Tần Vô Song gặp nhiều biết rộng, nhìn thấy trận thế này, dĩ nhiên lưu lại mấy phần tâm tư, chỉ có điều, vào lúc này, hắn cũng không muốn dính vào quá nhiều rắc rối, cũng không có đi điều tra đến tận cùng.
Ở lại khách điếm một đêm, viết xong thư thăm hỏi, đưa vào trong phân đà trong Đô thành của Phiêu Tuyết Lâu. Cũng không khác biệt nhiều so với quy củ của những nơi khác, muốn bái sơn, trước hết cần phải quẳng danh thiếp.
Ngay cả mối quan hệ giữa Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn cũng không giống bình thường, nhưng dù sao không nhận được tán thành. Vì vậy, đưa danh thiếp, cũng là một loại tôn trọng đối với Phiêu Tuyết Lâu.
Sáng sớm hôm sau, Tần Vô Song như nguyện ý, đã nhận được thông báo, hướng về phía Phiêu Tuyết Lâu xuất phát. Khi sắp đến lưng chừng núi, Mộ Dung Nhạn và Tiểu Trúc đã đứng đợi ở đó.
- Tần công tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Tiểu Trúc vui mừng quá đỗi, vội vàng vẫy tay.
Tần Vô Song từ xa nhìn thấy Mộ Dung Nhạn đứng trên sườn núi, tựa như một đóa tuyết liên nở rộ, thánh thiện vô cùng. Dưới ánh mặt trời của buổi sáng sớm, càng thêm sáng chói.
Trong lòng Tần Vô Song sản sinh ra sự yêu thương vô cùng, bước nhanh lên trên. Bốn bàn tay đan xen vào nhau, sau khi tạm chia tay khi gặp lại, Mộ Dung Nhạn càng tăng thêm tương tư, nhìn thấy tình lang đã đến, tâm sự trong lòng liền hóa thành nỗi vui sướng, trong lòng không ngừng nói:
- Tần đại ca nhất định sẽ giải quyết được tất cả vấn đề, nhất định sẽ làm được.
- Tần công tử, nơi này là Phiêu Tuyết Lâu. Ngươi và tiểu thư, phải khắc chế một chút, bằng không những Trưởng lão gì đó nhìn thấy, lại càng thêm lắm miệng.
Tiểu Trúc lúc này ngược lại lại nhắc nhở nói, sắc mặt Mộ Dung Nhạn ửng đỏ, cúi đầu nói:
- Tần đại ca, sau khi huynh đi, phải khoan dung một chút.
Tần Vô Song nhìn biểu tình của Mộ Dung Nhạn, liền biết trong thời gian mười ngày này, cuộc sống của nàng nhất định là không tốt lắm, trong lòng càng tăng thêm yêu thương, gật gật đầu:
- Yên tâm đi, ta biết đúng mực mà.
Phiêu Tuyết Lâu tựa hồ giống như có chút ra oai phủ đầu với Tần Vô Song, trận doanh xuất ra chỉnh tề thần kỳ, tựa hồ tất cả cao tầng, đều tập trung toàn bộ trong đại điện của Phiêu Tuyết Lâu.
Tần Vô Song thái độ rất đúng mực bước vào đại điện, lập tức bị hàng trăm con mắt bao vây quan sát, tập trung trên người hắn. Mấy trăm con mắt này đương nhiên chính là Đệ tử Trung tâm và cao tầng của Phiêu Tuyết Lâu.
- Vãn bối Tần Vô Song bái kiến Mộ Dung Lâu chủ, còn có chư vị tiền bối.
Tần Vô Song không mất lễ tiết, Mộ Dung Nhạn lại ở bên cạnh giới thiệu cho hắn.
Mộ Dung Thiên Cực thật ra không có ý tứ giương cung bạt kiếm gì, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Người thanh niên, chúng ta lại gặp nhau. Thế sự vô thường, lúc trước ta treo giải thưởng mười vạn tìm ngươi, hôm nay ngươi lại đến Phiêu Tuyết Lâu ta. Rất tốt, rất tốt.
Mộ Dung Nhạn nghe phụ thân nói như vậy, trong lòng cảm thấy hơi có chút bình tĩnh. Lúc này mặc dù nàng lo lắng mọi người sẽ làm khó Tần Vô Song, nhưng trong lòng lại rất kiên định, bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ đứng bên cạnh Tần Vô Song, không để người của gia tộc hợp lại ức hiếp Tần Vô Song.
- Từ khi cáo biệt ở Hành Sơn Phủ, vãn bối đối với khí phách của Mộ Dung tiền bối vô cùng kính ngưỡng, lần này có thể có được cơ hội tốt đến đây bái kiến Mộ Dung tiền bối, quả nhiên là một việc đại hỉ.
Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song nói như vậy, tâm hồn thiếu nữ mừng thầm. Xem ra, phụ thân và Tần đại ca lần trước gặp mặt, vô cùng hòa hợp. Chỉ cần phụ thân không phản đối, Mộ Dung Nhạn liền không phải lo lắng gì cả. Những người của gia tộc, nói đi nói lại, chỉ xem Mộ Dung Nhạn là một quân cờ, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến cho nàng. Cho nên, nàng căn bản cũng không dự định vì trở ngại của những người này mà thay đổi tâm chí.
Mộ Dung Thiên Cực cười nói:
- Lần gặp mặt ở Hành Sơn Phủ, ngươi vẫn chỉ là một hậu bối trẻ tuổi không ai biết đến, nhưng mấy tháng không gặp, ngươi đã là tài tuấn trẻ tuổi nổi tiếng khắp cả Hiên Viên Khâu. Thật sự là chuyện đáng vui mừng.
- Hư danh bên ngoài, vãn bối chỉ xem như chuyện vặt, không quan trọng gì, cũng không tự bảo vệ được mình trong lúc bất đắc dĩ.
Tần Vô Song khiêm tốn nói.
Mộ Dung Thiên Cực cười cười, xua xua tay:
- Uống trà!
Tần Vô Song nâng chén trà lên, đang định uống trà, một gã trung niên bên cạnh Mộ Dung Thiên Cực, nãy giờ vẫn quan sát Tần Vô Song, lúc này cuối cùng cũng mở miệng nói.
- Tần Vô Song, từ các quốc gia nhân loại là người còn chưa được ai biết đến, đến Hiên Viên Khâu thanh thế kinh người. Người trẻ tuổi có bản lĩnh này, xác thực không nhiều.
Tần Vô Song khẽ mỉm cười:
- Thiên Huyễn tiền bối, quá khen rồi.
Người trung niên này, vẻ mặt xốc vác, chính là đệ đệ của Mộ Dung Thiên Cực, thúc thúc của Mộ Dung Nhạn, Mộ Dung Thiên Huyễn. Chỉ nghe hắn cười nói:
- Ta không phải khen ngợi ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu sai ý.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, không trả lời, theo thế uống một ngụm trà, loại trà này dùng nước của băng tuyết hòa tan trên núi cao pha chế, vô cùng có hương vị.
Tần Vô Song gật gật đầu, ánh mắt đúng mực nhìn Mộ Dung Thiên Huyễn, chờ câu sau của hắn. Hắn biết, Mộ Dung Thiên Huyễn ấp ủ tâm tư đã lâu, không thể chỉ nói một câu không đầu không đuôi ngốc nghếch như vậy rồi kết thúc được.
Mộ Dung Thiên Huyễn hiển nhiển là có sự chuẩn bị, trầm ngâm một lát, ánh mắt đột nhiên vô cùng sắc bén giương mắt nhìn Tần Vô Song, thản nhiên nói:
- Tần Vô Song, ngươi cũng biết, hiện tại toàn bộ Hiên Viên Khâu, đồng thời với khen Tần Vô Song ngươi, cũng đem Phiêu Tuyết Lâu ta ra làm nền, nhạo báng chúng ta chứ?
Tần Vô Song tâm trạng nghiêm nghị:
- Thứ lỗi cho vãn bối ngu dốt, thanh danh bên ngoài của Phiêu Tuyết Lâu, hà cớ gì lại vì ta mà chịu nhục?
- Ngươi thật ra là biết giả vờ hồ đồ.
Mộ Dung Thiên Huyễn còn chưa mở miệng, một lão giả bên cạnh hắn đã mở miệng trước, lão giả này, cũng là một gã thủ lãnh của Phiêu Tuyết Lâu, địa vị ở dưới hai huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực, là tộc đệ của hai huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực, Mộ Dung Thiên Sơn, là một người tính tình nóng nảy. Tần Vô Song sớm đã có thông tin của Mộ Dung Nhạn, biết người này là loại giống như mồi nổ, không nên đụng vào. Vì vậy cũng không trả lời, ngược lại là Mộ Dung Nhạn nhẹ giọng nói:
- Thiên Sơn thúc, ta trên đường từ bên ngoài quay về, thật ra không nghe nói qua có mấy người quở trách Phiêu Tuyết Lâu ta. Thúc phụ ngươi ở trong Phiêu Tuyết Lâu chân không bước ra ngoài, ngược lại lại nghe được sao?
Mộ Dung Thiên Cực quát:
- Nhạn nhi, không được vô lễ, ngươi ngồi xuống trước đi.
Mộ Dung Nhạn không dám làm trái lại lời của phụ thân, quay về bên cạnh phụ thân, ngồi xuống. Trong biểu tình nổi lên một tầng sương lạnh nhàn nhạt.
Mộ Dung Nhạn rất ít khi tranh cãi với người khác, cảm xúc dao động giống như hiện tại, thường ngày lại càng ít có.
Mộ Dung Thiên Sơn hiển nhiên có chút giật mình, âm thầm nghiêm nghị, đứa cháu gái này ra ngoài mấy năm, xem dáng vẻ tính cách có chút thay đổi rồi. So với trước kia có thêm mấy phần kiên cường.
- Đại ca, khuê nữ này của huynh, bây giờ đã lớn rồi, cánh mọc cứng cáp rồi.
Mộ Dung Thiên Sơn vẫn bực tức trong lòng.
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:
- Con trẻ trưởng thành rồi, sẽ có chút thay đổi. Tam đệ, đừng chấp nhặt với con trẻ làm gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất cứ lúc nào, Mộ Dung Thiên Cực đều là người bao che khuyết điểm, nữ nhi là huyết mạch duy nhất của hắn, là viên minh châu trên tay.
Mộ Dung Thiên Sơn gật gật đầu:
- Được rồi, Nhạn nhi, hiện tại ngươi đã trưởng thành rồi, lời của Tam thúc, ngươi cũng thấy nghe không lọt tai. Ngươi rời đi mấy năm, ngươi có biết, Phiêu Tuyết Lâu vì ngươi mà gánh chịu bao nhiêu áp lực không?
Mộ Dung Nhạn thản nhiên nói:
- Thiên Sơn thúc, những áp lực này, vốn căn bản không nên có. Hiên Viên Khâu nhiều thế lực như vậy, nhiều đệ tử trẻ tuổi như vậy, tất cả đều ra ngoài tu luyện, ta cũng ra ngoài một chuyến, cũng không xem là gì.
- Nhạn nhi, ngươi nói như vậy, Nhị thúc trái lại cũng muốn nói với ngươi mấy câu.
Khẩu khí của Mộ Dung Thiên Huyễn có chút hờn giận:
- Ngươi và bọn chúng không giống nhau, ngươi thân đã có hôn ước, khi chuyện hôn ước sắp đến lại trốn đi.
- Nhị thúc, hôn ước này, từ trước đến giờ ta chưa từng nhận lời. Cũng không phải là hôn ước ta muốn.
- Hồ đồ!
Mộ Dung Thiên Huyễn nổi giận nói:
- Ngươi quả thực là hồ đồ tùy tiện. Nhạn nhi, ngươi thay đổi rồi. Khi ngươi còn nhỏ, vốn nghe lời là vậy. Bây giờ rút cuộc là bị ai mê hoặc, tại sao lại không nghe lời khuyên như vậy chứ?
- Nhị thúc, Nhạn nhi đã trưởng thành rồi. Nhạn nhi chỉ biết, vận mệnh của bản thân mình, chỉ có bản thân mình an bài mới là hợp lý nhất. Hôn ước không phải là chuyện đùa, Nhạn nhi chưa từng nghĩ tới, sẽ đem bản thân lấy một người mình không thích. Nhị thúc, nếu đổi lại là con gái của ngươi, ngươi có nguyện ý đem cô ta đẩy vào nơi nước sôi lửa bỏng hay không? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, các ngươi vì cái gọi là lợi ích ràng buộc, liền muốn ta đi lấy La Đĩnh. Lương tâm các ngươi không trở ngại, nhưng có nghĩ qua chưa, cuộc sống của cháu gái là ta sẽ trôi qua như thế nào?
Mộ Dung Nhạn không có lên án giống như mưa to gió lớn, mà là chậm rãi nói ra, thong dong bình thản, giống như dòng suối nhỏ róc rách, đến cuối cùng mới dần dần ngưng tụ thành dòng nước chảy xiết.
Mộ Dung Thiên Huyễn thở dài:
- Nhạn nhi, ngươi thân ở Phiêu Tuyết Lâu, vận mệnh, không chỉ đơn giản là vận mệnh của cá nhân ngươi, mà nó có liên quan chặt chẽ đến gia tộc. Về điểm này, ngươi luôn phải hiểu được một cách tổng thể, lẽ nào không rõ sao?
Mộ Dung Nhạn dứt khoát lắc đầu:
- Không, ta chỉ biết, vận mệnh cá nhân nếu không thể do mình nắm giữ, không có tự do, vậy thì sống không bằng chết. Nhị thúc, những lời đại nghĩa ngươi nói, ta không phải không hiểu. Nhưng gia tộc luôn đối đãi với ta như thế nào, ta sẽ báo đáp gia tộc như thế ấy. Gia tộc muốn đẩy ta vào hố lửa, ta lẽ nào cũng phải thịt nát xương tan báo đáp hay sao?
- Ngươi… ngươi quả thực là đại nghịch bất đạo.
Mộ Dung Thiên Sơn nổi trận lôi đình, nói với Mộ Dung Thiên Cực:
- Đại ca, ngươi xem nữ nhi của ngươi, nói những lời gì vậy?
- Đúng vậy, Đại ca, ngươi có quản giáo được hay không, phản đồ đầu tiên của Phiêu Tuyết Lâu chúng ta, thì hãy đứng ra mà giải quyết.
Một thủ lãnh khác nãy giờ vẫn chưa nói lời nào Mộ Dung Thiên Lâm cũng nói.
Mộ Dung Thiên Cực vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn quét qua khuôn mặt của ba người:
- Chư vị, các ngươi cảm thấy đợi chuyện phát triển đến giai đoạn cuối cùng rồi mới phán quyết ai đúng ai sai, đối với Phiêu Tuyết Lâu mà nói, còn có ý nghĩa không? La Đĩnh đã chết rồi, hôn ước kia cũng phế bỏ rồi. Chúng ta đều biết, hôn ước đó hoang đường cỡ nào. Bây giờ hố lửa đã diệt rồi, nghe ý tứ của các ngươi, tựa hồ muốn đẩy con gái ta vào hố lửa tiếp theo đúng không?
- Đại ca, ngươi nói lời gì vậy? Chúng ta là nói chuyện chứ không phải nói người.
Mộ Dung Thiên Lâm cười làm lành nói.
- Đại ca, nữ nhi của ngươi từ nhỏ cũng không có gì. Nhưng lần này, Phiêu Tuyết Lâu chúng ta thật sự rất bị động, thanh danh cũng bị bôi nhọ.
Mộ Dung Thiên Sơn trừng mắt nhìn Tần Vô Song, quát:
- Tiểu tử họ Tần kia, nếu ta là ngươi, thì đã rụt đầu không dám lộ mặt ra ngoài rồi, ngươi còn có gan chạy đến Phiêu Tuyết Lâu ta sao? Thật sự cảm thấy người của Phiêu Tuyết Lâu ta, đều là tượng đắp, không có khả năng đối phó ngươi sao?
Đề tài rút cuộc lại quay về trên người Tần Vô Song, Tần Vô Song nói:
- Thiên Sơn tiền bối, xin thứ cho ta nói thẳng, nếu ngươi cảm thấy Tần Vô Song ta có lỗi với Phiêu Tuyết Lâu ngươi, thì hãy đem tội lỗi của ta phơi bày ra đi. Nếu ta có lời để nói, cũng chỉ có thể tự biện hộ một hai phần, nếu không có gì để nói, bị ngươi quở trách, cũng là tâm phục khẩu phục. Tiền bối ăn nói lung tung như vậy, vãn bối miệng không phục, tâm không phục.
Mộ Dung Thiên Sơn vỗ bàn:
- Ngươi chính là một tiểu tử của các quốc gia nhân loại, lòng dạ nham hiểm với Nhạn nhi, lừa gạt nó còn nhỏ tuổi, bại hoại thanh danh của nó, sau đó lại mê hoặc nó tới Thiên Đế Sơn cáo trạng, khiến mặt mũi của Phiêu Tuyết Lâu ta mất sạch sành sanh, đây còn không tính là có tội, vậy cái gì mới gọi là có tội?