo đồng bọn trở về đi.
Huyễn Vân Thần Khuyển lộ ra một chút tia mỉm cười, nhìn khí thế ngùn ngụt của Tần Thiếu Hồng vài lần, cũng truyền thức lại nói:
- Chủ nhân, ta thật ra không muốn làm loạn à, nhưng mà hình như vị thiếu gia này, không có ý muốn buông tha cho ta.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi cứ việc nói cho hắn, có ý kiến gì thì đến Thăng Long Pha tìm Tần Vô Song ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Huyễn Vân Thần Khuyển nhận được lời dặn dò của chủ nhân, cũng không dám ở Thăng Long Pha này mạnh mẽ đả thương người, dù gì thì đây cũng là tông môn của chủ nhân, đả thương bất kỳ kẻ nào, cũng đều là người nhà của mình. Lập tức gật đầu, nói với Tần Thiếu Hồng:
- Chủ nhân nhà ta không muốn so đo với những kẻ tầm thường như ngươi. Hôm nay liền tới đây thôi, nếu ngươi vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, có thể đến tìm chủ nhân nhà ta nói chuyện.
Còn bị nói cái giọng như vậy, Tần Thiếu Hồng dưới khí thế kiêu ngạo của Huyễn Vân Thần Khuyển, thật đúng là không dậy nổi dũng khí để mà trở mặt. Hắn ngay từ đầu chỉ cảm thấy kẻ trước mắt này, cũng không cường hãn hơn hắn bao nhiêu cả.
Nhưng mà càng quan sát, càng cảm thấy đối phương dường như căn bản không hề yếu hơn hắn, thậm chí mơ hồ còn có cái loại cảm giác khí thế bao trùm lấn át cả hắn nữa.
Điều này khiến Tần Thiếu Hồng hắn vừa sợ vừa giận, nhưng chung quy cũng không dám lỗ mãng. Lúc này nghe đối phương nói như vậy, cũng coi như là có con đường thoát, theo đó nói:
- Chủ nhân ngươi là ai? Ta thật muốn tới thăm hỏi kẻ mà không biết cách giáo dục thủ hạ mình như vậy.
- Vậy ngươi quá tốt rồi, chủ nhân nhà ta tên Tần Vô Song, ở Thăng Long Pha!
Huyễn Vân Thần Khuyển nói xong, hóa thành một đạo bạch quang, đã biến mất trong hư không. Đám người Tần Thiếu Hồng đứng chết lặng, giương mắt đờ đẫn, nhất thời chưa có thể lấy lại tinh thần.
- Tần Vô Song… Cái tên này nghe quen tai.
Tần Thiếu Hồng đang muốn nói, bỗng dưng nhớ tới cái gì, vỗ đùi:
- Hắn nói hắn là thủ hạ của Tần Vô Song…
Tu luyện giả dáng lùn lùn kia gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, Hồng thiếu gia. Hắn là nói chính là Tần Vô Song. Nhưng mà Tần Vô Song… Cái gì? Tần Vô Song?
Tu luyện giả hình dáng lùn lùn kia đột nhiên cũng nhớ ra cái gì, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, sắc mặt đại biến. Mấy ngày này, bọn họ cho dù tin tức có lạc hậu tới đâu thì cũng nghe nói qua tên Tần Vô Song này.
Tuy rằng tin tức về Tần Vô Song ở Phiêu Tuyết Lâu vô cùng bí mật, không có được công bố ra. Nhưng điển cố của hắn dạo trước cùng với La Thiên Đạo Trường, hiện tại cả Tần gia Vấn Đỉnh Sơn đã truyền đến nỗi ồn ào huyên náo lên cả rồi.
Cho dù là kẻ hai tai không nghe thấy việc ngoài cửa sổ, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều nghe nói qua một chút.
Nếu như nói lúc giao chiến với La Thiên Đạo Trường, Tần Vô Song sử dụng âm mưu quỷ kế gì đó, nhưng hắn đã nhận được sự thưởng thức của hai vị Chưởng môn, điều này không ai là không thể nhìn ra.
Huống hồ, đối địch cùng La Thiên Đạo Trường, cũng không phải kẻ nào cũng đều có thực lực mà đi bày mưu tính kế. Nếu không có thực lực tuyệt đỉnh, thì lấy cái gì đi tính kế chứ?
Đương nhiên, cái gọi là tai nghe là giả, mắt thấy mới thật. Tuy rằng thanh danh Tần Vô Song mấy năm gần đây lan truyền vang dội, nhưng rất nhiều người vẫn là cảm thấy, nghe đồn có đôi khi không khỏi khuyếch đại quá mức.
Tần Thiếu Hồng này, đương nhiên cũng nghe nói qua danh tiếng của Tần Vô Song, không những thế mà còn là nghe thường xuyên. Dù sao, hắn là đệ tử trực hệ của Tôn giả Tri Hòe, là môn đồ tâm đắc nhất. Tri Hòe lại cùng tổ tiên Tần Vũ của Tần Vô Song, lúc trẻ còn nổi tiếng về sự bất hòa đối địch lẫn nhau.
Bởi vậy, Tần Thiếu Hồng nghe những tin đồn liên quan đến Tần Vô Song, không khỏi có chút hứng thú. Hắn vẫn luôn thắc mắc không biết tên Tần Vô Song rốt cuộc có yêu nghiệt như trong truyền thuyết hay không.
Thật không ngờ rằng, cơ hội lại có thể xảy ra trước mặt như vậy. Quả nhiên tới thật quá dễ, không cần phải tốn một chút sức lực nào. Tần Thiếu Hồng tuy rằng thích sĩ diện, thích đi áp bức kẻ khác, nhưng cũng không phải là kẻ hoàn toàn không có đầu óc suy nghĩ.
Bây giờ cơ hội tự tìm tới cửa, ở đây chỉ có mấy người bọn chúng, khẳng định cũng không thể chiếm được chút tiện nghi nào cả. Vừa rồi tên bạch y xấu xí kia tuy rằng không có rõ ràng hắn và Tần Vô Song rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào, nhưng chỉ riêng việc xưng hô là chủ nhân thì rõ ràng là không thể sai được.
- Gặp quỷ rồi, Tần Vô Song kia chẳng qua chỉ là một tiểu tử tới từ các quốc gia nhân loại, sao lại có thể có được một thủ hạ lợi hại như vậy? Thọat nhìn qua, thấy hắn đối với Tần Vô Song cung cung kính kính, một từ chủ nhân hai từ chủ nhân.
Tần Thiếu Hồng trong đầu cũng mang nặng một mối nghi vấn như vậy, cuối cuộc cuối cùng sự kích thích tò mò cũng vị áp chế, quyết định nghĩ biện pháp.
Tên tu luyện giả có vóc dáng lùn xủn kia tinh ma quỷ quái, thấy vẻ mặt Tần Thiếu Hồng như vậy, liền cảm nhận được một chút xíu sự thay đổi nhỏ. Cẩn thận nhắc nhở nói:
- Hồng thiếu gia, chuyện này, chúng ta vẫn là cần cùng Tôn giả Tri Hòe đàm phán mấy lời, mời lão nhân gia người ra mặt định đoạt.
Tần Thiếu Hồng thì vốn cũng là dự định này, chỉ có điều hắn ngại thể diện, bởi vậy trầm ngâm chưa quyết. Thấy tên lùn chủ động nói ra, vừa lúc mượn gió bẻ măng. Thế nhưng một kẻ nịnh bợ khác lại kêu lên:
- Hồng thiếu gia, chuyện nhỏ này, không cần phải làm phiền đến Tôn giả làm gì? Ta cũng không tin, một tên tiểu tử tới từ các quốc gia nhân loại, có thể có bao nhiêu bản lĩnh. Hồng thiếu gia, ta thấy tiểu tử kia cũng chỉ là hư danh mà thôi. Chúng ta đúng lúc mượn cơ hội này, phá tan hư danh của hắn, vừa hay mượn cơ hội nổi danh…
Tần Thiếu Hồng biểu tình liền ngưng tụ, nghĩ thầm đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao? Chẳng lẻ nhìn không ra thực lực của tên vừa rồi?
Cho dù Tần Vô Song là hư danh, nhưng kẻ vừa rồi thực lực cũng là rất thật. Tần Thiếu hồng còn không biết là chính mình có nắm chắc phần thắng đối phương hay không. Tên hình dáng lùn lùn nghe đồng bọn làm ầm ĩ như vậy, âm thầm kêu khổ, đánh một cái vào sau ót kẻ kia:
- Cái đồ nhiều chuyện, ngươi cho là Hồng thiếu gia không có chủ kiến à? Hồng thiếu gia anh minh như vậy, khẳng định có ý định của hắn. Đúng vậy không, Hồng thiếu gia…
Tên này vỗ mông ngựa cũng không hề cao minh chút nào, nhưng Tần Thiếu Hồng vẫn là thấy vô cùng dễ chịu. Xét đến cùng cũng là cấp cho hắn một cái lối thoát. Gật gật đầu:
- Chuyện này, đương nhiên không thể để yên được. Nhưng hiện tại cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, bất kể nói như thế nào, mọi người hiện tại đều là đệ tử Tần gia, muốn tìm Tần Vô Song, trước tiên xin chỉ thị Tôn giả Tri Hòe một chút mới được.
Hắn đã nói như vậy, những người khác tự nhiên không thể nào có ý kiến phản đối. Đoàn người rất nhanh rời khỏi Thăng Long Pha, ngự không phi hành hướng tới đích lãnh địa của Tôn giả Tri Hòe mà đi.
Lại nói tới Tần Vô Song ở trong nội viện nhà mình, nghe Huyễn Vân Thần Khuyển kể tỉ mỉ câu chuyện.
- Tần Thiếu Hồng, là môn đồ đắn ý của Tôn giả Tri Hòe…
Tần Vô Song nghiền ngẫm ý nghĩa trong này, phân biệt ra một ít vấn đề.
Lúc trước lúc ở Chính Khí Đường thương nghị chuyện thân phận Đệ tử Trung tâm của hắn, kẻ đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối, chính là Tôn giả Tri Hòe.
Căn cứ vào khẩu khí của Trưởng lão Quan Phong, lúc đầu kẻ bất hòa cùng tổ tiên Tần Vũ, thì tên Tôn giả Tri Hòe này chính là một trong số những kẻ thủ lĩnh đầu tiên, hiện tại phản đối Tần Vô Song hắn, cũng là điều khó tránh khỏi.
Tần Vô Song tuy rằng không đi chủ động trêu chọc kẻ khác, thận trọng làm việc, nhưng không có nghĩa là hắn ở Tần gia là một kẻ mềm yếu nhu nhược, mặc cho ai cũng có thể bắt nạt được.
Trong lòng hắn cũng có điểm mấu chốt, nhìn phân lượng của nhất môn Tần gia, chuyện lịch sử đã qua đi thì có thể không truy cứu nữa, nhưng nếu kẻ nào muốn dựa vào tư cách cấp cao mà cưỡng chế hắn, Tần Vô Song cũng sẽ không thúc thủ chịu trói.
Quy tắc của Đại lục Thiên Huyền, bất kể đối nội đối ngoại, cũng luôn đặt nặng quy tắc cá lớn nuốt cá bé. Tuy rằng bên trong Tần gia tương đối đoàn kết, không khí nội chiến không thịnh, nhưng không có nghĩa là không có chuyện như vậy phát sinh.
- Chủ nhân, tiểu tử đó rất điên cuồng ngang ngược, nếu không phải chủ nhân ngày thường dặn dò chúng ta phải ít giao tiếp, ta vừa rồi đã nhịn không được, giáo huấn hắn một trận rồi, đùa giỡn cái gì à…
Huyễn Vân Thần Khuyển có vẻ còn có chút khó chịu. Vừa rồi tất cả thái độ của Tần Thiếu Hồng, xác thực khiến nó có điểm phản cảm.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ngươi cũng đừng nóng lòng, tên Tần Thiếu Hồng này nếu chẳng biết tốt xấu, khẳng định còn có thể lại đến quấy rối lần nữa, đến lúc đó, chúng ta lại xem xem rốt cuộc bọn chúng muốn chơi đùa cái gì.
Bao Bao vỗ vỗ nắm tay:
- Lão Đại, vừa lúc ta vừa mới đột phá, để cho ta tới luyện tập luyện tập, thế nào hả? Ta nhất định đánh cho hắn răng văng đầy đất!
Tần Vô Song khẽ xua xua tay:
- Tần Thiếu Hồng là cường giả Hư Võ Đại viên mãn, ngươi tuy rằng tiến vào Động Hư Cảnh, phối hợp với huyết mạch Thái cổ Thần vượn thì miễn cưỡng có thể chống lại cùng hắn, nhưng nghĩ muốn thắng hắn, vẫn là rất khó. Đừng nóng vội, về sau cơ hội cho ngươi động thủ vẫn còn rất nhiều. Ừm, đánh nhau còn sợ không có cơ hội hay sao chứ?
Bao Bao cười hắc hắc, gãi gãi đầu mấy cái, lui ở tại một bên.
Ngay tại lúc này, triền núi đối diện phóng tới một đạo quang mang, rõ ràng lại là Trưởng lão Quan Kỳ tới đây.
Trưởng lão Quan Kỳ không có việc gì thì không đến tam bảo điện, hắn mỗi lần đến, đều sẽ mang tới một ít tin tức. Lần này bộ dáng vội vàng, khẳng định là có chuyện.
Tần Vô Song xuất môn nghênh đón, cười nói:
- Gần một năm không gặp, Trưởng lão Quan Kỳ phong thái vẫn như trước à…
Quan Kỳ cười cười nói:
- Vô Song, một năm không thấy, tu vi của ngươi lại có tăng tiến thêm à. Đúng rồi, ta lần này tới, là do Tam Chưởng môn phái tới dặn dò chút việc riêng. Có việc quan trọng muốn nói cùng ngươi, chúng ta vào bên trong nói đi…
- Mời…
Tần Vô Song nghe hắn nói như vậy, cũng không vội vàng hỏi han, mời Trưởng lão Quan Kỳ vào trong viện.
Ngoài Bao Bao cùng Cô Đơn, các Linh thú Phong ấn khác, tự nhiên mà lựa chọn lảng tránh. Trưởng lão Quan Kỳ sau khi ngồi vào chỗ của mình, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Vô Song, sắp tới có một cơ hội tuyệt hảo để lịch lãm, nhưng số lượng vô cùng có hạn, Tam Chưởng môn muốn hỏi ngươi một chút, có hứng thú hay không…