Tần Vô Song chỉ là muốn hiểu một chút, tổ tiên Tần Vũ năm đó, rút cuộc là có phong thái như thế nào. Những chuyện này, cũng là vì tâm nguyện của phụ thân Tần Liên Sơn.
Bởi vì phụ thân Tần Liên Sơn, đối với chuyện của Tần gia Thiên Đế Sơn, với tổ tiên Tần Vũ, có một loại xu thế vô cùng cứng nhắc.
Tần Vô Song kỳ thật cũng có thể hiểu được, đối với số dân ít ỏi của Tần gia mà nói trấn Đông Lâm, trong lòng phụ thân Tần Liên Sơn, luôn chờ mong loại rầm rộ nhân khẩu dồi dào, tộc nhân khắp nơi.
Quan Phong cười khổ nói:
- Nói thật, ta và hai huynh đệ tổ tiên Tần Vũ ngươi, đều là quen biết sau khi thành danh, khi chúng ta quen biết, đều là đang ở Vấn Đỉnh Sơn. Thế tục hai bên lai lịch là gì, thật sự không rõ ràng. Nhưng ta nhớ, lão gia của bọn họ, là ở trấn Bình Nguyên.
Toàn bộ địa bàn của Thiên Đế Sơn, có mấy chục vạn dặm, tương đương với mấy Phủ lớn như vậy. Tám môn Thiên Đế Sơn, địa bàn khống chế kỳ thực cũng vô cùng khả quan, ít nhất cũng có mấy vạn dặm địa bàn. Còn địa bàn Tần gia Thiên Đế Sơn khống chế, có gần mười vạn dặm.
Mười vạn dặm này, Tần gia cũng chia nhỏ ra nhiều, tựa hồ cũng phân phối tộc nhân trong đó, vì Tổng bộ của Tần gia Thiên Đế Sơn, không ngừng cung cấp nhân tài dự trữ.
Người chân chính có thể tiến nhập vào Vấn Đỉnh Sơn, trở thành một thành viên trong Tổng bộ Tần gia, thật sự trong mười vạn dặm xác suất chọn một là không thể.
Toàn bộ Vấn Đỉnh Sơn, đệ tử Tần gia cũng không quá mấy vạn người. Còn khu vực khống chế của toàn bộ Tần gia Thiên Đế Sơn, ước chừng tương đương với một phủ ở bên ngoài, nhân khẩu tính toán đều là trăm vạn.
Trong nhân khẩu nhiều như vậy, muốn bộc lộ tài năng, thật sự cũng không dễ dàng.
Đương nhiên, cư trú trong địa bàn mười vạn dặm, cũng không thể toàn bộ là đệ tử Tần gia, đại bộ phận vẫn là họ khác, lấy Tần gia làm trung tâm mà thôi.
Đệ tử họ khác, cũng có tư cách tiến nhập Tổng bộ Tần gia, nhưng xác suất nhỏ hơn. Trong mấy vạn đệ tử Tần gia, ngoài một bộ phận đệ tử họ khác cực kỳ xuất sắc ra, đại bộ phận vẫn là do đệ tử Tần gia tạo thành.
Đại lục Thiên Huyền chú trọng quan niệm huyết mạch, chú trọng dòng họ, điều này lấy gia tộc Tần gia cũng được thể hiện nguyên vẹn.
Trong bản đồ địa hình của Tần gia, Tần Vô Song tìm ra được phương hướng của trấn Bình Nguyên, nói với Quan Phong:
- Trưởng lão Quan Phong, đệ tử muốn đi đến đó xem xem.
Quan Phong cười khổ nói:
- Vậy ngươi đi nói với Tam Chưởng môn một câu. Ngươi vừa lên núi, vẫn nên đừng đi lại quá nhiều thì tốt hơn. Mặc dù ở địa bàn của Tần gia, an toàn có thể bảo đảm. Nhưng ở Vấn Đỉnh Sơn, mới là an toàn nhất.
Tần gia Thiên Đế Sơn lãnh thổ rộng, bao quát lãnh địa mười vạn dặm kia, còn Vấn Đỉnh Sơn Tổng bộ Tần gia, chỉ là khu vực trung tâm của Tần gia Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ta đi nói với Tam Chưởng môn một câu.
Quan Phong thở dài:
- Người trẻ tuổi không quên gốc gác giống như ngươi, thật sự rất khó có được. Vô Song, ta không ngăn cản ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, ở Vấn Đỉnh Sơn, nếu có người gây khó dễ với ngươi, ngươi phải nói cho ta. Có một số chuyện, ngươi không tiện ra mặt, lão đầu tử như ta, ngược lại không sợ cái gì.
Tần Vô Song tạ ơn nói:
- Đệ tử đa tạ sự chiếu cố ưu ái của Trưởng lão Quan Phong, nếu thật sự có chuyện, nhất định sẽ nói cho Trưởng lão.
Tần Vô Song thu thập một chút, dẫn theo Bao Bao và Cô Đơn xuất phát, hắn lúc này cũng cảm nhận thấy có chút kỳ quái, tại sao Trưởng lão Quan Phong lại liên tục cường điệu chuyện "có người gây khó dễ" chứ?
Lẽ nào nội bộ Tần gia, thật sự không đoàn kết giống như trong tưởng tượng sao? Hay là có nguyên nhân khác?
Hắn mới đến, có rất nhiều chuyện cũng không tiện hỏi rõ ràng, chỉ có thể âm thầm nói với bản thân, lưu tâm nhiều hơn, lưu ý nhiều hơn, âm thầm quan sát. Rất nhiều chuyện, chỉ có bản thân lĩnh hội, mới có thể tự biết nội tình.
Tần Trọng Dương nghe Tần Vô Song nói muốn quay lại nguyên quán của Tần Vũ xem xem, trái lại không phản đối, nhìn bản đồ, trấn Bình Nguyên đó cách Vấn Đỉnh Sơn cũng không xa, chỉ có lộ trình không đến hai vạn dặm.
Vẫn xem là trong phạm vi ảnh hưởng của Vấn Đỉnh Sơn.
- Vô Song, ngươi mới đến, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Nhưng ta đã hứa với Nhị Chưởng môn, sau khi ngươi đến, phải dẫn ngươi đi gặp hắn, thế nào hả?
- Vô Song thân là vãn bối, cần phải bái kiến chư vị Chưởng môn chứ.
Tần Trọng Dương cười ha ha:
- Đại Chưởng môn xuất quỷ nhập thần, tạm thời có thể ngươi không bái kiến được. Nhưng Nhị Chưởng môn thì có thể. Đi thôi, bây giờ ta cũng đang rãnh rỗi, chúng ta đi thôi.
Khi Tần Vô Song nhìn thấy Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên, hoàn toàn cảm nhận được, tại sao Nhị Chưởng môn lại được người ta gọi đùa là Nhiên Phong Tử.
Tính cách của Nhị Chưởng môn, so với Tam Chưởng môn Tần Trọng Dương cơ trí nho nhã, thật sự là khác biệt một trời một vực, hào sảng rộng rãi, càng giống như một hiệp khách giang hồ, hơi có chút bộ dạng bất cần đời.
Nhưng khi hắn nói đến chính sự, trong nhãn thần hiện ra loại trí tuệ, khiến Tần Vô Song ý thức được, Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên, là một nhân vật siêu tuyệt trong thô hào có sự tinh tế.
Tần Vân Nhiên nhìn thấy Tần Vô Song, trái lại không có một chút hình dáng Chưởng môn nhân, đồng dạng lấy rượu Liệt hỏa Chu quả ra chiêu đãi, cười lớn nói:
- Lão Tam, ta đã nói thế nào chứ? Tần gia Thiên Đế Sơn không phụ thiên đạo, thiên đạo nhất định cũng sẽ không phụ Tần gia Thiên Đế Sơn. Tần Vô Song, chính là món quà của thiên đạo, tương lai Tần gia ta, lúc nào cũng có vô số thiên tài không ngừng xuất hiện, mang Tần gia tiếp tục tiến về phía trước. Cho nên ngoại giới luôn nói Tần gia Thiên Đế Sơn ta lâm nguy, loại luận điệu bi ai đó, nói cũng đã hơn ngàn năm rồi? Chúng ta vẫn không phải còn rất tốt sao?
Khẩu khí của Tần Vân Nhiên, có vẻ vô cùng lạc quan, sự thực cũng là như vậy, mặc dù ngàn năm qua, không gian của Tần gia không ngừng bị đè ép, cuộc sống cũng càng ngày càng không tốt, nhưng trong ba đại Chưởng môn, vẫn cứ có phái lạc quan như Tần Vân Nhiên, cuối cùng cho rằng, Tần gia Thiên Đế Sơn vẫn chưa đến thời điểm tiêu vong, chẳng qua là nằm vào một hố thấp mà thôi.
Bất cứ chuyện gì trên thế gian, luôn luôn có thay đổi hưng suy. Cây thì phải xanh, trăng thì phải tròn. Mấu chốt là làm thế nào thay đổi hố thấp đó, mới là vô cùng quan trọng.
Một chén rượu Liệt hỏa Chu quả xuống bụng, Tần Vô Song chỉ cảm thấy trong bụng một đoàn lửa nóng rực, cảm giác vô cùng kích thích.
- Rất nóng! Ta chỉ cảm thấy trong bụng bốc cháy lên.
Tần Vô Song trả lời thành thật.
- Ồ, ta chỉ cho ngươi nửa chén. Nhưng không nằm ngoài dự kiến của ta, ngươi lại có thể chỉ cảm thấy cảm giác thiêu đốt, ha ha, Lão Tam, thể chất của Vô Song không tệ.
Tần Vân Nhiên mặt mày hớn hở, mang theo một loại tinh thần điên cuồng.
Tần Vô Song kinh ngạc, lẽ nào uống loại rượu này, cũng là một loại khảo nghiệm của Nhị Chưởng môn sao?
Tần Trọng Dương vội vàng dặn dò:
- Vô Song, tranh thủ thời gian vận công, tiêu hóa tửu lực này. Đây là phần thưởng khích lệ đổi mới nhanh nhất của Nhị Chưởng môn dành cho ngươi. Loại rượu Liệt hỏa Chu quả này, cho dù những Trưởng lão cũng rất khó uống được.
Tần Vân Nhiên cười ha ha:
- Lão Tam, có phải ngươi đang nói ta có chút keo kiệt không. Không phải ta không cho bọn họ uống, mà là không biết bọn họ có thể chịu đựng được hay không.
Rượu Liệt hỏa Chu quả này, không phải rượu bình thường. Là Tần Vân Nhiên thu thập các loại linh quả thuộc tính hỏa tinh khiết, cộng thêm tinh luyện, chính là thứ vô cùng hiếm có. Chí cương chí dương, có thể kích thích tiềm năng đan điền, nếu có người may mắn gặp dịp, chính vào thời điểm đột phá, rượu Liệt hỏa Chu quả này vừa xuống bụng, liền có thể kích thích đột phá, vô cùng hiệu quả.
Tần Vân Nhiên xác thực bình thường rất ít chiêu đãi các Trưởng lão loại rượu này, vì những Trưởng lão một mặt tu vi đã đến cổ bình, rất khó có đột phá, thứ hai, rượu Liệt hỏa Chu quả nếu không thể lấy đột phá tiêu hóa tửu lực này, đọng lại trong cơ thể, sẽ có tác dụng phụ.
Tần Vân Nhiên sở dĩ dám lấy cho Tần Vô Song uống, là vì mắt vừa nhìn ra tu vi của Tần Vô Song, đã ở ranh giới đột phá Hóa Hư Cảnh, chỉ cần một thời cơ, liền có thể tiến nhập vào Động Hư Cảnh. Vì vậy mới cho Tần Vô Song cơ hội này, Tần Vô Song trong lúc nhất thời, làm sao biết sự ưu ái và đề bạt của cao nhân tiền bối? Nghe Tần Trọng Dương nhắc nhở, mới có giác ngộ.
Điều tức vận hành, đem tửu lực dẫn đạo tiêu hóa, toàn thân lập tức cảm nhận được một loại ý dễ chịu thoải mái vô cùng.
Trong đan điền, mơ hồ có một loại đột phá rục rịch ngóc đầu dậy. Xem ra, một tháng khổ công ở La Thiên Đạo Trường, cũng không uổng phí. Nhưng Tần Trọng Dương hiển nhiên nhìn ra mức độ nặng nhẹ, mỉm cười nói:
- Vô Song, ta thấy thể chất của ngươi rất tốt, nhưng vận hành linh lực trong đan điền, tựa hồ có chút vội vàng quá mức. Đây là tác dụng phụ do hiệu quả ngắn hạn mang đến ở nơi tu luyện có linh lực sung túc. Mặc dù hiệu quả tu luyện tốt, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng nóng lòng mong thành công. Để những linh lực dung hợp một chút, ổn định rồi mới cầu đột phá.
Tần Vân Nhiên cũng gật đầu:
- Lão Tam nói rất đúng, hiện tại ngươi muốn đột phá, cũng không phải không thể. Nhưng sẽ có một số hiệu quả tiêu cực, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của ngươi sau này. Ngươi lấy bài học bình thường mất mấy năm, trong một tháng cấp tốc luyện thành. Nhanh thì nhanh, nhưng cũng không thích hợp theo đuổi chữ nhanh này quá mức. Cần phải có tốc độ, phải chậm lại một chút. Với tuổi của ngươi, hoàn toàn không cần phải vội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tần Vô Song cảm nhận được chỉ dạy của hai vị trưởng giả, trong lòng vô cùng hưởng thụ. Phải biết rằng, ngồi ở trước mặt hắn, không phải là nhân vật bình thường, mà đều là Thần đạo cường giả trong truyền thuyết. Là sự tồn tại đỉnh cao mà trước đây có nằm mơ hắn cũng không thể nào tưởng tượng.
Một lần dạy bảo của bọn họ, rất có thể, sẽ khiến hắn được lợi cả đời.
Tần Trọng Dương lại nói:
- Nói ra cũng có chút kỳ quái, Vô Song, ngươi ở các quốc gia nhân loại, nhất định còn có kỳ ngộ khác đúng không? Ta thấy thể chất của ngươi, còn ưu việt hơn cả những người trẻ tuổi từ nhỏ đã sống ở Hiên Viên Khâu. Hơn nữa, hơn hai mươi tuổi mà đã tu luyện đến cảnh giới này của ngươi, cho dù là phóng tầm mắt cả Hiên Viên Khâu, cũng cực kỳ ít có sự tồn tại như vậy.
- Ha ha, Lão Tam, đây chính là thiên tài chân chính mà ngươi thấy, sinh ra ở đâu, cũng không quan trọng. Ta lại cảm thấy, không sinh ra ở Hiên Viên Khâu, ở trong các quốc gia nhân loại tương đối đơn thuần, nếu có đủ kỳ ngộ, ngược lại có lợi hơn đối với sự trưởng thành của hắn. Vì vậy trên con đường trưởng thành của hắn, không có quá nhiều áp lực, cũng không có quá nhiều bám víu. Quan trọng nhất là, không có một sự che chở mạnh mẽ nào, từ nhỏ đã một mình đảm đương, ma luyện trong phương diện tâm chí, là vô cùng có lợi.
Đừng thấy Tần Vân Nhiên vui tươi hớn hở, nhìn qua bộ dạng hào sảng. Kỳ thực lực quan sát của hắn không hề thua kém Tần Trọng Dương.
Trên người Tần Vô Song, Tần Vân Nhiên thậm chí nhìn thấy loại cơ trí mà rất nhiều đệ tử kiệt xuất ở Hiên Viên Khâu đều thiếu khuyết, loại tinh luyện đó đạt đến sự chu toàn.
Những chi tiết nhỏ này, thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng rất nhiều thời điểm, lại có thể nhìn ra rất nhiều thứ của người thanh niên này, ví dụ tiềm lực, tâm trí, khí chất.
Có đôi khi, trưởng thành của người trẻ tuổi, chỉ có mình thiên phú là không đủ. Về điểm này, trên người La Đĩnh, đã đạt được thể hiện đầy đủ.
Một đệ tử từ nhỏ đã nhốt trong tông môn tu luyện, cho dù kiệt xuất, cũng chỉ là cá chậu chim lồng, so với những dã ưng từ nhỏ đã ở bên ngoài săn bắn đồ ăn, hoàn toàn khác nhau