Khí Trùng Tinh Hà

Chương 605: Lòng người hoang mang

Tại sườn núi trên bờ Hắc Tử Hải, một đám người vẫn như cũ, ngày này qua ngày khác ở sườn núi mong ngóng chờ đợi kết quả, giờ phút này trời cũng đã bắt đầu chạng vạng tối.
Ngoài Tần Vân Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, những kẻ khác ít nhiều cũng đã bắt đầu có sự thất vọng. Xem ra hôm nay lại là một ngày thất vọng trôi qua nữa rồi.
Theo như thông thường, Tần Vân Nhiên lại chuẩn bị hô hào gọi rời khỏi đây.
Nhưng lúc khi Tần Vân Nhiên mở miệng gọi thì hắn đột nhiên cảm thấy trên mặt nước của Hắc Tử Hải có một trận dao động, sau đó trên mặt nước bắt đầu có những bọt khí.
Ầm!
Một đạo sóng nổi dậy tới tận chân trời, đầu sóng này nâng một người lên, trực tiếp hướng lên bờ, vậy mà lại thật đúng là một người, là một kẻ còn sống.
Bóng kẻ này thất tha thất thểu, trên mặt đầy vẻ sợ hãi cực độ, một hình dáng kinh sợ hãi hùng, liều mạng chạy theo hướng tiến lên sườn núi.
Những kẻ mắt sắc ở bên này đã nhận ra kẻ đó. Tông chủ Ngô Tuyên Hổ của Bách Kiếm Tông, ngay trong lúc đó liền nhận ra kẻ đang lên bờ, rõ ràng đó là Ngô Đỉnh Nguyên, kinh ngạc vui mừng lẫn lộn:
- Là Đỉnh Nguyên! Đỉnh Nguyên, ngươi làm sao vậy?
Lúc này hắn cũng bất chấp dáng vẻ phong độ khí phách gì, dẫm một bước phóng qua, đón lấy được Ngô Đỉnh Nguyên, hai tay đặt lên bả vai của Ngô Đỉnh Nguyên, ý đồ khiến cho hắn định thần lại một chút.
Ngô Đỉnh Nguyên trong miệng lúc này sùi đầy bọt mép, khẩu khí không ngừng kêu la như gặp phải quỷ:
- Chết rồi, chết rồi, đều chết cả rồi!
- Chết rồi?
Những kẻ khác nghe như vậy, cũng vội vàng lo lắng túm tụm vây quanh.
Mộ Dung Nhạn nghe thấy Ngô Đỉnh Nguyên luôn miệng nói như vậy, thiếu chút nữa là ngất xỉu. Đã chết? Không thể nào! Tần đại ca đã đáp ứng sẽ lên để gặp nàng, làm sao có thể chết được chứ? Nàng không tin.
Hồ Khâu Thụy của Hồ Khâu Thế gia đứng ở gần đó, liền cất bước tiến lên hỏi:
- Đỉnh Nguyên hiền điệt, Hồ Khâu Lan nhà ta đâu? Hắn sao lại chưa lên?
Ngô Đỉnh Nguyên trừng mắt nhìn Hồ Khâu Thụy, ngốc ngốc nghếch nghếch, miệng không ngừng lẩm bẩm, lại không biết hắn đang nói cái gì.
- Hắn điên rồi!
Không biết kẻ nào nói thầm một câu.
Bên kia Yến Quy Nam và Lôi Minh cũng đều tụ lại đi tới, đều hỏi:
- Đỉnh Nguyên hiền điệt, phía dưới đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Ô ô…
Yết hầu Ngô Đỉnh Nguyên không ngừng run lên, lại nói không nên lời thành một câu hoàn chỉnh.
Lông mày của Yến Quy Nam cau lại tạo thành một đường màu đen, xem tình hình này thì tình huống ở phía dưới đó hẳn là rất không ổn, nếu không thì Ngô Đỉnh Nguyên này sẽ không có trạng thái như vậy.
Lôi Minh mặt mũi cau có, giương mắt nhìn Ngô Đỉnh Nguyên, xem ra Ngô Đỉnh Nguyên này quả là nói không nên lời, trong lòng cũng cảm thấy chắc chắn là tên Ngô Đỉnh Nguyên này đã gặp điều gì đó làm kinh hồn lạc phách, thần chí thất thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đột nhiên cười lạnh một tiếng, vận thần hồn chi lực, liền muốn tiến vào trong ý thức hải của Ngô Đỉnh Nguyên để tìm tòi lục lọi tin tức. Ở đây đều là những cao thủ, nhìn thấy hành động này của Lôi Minh liền biết hắn muốn làm chuyện gì.
Nếu như là bình thường thì Ngô Tuyên Hổ của Bách Kiếm Tông khẳng định sẽ không dám nói cái gì, nhưng giờ phút này thì cảm xúc của hắn đã tới một cái giới hạn, phóng người ra ngăn ở trước mặt của Ngô Đỉnh Nguyên, lớn tiếng nói:
- Lôi Minh Tông chủ, xin hạ thủ lưu tình.
Lôi Minh cả giận nói:
- Ngô Tông chủ, Ngô Đỉnh Nguyên hiện tại không còn khả năng nói nữa, không dò xét ý thức hải của hắn thì làm sao biết được đã phát sinh chuyện gì?
Yến Quy Nam cũng tiến tới gây áp lực:

- Ngô Tông chủ, Lôi huynh nói có đạo lý!
Ngô Tuyên Hổ lúc này cũng không để ý nhiều, lắc lắc đầu, vô cùng kiên quyết:
- Nhị vị Tông chủ, không phải Ngô mỗ ta bất cận nhân tình. Việc này từ đầu tới cuối, Bách Kiếm Tông của ta chỉ là bất đắc dĩ, hiện tại Đỉnh Nguyên của ta đã trở thành như thế này, Ngô Tuyên Hổ ta trở về làm sao ăn nói được với người nhà của hắn? Bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không được để hắn chịu đau khổ thêm nữa. Các ngươi muốn hỏi cái gì, ta tới trao đổi với hắn.
Sưu Hồn Thuật này một khi phát động, thì thần hồn chi lực của Thần đạo cường giả cường đại đến mức nào, thì sau khi sưu hồn đi vào, thần thức của Ngô Đỉnh Nguyên trong khoảnh khắc sẽ bị phá hỏng, nhẹ thì ngây ngốc cả đời, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Lôi Minh cười lạnh nói:
- Ngô Tông chủ, nói như vậy là ngươi không cho phép?
Ngô Tuyên Hổ hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Tân Vô Kỵ, uất ức nói:
- Điện hạ, ngài phải làm chủ cho Bách Kiếm Tông chúng ta!
Tân Vô Kỵ trong thời điểm này, tự nhiên không thể ngồi đó mà nhìn, thản nhiên nói:
- Lôi Minh Tông chủ, việc sưu hồn này vẫn là miễn đi.
Tân Vô Kỵ đã đích thân mở miệng thì Lôi Minh tự dưng không thể phản đối, chỉ cười khổ lắc đầu:
- Không phải là Lôi Minh ta tàn nhẫn, mà tên Ngô Đỉnh Nguyên này căn bản là không thể nói nổi mà.
- Nói không nổi thì sẽ dùng Sưu Hồn Thuật à?
Tần Vân Nhiên chậc chậc cười nói:
- Đây chính là thủ đoạn của Lôi Đình Tông đối phó với minh hữu hay sao?
- Cái gì mà minh hữu?
Lôi Minh giận giữ hỏi.
Tần Vân Nhiên thản nhiên cười nói:
- Lôi Minh, lúc này ngươi còn giả bộ cái gì nữa? Trong lòng tất cả mọi người đều đã biết, chỉ là không nói ra mà thôi. Kẻ nào mà chẳng nhìn ra Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Thế gia đều là bị các ngươi cùng kéo xuống nước? Hôm nay thuyền của các ngươi vẫn chưa qua được sông thì đã muốn lật thuyền trước rồi sao?
Hai thủ lĩnh của Bách Kiếm Tông cùng Hồ Khâu Thế gia trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bất bình. Quả thực, những lời mà Tần Vân Nhiên nói đều là sự thật. Từ đầu chí cuối, bọn họ đều không nghĩ qua sẽ đối địch với Tần gia Thiên Đế Sơn, thực sự chỉ là do Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông bức ép tới mà thôi.
Hôm nay, Lôi Minh lại ngang ngược đối đãi với bọn chúng như vậy, tự nhiên là khiến cho hai nhà này vô cùng khó chịu.
Ngô Tuyên Hổ biết nếu Ngô Đỉnh Nguyên không mở miệng thì Lôi Minh cho dù đối diện với áp lực của Tân Vô Kỵ cũng không dám dùng Sưu Hồn Thuật, nhưng sau lưng cũng khẳng định sẽ tìm thời cơ để ra tay.
- Đỉnh Nguyên, nói mau, phía dưới đã xảy ra chuyện gì? Những kẻ khác đâu?
Ngô Tuyên Hổ không ngừng truy vấn.
Ngô Đỉnh Nguyên chỉ là hoảng sợ nhìn tứ phía, không ngừng quay đầu lại về phía đầm hắc thủy, trong ánh mắt mang vẻ sợ hãi vô cùng. Dưới sự trấn an không ngừng của Ngô Tuyên Hổ, vẻ sợ hãi của Ngô Đỉnh Nguyên mới chậm rãi mà giảm bớt.
- Đỉnh Nguyên, rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi mau mau nói ra đi!
Ngay cả Hồ Khâu Thụy cũng nóng lòng, nhịn không được hỏi:
- Hồ Khâu Lan nhà ta đâu?
- Hồ Khâu huynh… hắn bị Tần Vô Song giết rồi!
Ngô Đỉnh Nguyên ảm đạm nói.
- Chết rồi?
Hồ Khâu Thụy toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy yết hầu một mảnh khô khan. Hồ Khâu Lan này là đứa con trai của Hồ Khâu Thụy hắn a!

- Còn những kẻ khác đâu?
Ngô Tuyên Hổ vội hỏi.
- Những kẻ khác? Ta không biết. Ta nhìn thấy Tần Vô Song đuổi giết Lôi Tiêu, còn có rất nhiều linh thú, hắn có mấy đầu linh thú cường đại, ta bị linh thú đuổi giết, trốn thẳng tới đây…
- Tên Tần Vô Song kia một người mà truy giết bốn kẻ các ngươi?
Ngô Tuyên Hổ không thể tin được hỏi.
Ngô Đỉnh Nguyên không ngừng lắc đầu, đau khổ nói:
- Ta không biết nữa. Ta nhìn thấy thi thể của Hồ Khâu huynh trôi nổi ở trên thủy vực, đang muốn qua xem thì bị ba đầu linh thú vây quanh. Trước mắt, Tần Vô Song cùng với Lôi Tiêu đang chiến đấu, hai người bọn chúng đều đang dùng ra những thủ đoạn lợi hại nhất, nhưng Tần Vô Song có vài đầu linh thú cường đại hỗ trợ, cho nên khiến cho Lôi Tiêu vô cùng chật vật. Đánh một lúc, Lôi Tiêu liền quay đầu chạy trốn. Ta thấy Lôi Tiêu chạy trốn ta cũng chạy trốn theo.
Lôi Minh vui vẻ nói:
- Nói như vậy thì Lôi Tiêu vẫn chưa chết?
- Lúc ta nhìn thấy hắn thì hắn vẫn chưa chết.
Yến Quy Nam trầm giọng nói:
- Còn Yến Truy Dương ở đâu?
- Truy Dương huynh, ta căn bản không nhìn thấy hắn. Ta đoán rất có thể hắn ở một khu vực khác, vẫn chưa tới chỗ đó.
Yến Quy Nam cũng không biết là nên vui mừng hay nên lo lắng. Lôi Minh còn lại là căm giận nói:
- Tên Tần Vô Song này, chẳng lẽ hắn có ba đầu sáu tay? Một mình hắn có thể đấu lại được bốn người?
Nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của Tần Vân Nhiên, Yến Quy Nam lờ mờ có thể lý giải được vì sao Tần Vân Nhiên lại có thể trấn tĩnh được tới như vậy, hắn sớm có dự cảm rằng Tần Vô Song hẳn không sợ một đối bốn.
Nghĩ tới đây, Yến Quy Nam trong lòng bốc lên từng trận hàn ý, trong lòng không khỏi có chút hối hận, không nên xúc động chạy đến đối phó với Tần Vô Song như vậy, làm không tốt, lần này rất có thể sẽ phải để một đệ tử kiệt xuất hy sinh vô ích rồi.
Chỉ là, Yến Quy Nam vẫn là không tin, tên Tần Vô Song kia dù rằng cường hãn đến như thế nào thì cũng không thể nào cùng lúc đối phó với sự liên thủ của Yến Truy Dương và Lôi Tiêu.
Nếu như là ở một địa điểm khác, bọn họ có thể trực tiếp dùng truyền thức liên lạc trực tiếp với Yến Truy Dương hoặc là Lôi Tiêu. Nhưng mà ở Hắc Tử Hải này, ở đây sớm đã bố trí các loại trận pháp ngăn chặn linh lực, căn bản không cho phép trong lúc tỷ thí, liên lạc với năm gã thanh niên đang tỷ thí bên dưới.
Cái này vốn là Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông nghĩ ra để ngăn chặn sự liên lạc của Tần Vân Nhiên với Tần Vô Song, không nghĩ rằng lúc này, ngược lại lại chính là gậy ông đập lưng ông.
Hồ Khâu Lan đã chết, Ngô Đỉnh Nguyên lại trốn chạy tới đây. Nói như vậy, thế cục phía dưới kia đã tiến vào trạng thái căng thẳng ác liệt nhất. Bất kể là kẻ bên nào thắng được thì cũng sẽ không còn lâu nữa.
Tiểu Trúc đứng một bên vui vẻ nói:
- Tiểu thư, Tần công tử không xảy ra chuyện gì, ngươi nghe rõ không?
Mộ Dung Nhạn không ngừng gật gật đầu:
- Tiểu Trúc, ta biết, Tần đại ca nhất định sẽ không bị sao đâu.
- Ừm, ác lai có ác báo, bốn gã xấu xa bại hoại này, ngay từ đầu đã mưu mô khó lường, nghĩ muốn đối phó với Tần công tử. Hiện tại chết có, điên có, còn có hai kẻ ở dưới kia, Tần đại ca nhất định có thể giải quyết được bọn chúng.
Yến Quy Nam và Lôi Minh, cùng nhau trao đổi ánh mắt. Bọn chúng rất muốn tự mình tiến vào bên trong Hắc Tử Hải này, nhưng dưới loại tình huống này thì hiển nhiên là không thể được.
Đừng nói là Tần Vân Nhiên khẳng định sẽ không đồng ý, cho dù là Tân Vô Kỵ cũng sẽ không đáp ứng. Xét đến cùng vẫn là không phù hợp với quy tắc công bằng của trận đấu.
Bọn chúng tiến vào Hắc Tử Hải thì chính là ngang nhiên phá hư quy tắc của trận đấu, đồng nghĩa với việc coi thường quyền uy trọng tài của Thiên Đế Môn. Bọn chúng cho dù có lòng này nhưng gan cũng không đủ lớn.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi mà thôi.

Lại nói tên Yến Truy Dương kia xuất ra Ngọc bài Truyền thức liên lạc với Lôi Tiêu, sau vài lần thử liên lạc đều không có hồi âm. Yến Truy Dương vô cùng thông minh, ngay lập tức liền cảm thấy có sự chẳng lành. Cộng với cái giật mình kỳ lạ lúc trước, khiến cho hắn âm thầm cảm thấy có điều không ổn.
Tu vi tới bước này của bọn chúng rồi, cho dù là một chút biến động nhỏ cũng đôi khi có chứa tin tức vô cùng quan trọng. Bước chân của Yến Truy Dương không ngừng rảo bước.
- Lôi Tiêu không thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ tới đây, Yến Truy Dương chỉ cảm thấy sống lưng một trận mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Lôi Tiêu có khả năng xảy ra chuyện, liền cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Lại thử liên lạc một lần nữa, vẫn như cũ không hề có tin tức gì. Yến Truy Dương bình tĩnh một chút, bắt đầu tự hỏi loại khả năng này, với cá tính của Lôi Tiêu, không thể không liên lạc được với hắn, không thể không có tin tức gì với hắn như vậy.
Chỉ có hai loại khả năng, một là hắn bị tịch thu mất Ngọc bài Truyền thức, loại thứ hai là hắn căn bản không thể trả lời được. Trả lời không được, hoặc là đã chết, hoặc là đã ở trong tình thế nguy hiểm, căn bản không thể trả lời.
Yến Truy Dương phân tích rõ ràng, trong lòng càng thêm trống rỗng. Không có Lôi Tiêu, hắn phải đuổi giết Tần Vô Song ở dưới Hắc Tử Hải này, căn bản là không thể được. Làm không tốt, rất có thể hắn còn bị Tần Vô Song đuổi giết.
Đúng lúc hắn đang do dự, đột nhiên, Yến Truy Dương cảm nhận thấy một luồng khí thế cực đại đang cuồn cuộn hướng về phía của hắn.
Không ổn! Yến Truy Dương trong đầu vào giây phút đầu tiên liền cảm thấy được một luồng sát khí cuồn cuộn đang kéo tới