Trên sườn núi, một luồng thân ảnh đỏ hồng, phảng phất như một đám mây ngũ sắc lay động theo chiều gió, y nguyên rơi xuống trên sườn núi. Tìm tòi trong rặng mây đỏ rơi xuống đất này, thu được một luồng hồng quang, đỏ đậm, xuyên qua trường bào đỏ rực, một đại hán hai chân không vui tươi hớn hở từ đó đi tới.
- Lão Tam, nhanh vào đây, ta mời ngươi uống rượu. Gần đây ta ủ được loại rượu chu quả rất ngon.
Cử chỉ và lời nói của đại hán này đều có vẻ vô cùng thô kệch.
Đặc biệt là điệu bộ hai chân không của hắn, càng là chiêu bài độc nhất vô nhị trong phần đông cường giả của Thiên Đế Sơn, bất kể ai vừa nhìn thấy tư thế này, đều biết đây chính là Tần Vân Nhiên đại danh lừng lẫy của Tần gia Thiên Đế Sơn, cũng chính là một trong ba thủ lĩnh mạnh nhất của Tần gia Thiên Đế Sơn, ngoại hiệu là Nhiên Phong Tử!
Tần Vân Nhiên là Nhị Chưởng môn của Tần gia Thiên Đế Sơn, địa vị so với Tam Chưởng môn lúc trước còn cao hơn một chút.
Tam Chưởng môn khuôn mặt trẻ con, cũng là một tấm chiêu bài độc nhất vô nhị của Thiên Đế Sơn, người ta đặt cho tên hiệu là Bất Lão Tiên, vốn tên là Tần Trùng Dương.
Hai đại thủ lĩnh, thống trị mệnh mạch Thiên Đế Sơn. Thậm chí Đại Chưởng môn thần bí hơn, ngược lại không được người ta quen thuộc bằng, ít giao du với bên ngoài, ấn tượng ngoại giới có thể nói là vô cùng ít.
Nhưng chính vì Đại Chưởng môn thần bí khó lường này, lại là sự tồn tại kiêng kỵ nhất đối với rất nhiều kẻ thủ của Tần gia Thiên Đế Sơn, chính vì nhân tố chưa biết này, khiến ngoại giới ngờ vực không ngừng, không biết Đại Chưởng môn thần bí này rút cuộc thực lực đạt đến mức độ đáng sợ như thế nào.
Rất nhiều lần, những kẻ địch này đều đã có kế hoạch đánh vào Vấn Đỉnh Sơn, nhưng cuối cùng vì kiêng kỵ Đại Chưởng môn thần bí này, mà giữa đường hủy bỏ kế hoạch.
Nâng chiếc chén cổ xưa, Nhiên Phong Tử rót đầy hai chén rượu chu quả. Hai người cười to uống cạn, Nhiên Phong Tử lại rót đầy, đồng thời không thể chờ đợi được hỏi:
- Lão Tam, mau nói đi, là chuyện vui gì vậy?
Tần Trọng Dương lập tức cũng không giấu diếm, đem đầu đuôi câu chuyện nói ra một lượt.
Nhiên Phong Tử lông mày cũng vểnh lên, vui mừng quá đỗi:
- Lại có chuyện như vậy sao? Tần Vô Song đó ta đã nghe nói rồi, Tần gia châu Bách Diệp không phải nói Tần Vô Song vì bọn hắn mà giải vây sao?
- Đúng vậy, nhưng so với những chuyện hiện nay, chuyện kinh ngạc vui mừng của Bách Diệp Tần, ngược lại có vẻ không nổi bật như vậy, ha ha.
Nhiên Phong Tử vỗ đùi:
- Vậy còn chần chừ gì nữa? Ngọc quý như vậy, không thể bỏ qua được. Tần gia, ha ha, Tần gia Thiên Đế Sơn ta, luôn lấy thay trời hành đạo làm nhiệm vụ của mình, ta không phụ thiên đạo, thiên đạo ắt không phụ ta!
Tần Trọng Dương mỉm cười gật đầu:
- Lão Nhị, các Tôn giả, đều muốn tới La Thiên Đạo Trường, ta cảm thấy, chuyện này không cần phải quá khoa trương, phái các Tôn giả đi, vậy chi bằng ta hoặc ngươi tự mình đi một chuyến.
Nhiên Phong Tử suy nghĩ một lát gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu La Hoành Dã thật sự mượn được Thần đạo cường giả từ Thiên Phạt Sơn Trang hoặc là Lôi Đình Tông, phái các Tôn giả đi, ngược lại không thuận tiện. Lão Tam, nếu không thì ta đi một chuyến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Trọng Dương suy nghĩ, nói:
- Hay là ta đi, Lão Nhị ngươi lưu lại Vấn Đỉnh Sơn, chủ trì đại cục, như thế nào?
Nhiên Phong Tử nắm lấy kiếm, cười nói:
- Lão Tam, ngươi sợ ta nóng tính gây chuyện phiền toái sao?
- Lão Nhị, lần này ngươi đừng tranh giành với ta.
Nhiên Phong Tử cười nói:
- Được, vậy ta không tranh giành với ngươi nữa. Nhưng ngươi đem Tần Vô Song quay về, nhất định phải dẫn đến gặp ta đầu tiên.
- Điều đó là đương nhiên!
Tần Trọng Dương giơ chiếc chén cổ xưa lên, cười nói:
- Lão Nhị, thủ đoạn ủ rượu của ngươi càng ngày càng tinh thuần. Rượu chu quả này để lại một chút, đợi ta quay về mời khách tẩy trần, ha ha ha.
Hai người lại cười to.
Trong Chính Khí Đường, Tần Trọng Dương đã quay về, lúc này Bao Bao và Cô Đơn lại một lần nữa được dẫn lên.
- Tam Chưởng môn, có thể xuất phát rồi chứ?
Bao Bao có vẻ vô cùng vội vàng, nhìn những người xung quanh:
- Định phái người nào đi vậy?
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Ta đích thân đi, ngươi cảm thấy như thế nào?
Bao Bao nhảy nhót hoan hô:
- Vậy thì quá tốt rồi! Chưởng môn đại nhân, ngươi không được chối cãi.
Tần Trọng Dương nói:
- Chư vị, ta và Nhị Chưởng môn đã bàn bạc một chút, đều cảm thấy chuyện này không tiện làm to chuyện. Cho nên, ta quyết định tự mình đi một chuyến.
- Tam Chưởng môn, thế cục hiện tại của Thiên Đế Sơn chúng ta đang rất phức tạp, Thần đạo cường giả bình thường đều không tùy tiện rời khỏi, chỉ sợ Tam Chưởng môn rời khỏi, sẽ dẫn đến ngờ vực của Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, làm cho cục diện hỗn loạn.
- Đúng vậy, chuyện nhỏ sẽ ảnh hưởng tới toàn cục, Tam Chưởng môn…
Tần Trọng Dương lộ ra nụ cười tự tin, xua xua tay:
- Bọn chúng đa nghi ngờ vực là chuyện của bọn chúng. Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta hành sự, mấu chốt là phải có chủ ý của bản thân.
Bao Bao và Cô Đơn đều gật gật đầu. Hiển nhiên, bọn chúng đều biết, để người khác ra tay, còn lâu mới tốt bằng vị Chưởng môn đại nhân này tự mình ra tay.
- Tam Chưởng môn, ngươi định ở nơi nào của Thiên Đế Sơn ngăn cản La Hoành Dã?
Bao Bao đột nhiên hỏi.
Tần Trọng Dương mỉm cười:
- Tại sao phải ngăn cản La Hoành Dã?
- Vậy ý tứ của ngươi là?
Bao Bao có chút khó hiểu hỏi.
- Trực tiếp tới La Thiên Đạo Trường, đón Lão Đại của các ngươi về.
Bao Bao và Cô Đơn đều ngây người sửng sốt, đều vui mừng quá đỗi, bọn chúng vốn tưởng rằng Tần gia Thiên Đế Sơn sẽ ở nơi nào đó của Thiên Đế Sơn ngăn chặn La Hoành Dã, để hắn không thể nào đi cầu cứu. Không ngờ kết quả còn tốt hơn rất nhiều so với bọn chúng tưởng tượng.
- Chưởng môn đại nhân, nếu như vậy, vậy thì càng tốt!
Bao Bao mừng rỡ nói:
- Vậy chúng ta lúc nào xuất phát? Có lẽ đi được nửa đường có thể đụng phải La Hoành Dã, thuận tiện tiêu diệt hắn luôn!
Tần Trọng Dương cười nói:
- Vậy càng tốt, một mũi tên hạ hai con chim.
Nói xong, quay đầu lại dặn dò nói:
- Chư vị, khi ta rời khỏi, nếu có chuyện gì khó khăn, có thể tới hỏi Nhị Chưởng môn.
- Tam Chưởng môn đi đường thuận lợi!
Tất cả mọi người đều đồng thanh nói.
Tần Trọng Dương dẫn theo Bao Bao và Cô Đơn, lướt ra khỏi Chính Khí Đường, hướng về phía dưới vách núi cao và dốc bay đi. Bao Bao và Cô Đơn đều cảm thấy thân thể bay trong không trung, hoàn toàn không cảm giác được Tam Chưởng môn đang phi hành trên không, thực lực của Tam Chưởng môn này đã coi nhẹ không gian, căn bản không cần bất cứ kỹ xảo phi hành nào, trong không trung cũng giống như đi trên đất bằng.
Bao Bao âm thầm líu lưỡi, không kìm được hỏi:
- Chưởng môn đại nhân, ngươi không phải chính là Thần đạo cường giả trong truyền thuyết sao?
- Ha ha, Thần đạo cường giả, chính là trong truyền thuyết sao?
Tần Trọng Dương mỉm cười hỏi lại.
Bao Bao gãi gãi đầu, cười nói:
- Đối với chúng ta mà nói, Thần đạo cường giả chính là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Tần Trọng Dương thở dài:
- Tới Thiên Đế Sơn, Thần đạo cường giả, không được tính là sự tồn tại trong truyền thuyết!
Bao Bao nặng nề gật gật đầu:
- Được, Chưởng môn đại nhân, sẽ có một ngày, ta cũng sẽ trở thành Thần đạo cường giả giống như các ngươi.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Điều này ta không hề hoài nghi, tiểu linh thú ngươi, trên người có khí tức huyết mạch Thần thú Thái cổ rất nồng đậm, chân thân của ngươi là Hầu Tộc, lẽ nào là huyết thống Thái cổ Thần vượn?
Bao Bao lấy làm kinh hãi, dưới tình huống bình thường, nó đều thích tự tâng bốc mình là huyết mạch Thái cổ Thần vượn với người khác, không ngờ, vị Chưởng môn đại nhân này, lại lợi hại như vậy!
- Bị ta đoán trúng rồi?
Tần Trọng Dương cười hỏi.
Bao Bao cười hắc hắc:
- Đoán trúng cũng tốt, đỡ cho ta phải giới thiệu.
- Chưởng môn đại nhân, vị này là Cô Đơn ca, chủng tộc của hắn rất kỳ quái, tên là Tử Điện Phần Diệm Thú. Hắc hắc, trong Thú Tộc, có loại Tử Điện Phần Diệm Thú sao? Chưởng môn đại nhân ngươi học rộng biết nhiều, khẳng định biết đúng không?
Cô Đơn xấu hổ cười cười:
- Chưởng môn đại nhân, đừng nghe Bao Bao nói bậy, chủng tộc chúng ta là nhất mạch đơn truyền, có gì mà kỳ quái chứ.
- Tử Điện Phần Diệm Thú?
Tần Trọng Dương nhíu mày nói:
- Đừng trách ta ngu dốt nông cạn. Ta đối với Thú Tộc có rất nhiều nghiên cứu, Tử Điện Phần Diệm Thú, có lẽ là Thú Tộc biến dị.
- Thú Tộc biến dị?
Bao Bao và Cô Đơn đều cảm thấy rất khó hiểu, hồ nghi nhìn Tần Trọng Dương.
- Tiểu hầu nhi, ngươi là huyết thống của Thái cổ Thần vượn, thiên phú khẳng định vô cùng cao. Nhưng nếu nó là Thú Tộc biến dị, trong cơ thể có lẽ tồn tại thiên phú và tiềm lực không thua kém gì ngươi.
- Vậy sao?
Bao Bao có chút không tin, nhìn Cô Đơn, cười hì hì nói:
- Sao ta nhìn thế nào cũng không thấy Cô Đơn ca có tiềm lực và thiên phú như vậy.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Thiên phú của Thú Tộc biến dị, không hiển lộ ra ngoài, hơn nữa cũng không nhất định sẽ được đào móc ra. Bình thường dưới kỳ ngộ đặc thù, dưới tình huống đặc thù, kích phát linh căn biến dị, đạt được thiên phú biến dị, từ đó càng ngày càng tiến bộ ngàn dặm.
Cô Đơn nghe xong lời này, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Hiển nhiên, nó đối với tin tức bất ngờ này của Tần Trọng Dương cảm thấy nhất thời có chút phấn chấn. Mặc dù nó là linh thú mấy ngàn năm trước, nhưng khi bị phong ấn, dù sao cũng chỉ là ấu thú mà thôi, bị phong ấn mấy ngàn năm, nó căn bản không có tiến hóa.
- Chưởng môn đại nhân, ta thật sự là linh thú biến dị sao?
Cô Đơn có chút suy tính hơn thiệt hỏi han, mặc dù nó thường ngày bướng bỉnh bất tuân, giống như không đặt ai trong mắt vậy, nhưng trước mặt Thần đạo cường giả, nó vẫn vô cùng tôn trọng.
- Chỉ là có loại khả năng này, rút cuộc có phải hay không, còn phải xem sau này ngươi có thể chứng minh bản thân được không?
Tần Trọng Dương cười nói:
- Căn cứ vào nghiên cứu của ta với Thú Tộc, Thú Tộc biến dị vô cùng ít ỏi, nếu thật sự là Thú Tộc biến dị, sớm muộn cũng sẽ kích phát thiên phú biến dị.
Cô Đơn rất là hưng phấn, xoa xoa tay nói:
- Chưởng môn đại nhân, ta khẳng định có thiên phú biến dị, ta tin như vậy!
Giữa lúc nói chuyện, bọn họ đã ra khỏi Thiên Đế Sơn. Tần Trọng Dương vô cùng cẩn thận, cũng không có làm ra trận thế thiên đại gì, mà là im lặng vô tức, bí mật rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn.
Không phải Tần Trọng Dương hắn nhát gan sợ phiền phức, mà là chuyện này, căn bản không cần phải chém giết vô vị với Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang.
Đại sự muốn thành, không nên câu nệ tiểu tiết. Tần gia Thiên Đế Sơn, muốn tranh giành đại cục, chứ không phải chuyện vụn vặt. Những chuyện vụn vặt, không cần so đo phần lớn.
- Lão Đại, chờ chúng ta, ta đã mời được Thần đạo cường giả Tần gia ra tay rồi!
Bao Bao chập chờn nói trên Ngọc bài Truyền thức.
Lúc này, Tần Vô Song đang hết sức chuyên tâm tu luyện trong chỗ sâu địa mạch, nghe thấy tin tức tốt như vậy, thoáng chốc ngược lại có chút tỉnh mộng.
Cường giả Thần đạo ra tay? Điều này tựa hồ còn lớn hơn trong tưởng tượng. Hắn trái lại hy vọng, có thể ở sâu trong địa mạch thêm một thời gian, cho dù là một tháng cũng được.
Nếu Thần đạo cường giả tự mình tới nghênh tiếp, vậy Tần Vô Song hắn không phải rất khó ở lại bên trong hay sao. Nghĩ đến hoàn cảnh tu luyện ưu việt như vậy, có lẽ Thiên Đế Sơn không thể nào gặp được?