Mục đích ban đầu của Tần Vô Song là để tìm được Tiêu Quản, đối với Cửu Ô Thần Miếu thật ra cũng không có ý kiến gì nhiều. Dù sao, bất kể là môn phái nào, thế nào cũng có mấy kẻ bại hoại như vậy. Cửu Ô Thần Miếu vẫn luôn tốt với mọi người, cho nên Tần Vô Song cũng căn bản không có trút hết tội lỗi vào Cửu Ô Thần Miếu.
Dù cho là Tiêu Quản bị Thích Ngọc Đường giết rồi thì hắn cũng không giận chó đánh mèo với Cửu Ô Thân Miếu, chỉ truy cứu trách nhiệm của kẻ ra tay hạ độc thủ, nhưng những kẻ liên quan tới việc này đều không cần phải chết. Đây là nguyên tắc mấu chốt trong nguyên tắc của Tần Vô Song.
Nếu như ngay cả người thân của mình mà cũng không bảo vệ được, vậy thì tu luyện còn có cái ý nghĩa gì nữa?
Thích Ngọc Đường bị Tần Vô Song nắm giống như con gà lôi đi, bay trên không trung, chỉ có một đai lưng níu kéo lại sinh mệnh của hắn. Nếu như cái đai lưng đó không đủ chắc chắn thì coi như cái mạng nhỏ của Thích Ngọc Đường hắn cũng liền chấm dứt rồi. Quăng từ trên mấy ngàn trượng này xuống thì kết quả căn bản là một đống nát bét, cũng không thể nào có bất kỳ khả năng nào khác nữa.
Tần Vô Song hiển nhiên là cố ý tra tấn thần kinh của Thích Ngọc Đường, hắn nhìn khuôn mặt của Thích Ngọc Đường mặt la mày lét, vừa nhìn liền biết rằng đây là một tên gia hỏa giảo hoạt.
Những kẻ như thế này, nếu như nhẹ nhàng đối phó với hắn thì chẳng khác nào khiến cho hắn càng thêm lẻo lự mà chối tội, chỉ có thể làm cho hắn kinh hãi, dọa cho lá gan của hắn vỡ ra thì mới có thể hỏi ra được điều gì.
Bởi vậy, Tần Vô Song giống như chơi thả diều, kéo theo Thích Ngọc Đường bay vòng vòng trong không trung, đùa vui với cái cảm giác tim đập thình thịch của hắn.
Thích Ngọc Đường gào khóc thảm thiết, thật là sợ tới hồn xiêu phách tán. Nhìn biển cả mênh mông không thấy đáy ở bên dưới, trừ phi là não hắn tiêu từng, bằng không thì không thể nào mà không sợ hãi.
Như vậy bay qua bay lại một trận, Tần Vô Song mới hạ xuống một đụn mây, rơi vào trong một hòn đảo đơn độc, đem Thích Ngọc Đường quăng lên mặt đất.
Thích Ngọc Đường chỉ cảm thấy toàn thân như bùn nhão, mễm nhũn ra, đã sợ tới mức xương cốt cũng đều bị mềm nhũn ra cả rồi. Mặt cắt không còn hạt máu, nằm trên đất thở tuyệt vọng, đại khí thở gấp, sợ hãi không còn gì sánh bằng.
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi:
- Còn muốn chơi nữa không?
Thích Ngọc Đường kêu rên:
- Tiền bối, đừng chơi nữa, ta chơi không nổi đâu. Tim ta không tốt. Tiền bối, rốt cuộc tiểu nhân đắc tội với ngài ở chỗ nào, ngài nói một tiếng, ta tự mình vả vào miệng, tự mình vả vào miệng cũng chưa được?
Nói xong, đã tự mình đưa tay lên tát đôm đốp vào mặt mình.
Lâm vào tình cảnh này, Thích Ngọc Đường cũng là một kẻ biết thời thế, tự mình tát tay lên mặt mình, vết tát hằn rõ trên mặt, một cái cũng không qua loa, mà còn dùng lực thật mạnh, căn bản là không hề giả, một một cái tát xuống đều là rất thật.
Hắn không dám làm bộ làm dáng, lúc này không làm bộ rất đáng thương thì chỉ có tự mình tìm chỗ chết.
Tần Vô Song thì lại giống như đang xem thằng hề nhảy nhót, nhìn Thích Ngọc Đường.
Mộ Dung Nhạn cũng cảm thấy kỳ quái, sao mà kẻ này lại không có cốt khí như vậy, rất thiếu tự trọng mà.
- Được rồi, đừng có ở đây mà diễn kịch nữa. Ngươi như vậy cũng không có dùng được đâu, ngươi nhìn xem kẻ này là ai trước?
Tần Vô Song nói xong, liền lôi Bùi Vương gia quẳng ra.
Thích Ngọc Đường vội vã nhìn, nhận được ra:
- Đây… đây chẳng phải là thành viên Hoàng thất của Đế quốc Cửu Ô sao?
- Vậy chẳng lẽ ngươi vẫn không biết vì sao ta tìm ngươi?
Thanh âm của Tần Vô Song đột nhiên nghiêm khắc, ánh mắt như điện, chăm chú nhìn vào trên mặt của Thích Ngọc Đường. Thích Ngọc Đường toàn thân nhất động:
- Tiêu… Tiêu Quản.
- Vẫn chưa ngu xuẩn đến mức vứt đi!
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Họ Bùi kia nói ngươi đã tới bắt Tiêu Quản. Nghĩ lại, người đó hẳn đã bị ngươi hại chết rồi. Nếu đã như vậy, ngươi tự mình tính đi, hai huynh muội Tiêu Quản, mỗi một mạng liền bắt mười cái mạng nhà ngươi đền tội, ngươi tính toán đi, cần bao nhiêu mạng?
Một mạng đổi mười mạng, đó chính là hai mươi mạng người a! Con cháu của Thích Ngọc Đường tính gộp cả vào, cũng không vượt quá hai mươi mạng.
Toàn thân hắn chấn động, giờ mới biết mục đích của đối phương. Huynh muội Tiêu Quản? Thích Ngọc Đường chợt nghĩ tới tính khả năng đáng sợ nhất, toàn thân nhịn không được lông tóc đều dựng đứng lên.
Tần Vô Song nhìn vào mắt hắn, trong lòng càng lạnh lùng:
- Nói như vậy, thật là đã bị ngươi hại chết rồi. Thích Ngọc Đường, vậy ngươi là kẻ đầu tiên bồi táng theo vậy.
Thích Ngọc Đường vội vã kêu to:
- Chờ một chút, bọn họ vẫn chưa có chết.
Tần Vô Song đang vận sức chuẩn bị phát kích liền thu lại:
- Chưa chết? Ngươi có biết lừa gạt ta thì hậu quả sẽ như thế nào không?
Thích Ngọc Đường vội vã cầu cứu nói:
- Thật mà, ta không có lừa ngài. Ta đem bọn chúng nhốt ở trong thủy lao, có lẽ vẫn chưa chết, ta là muốn tra tấn bọn chúng, báo thù mối hận đã giết con ta. Ta… ta đem ngài đi tìm bọn họ.
Tần Vô Song cũng không phí lời, trực tiếp đem Thích Ngọc Đường nắm ở trong tay:
- Chỉ đường, ngươi biết đó, nếu như lừa dối ta, số mạng phải đền sẽ không chỉ có hai mươi mạng mà thôi đâu.
Thích Ngọc Đường hiện tại chỉ có thể cầu thiên cầu địa, hy vọng rằng huynh muội Tiêu Quản chịu đựng được, đừng có chết quá sớm, không thì tất cả coi như xong rồi.
Lúc Thích Ngọc Đường chỉ đường, rất nhanh liền tới chỗ huynh muội Tiêu Quản bị nhốt, trên một hòn đảo đơn độc. Hòn đảo này sau khi được khai phá ra, liền dùng làm tù lao, nhìn từ bên ngoài thì căn bản là không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Sau khi tiến nhập vào cô đảo, thông qua nhiều tầng cơ quan mới có thể đi vào trong nhà lao.
Tần Vô Song vừa đáp xuống đảo liền triển khai thần thức tìm kiếm. Cảm tạ trời đất, hai đạo khí tức mà dù yếu ớt, tuy rằng đã tới lúc giống như đèn dầu chuẩn bị tắt đi, nhưng vẫn là ý chí quật cường không ngừng chống cự.
Đi xuống tới dưới thủy lao, hai thân thể kia bị ngâm trong thủy lao lâu ngày, làn da đều đã có chút trắng bệch. Hơi thở vô cùng yếu ớt, mỏng manh, cơ hồ mỏng manh giống như tơ nhện vậy.
Nhưng cho dù là vậy, Tiêu Quản mặc là đã kiệt lực nhưng vẫn cố gắng nâng thân thể của muội muội hắn trên lên, đứng dựa vào vách đá của thủy lao, khiến cho thân thể của muội muội hắn ngâm trong nước ít hơn một chút.
Chỉ có điều, thể chất của Tiêu Quản cũng coi như cường hãn, muội muội hắn ở trong tay hắn, tình hình thân thể còn xấu hơn hắn một chút.
Nghe được bên ngoài thủy lao có động tĩnh, Tiêu Quản chửi ầm lên:
- Thích Ngọc Đường, cái tên gian tặc, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu. Ngươi là tên khốn mạt, là gã bại hoại, quả thực chỉ làm cho Cửu Ô Thần Miếu thêm ô nhục. Có giỏi thì một đao chém chết lão tử ta đi.
Thích Ngọc Đường hiện tại thân mình cũng khó bảo toàn, hắn vô cùng sợ chuyện Tiêu Quản hiện tại đã chết. Nghe được mấy lời hắn chửi ầm lên, trái lại lại vô cùng thoải mái nhẹ nhõm. Nào còn để ý tới mấy lời mắng chửi kia nữa?
Tần Vô Song căn bản nhìn cũng không nhìn thủy lao, trực tiếp một chưởng phá toàn bộ cấm chế bên ngoài, đem toàn bộ lượng nước trong thủy lao rút hết ra ngoài.
Dưới chân Tiêu Quản cảm thấy trống rỗng, nhưng vẫn đang quật cường ôm thấy thân thể của muội muội không chịu buông xuống.
- Ngươi… Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta?
Tiêu Quản có chút giật mình, hắn làm sao có thể không nhìn ra đối phương rõ ràng là đang cứu hắn.
Tần Vô Song than thở:
- Tiêu Quản, ngươi hành động quá lỗ mãng rồi!
Tiêu Quản nghe được thanh âm của Tần Vô Song, nhất thời trên khuôn mặt không còn giọt máu chợt hiện lên một tia quang mang sáng rọi:
- Công tử, công tử, là người sao?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Mau ra đây đi. Cuối cùng thì ta vẫn không đến muộn!
Tiêu Quản mừng rỡ, lúc này liền bất chấp cả niềm vui, quỳ gối trước mặt Tần Vô Song:
- Công tử, xin người mở lòng từ bi, cứu muội muội của ta. Nó sắp chịu không nổi rồi!
Cứu người với Tần Vô Song mà nói căn bản không có vấn đề gì, Tần Vô Song cũng không có xuất ra loại linh đan quá mức đặc biệt, chỉ là lấy một viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan bình thường, cái này hiện tại cũng đã quá đủ rồi.
Một viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan phổ thông thế này, đối với thể chất của muội muội Tiêu Quản thì vẫn cần hắn phải đưa ít linh lực vào giúp nàng ta tiêu hóa, nếu không thì dược lực căn bản là không phát huy được tác dụng.
Cửu Chuyển Hồi Dương Đan đối với một Động Hư Cảnh cường giả mà nói thì là vật phẩm vô cùng bình thường, nhưng đối với người phàm tục như muội muội của Tiêu Quản thì không khác nào thuốc tiên.
Dược lực vừa có tác dụng, sắc mặt thiếu nữ lập tức hồng hào lên. Không bao lâu, hô hấp cũng được thông thuận, cũng trở nên bình thản trở lại, tuy rằng còn đang chìm vào hôn mê nhưng hiển nhiên là không còn chuyện gì lớn nữa rồi.
Tiêu Quản lúc này mới chuyển từ buồn sang vui, cảm động tới rơi nước mắt:
- Công tử, lại là người tới cứu ta. Ta…
- Tiêu Quản, đứng lên đi. Không sao là tốt rồi, hai kẻ kia đều là kẻ thù của ngươi, ngươi tự mình giải quyết đi.
Tiêu Quản thấy Bùi Vương gia và Thích Ngọc Đường, quả nhiên là gặp lại cừu địch, hai mắt đỏ ngầu. Toàn thân run run đứng lên, khàn giọng hỏi:
- Công tử, người giao cho ta xử lý sao?
- Ngươi không muốn à?
Tần Vô Song kéo tay áo Mộ Dung Nhạn, ý bảo nàng tránh đi một chút.
Mộ Dung Nhạn mỉm cười, cùng Tần Vô Song đi ra. Chỉ nghe thấy bên trong hai tiếng kêu thảm thiết, Tiêu Quản hiển nhiên là đang giải quyết mối thù nhà rồi. Không lâu sau, Tiêu Quản ôm muội muội trong tay trở ra:
- Công tử, cảm tạ ngươi, thực sự cảm tạ ngươi!
Nói tới đó, Tiêu Quản lại có chút nghẹn ngào. Hắn vốn tưởng rằng đã chết rồi. Hắn không sợ chết, nhưng nghĩ tới muội muội còn trẻ, đang giữa tuổi thanh xuân, cùng chết với hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, Hơn nữa mối thù không báo kẻ thù thì còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mỗi lần nghĩ tới đó, hắn lại phẫn uất thiên đạo bất công, thiện ác không phân.
Lúc này, lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời, còn có thể trong nháy mắt hạ đao với hai tên có mối đại thù này, việc này khiến hắn sao không cảm động được? Làm sao khiến hắn không cảm động đến rơi nước mặt được?
- Tiêu Quản, nam tử hán đại trượng phu, có thể chảy máu chứ không rơi lệ!
Tần Vô Song nở nụ cười.
- Công tử, ta…
- Không cần phải nói nữa thêm gì nữa. Tiếp sau đây ngươi có dự tính gì không? Quay về Tần gia, hay ở lại trong Đế quốc Cửu Ô? Ngươi tự lựa chọn đi, ta không làm khó ngươi.
Tiêu Quản không chút đắn đo:
- Đương nhiên là theo công tử quay về Tần gia rồi, Tiêu Quản đã từng nói, cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người.
- Ừm, vậy chuẩn bị một chút, chúng ta liền quay về Tần gia, cừu hận bên này của ngươi, cũng đã kết thúc hẳn rồi nhỉ?
- Vâng, Bùi lão tặc chủ mưu, hắn đã chết, mối thù cũng đã được báo rồi. Những kẻ đồng lõa khác đều là nghe theo lệnh của Bùi lão tặc, giết hay không thì việc cũng đã rồi.
Tiêu Quản bây giờ cũng nhìn ra được, bản thân còn sống không sao, vậy là tốt rồi. Những ngày tháng qua, hắn gặp lại tiểu muội tưởng rằng đã mất đi, khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý nhân sinh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một hồi phong ba ở Cửu Ô Thần Miếu rốt cuộc cũng được bình ổn, đến khi bọn Tần Vô Song rời khỏi Cửu Ô Trắc thì bọn Thần tông ở Cửu Ô Thần Miếu mới cảm giác được sự thoải mái khi còn sống sót sau tai nạn.
Tại một khắc, bọn họ đều tưởng rằng không thể thoát khỏi được kiếp số. Không nghĩ rằng đối phương lại rời khỏi đây một cách dễ dàng như vậy. Tuy rằng Thích Ngọc Đường đã mất đi, nhưng mọi người cũng không biết là nên đau buồn hay là nên ầm thầm cảm thấy may mắn. Bất kể nói như thế nào thì Cửu Ô Thần Miếu cũng được bảo toàn rồi.
Rời khỏi Cửu Ô Thần Miếu, Tần Vô Song cũng không dừng bước bay về Bách Việt Quốc. Vừa đi vừa về chỉ tốn mất có hai ngày trời mà thôi.
Tiêu Quản lại trở về Thiên Tứ Vương Phủ, cũng như là có một sinh mệnh mới. Mà Thiên Tứ Vương Phủ cũng vô cùng náo nhiệt, khắp nơi tân khách tới từ Bách Việt Quốc đều tới tiếp kiến.
Tần Vô Song tự nhiên là không tham dự vào trong đó, dẫn theo Mộ Dung Nhạn rong chơi tại Đại Thương Sơn, hưởng thụ không khí thanh bình hiếm khi có được.
Hắn biết, loại thanh bình này đối với hắn mà nói là một thứ xa xỉ nhất thời