Khí Trùng Tinh Hà

Chương 542

Lúc Tả phú hộ giết mấy cô nàng kia xong, lạnh lùng nói:
- Mau thu dọn đi. Bảo đám gia nhân mời khách vào trong phòng khách đợi ta!
Có thể nhìn ra được là ở Châu thành Hà Khẩu này tuy Tả phú hộ không phải là cường giả mạnh nhất nhưng lại là kẻ cường hào ác bá nhất.
Tần Vô Song đợi ở trong phòng khách, một lúc lâu cũng không thấy hắn ra. Vẫn biết hắn là một kẻ chẳng tốt đẹp gì, chậm chạp không xuất hiện chắc là đang giở thủ đoạn gì đây.
Tần Vô Song tự nhiên biết thế, nên không vội, hắc tinh thạch nguyên khối và lục tinh ngọc tinh khiết thượng phẩm này cũng chỉ là mồi nhử, cứ để cho hắn thử chút hương vị ngon ngọt. Chỉ cần Tả phú hộ mắc câu thì những đồ vật này sớm hay muộn sẽ đòi lại được.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau mới thấy Tả phú hộ dẫn tùy tùng từ từ trong đi ra.
Tả phú hộ tu vi tuy rằng không cao chỉ là Hóa Hư Cảnh cường giả, nhưng bên cạnh hắn có bóng dáng của hai Động Hư Cảnh cường giả không lúc nào rời.
Hai đại cao thủ cấp bậc Động Hư Cảnh này chính là hai đại thống lãnh cao nhất của Ngân Ưng Vệ.
Tại Châu thành Hà Khẩu này, kẻ có thể uy hiếp được Tả phú hộ có được mấy người. Nhưng Tả phú hộ và La Thiên Đạo Trường có một mối quan hệ sâu sắc, đã thế Tả phú hộ rất biết cách tận dụng mối quan hệ to lớn này, bởi vậy ở Châu thành Hà Khẩu này cũng có được vài người thực lực mạnh hơn hắn một chút, nhưng vẫn phải xem sắc mặt hắn mà hành sự.
Tả phú hộ đưa mắt quan sát người khách này, cặp mắt híp lại thành một cái khe, lạnh nhạt hỏi:
- Bằng hữu, thứ lỗi cho Tả mỗ vụng về không biết bằng hữu từ nơi nào đến?
Tần Vô Song bước lại gần, mọi sự đều đã tiên liệu trước rồi, đã chuẩn bị sẵn Tả phú hộ sẽ hỏi những câu gì đều nằm sẵn trong kế hoạch. Nghe Tả phú hộ hỏi như vậy, cũng không nằm ngoài chủ ý.
- Châu thành Hà Khẩu này ai ai cũng biết Tả lão gia là nhân vật đứng đầu? Huynh đệ chúng tôi đường xa đến đây chỉ là muốn được cùng Tả lão gia bàn chút chuyện buôn bán mà thôi.
- Bàn chuyện buôn bán?
Tả phú hộ cười lạnh nhạt hỏi lại.
Hắn vung tay lên không giấu vẻ tự phụ:
- Ở Châu thành Hà Khẩu này, biết được ta là người đứng đầu chắc cũng biết rõ tính cách của ta. Tả mỗ ta đây không sợ làm ăn nhiều cũng không sợ làm ăn lớn. Tiền tài đến cửa ta rất hoan nghênh, nhưng ta chỉ e có một việc.
- Hửm, xin được rửa tai lắng nghe!
Tần Vô Song làm ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe.
- Lai lịch không rõ ràng thì Tả mỗ nhất định không làm ăn cùng!
Tả phú hộ không giấu giếm nói, trên thương trường, hắn cũng chính là áp dụng nguyên tắc này khi làm việc.
- Cái này dễ thôi, Tả phú hộ không phải chỉ là muốn có một thân phận thôi, đúng không?
Tần Vô Song thong dong tự nhiên:
- Thân phận đối với ngài quan trọng thế sao?
Tả phú hộ xoa hai bàn tay nói:
- Cái này lẽ đương nhiên. Tả mỗ ta đây có được địa vị như ngày hôm nay chính là dựa vào việc làm ăn thận trọng, làm một việc cám dỗ rất lớn nhưng có thể kéo cả nhà ta xuống bùn đen, vực sâu, tự nhiên chẳng phải là chuyện ngu xuẩn lắm sao?
Tả phú hộ nói đến đây cười rộ lên, nói với giọng ra vẻ thành khẩn:
- Bằng hữu à, Tả mỗ nói như vậy, không tính là nói lời dối trá chứ?
Người này rõ ràng là một gian thương chuyên làm ăn lừa dối rất khôn khéo, lại nói về một việc bình thường mà dùng giọng lưỡi chân thành thẳng thắn, thật khiến cho người ta tự nhiên sinh ra ác cảm.
Tần Vô Song cười cười, cũng không trả lời, thở dài chút, làm ra bộ dáng ngẫm nghĩ, sau đó tiếc nuối nói:

- Xem ra việc làm ăn này không thành rồi, e rằng Tả phú hộ không phải là người hợp tác mà huynh đệ tại hạ cần tìm.
Tả phú hộ cũng nhất thời trầm xuống, tuy rằng hắn nghe khẩu khí của Tần Vô Song xem ra, đây là một vụ làm ăn lớn, nhưng hắn là một kẻ thận trọng hơn ai hết, việc tốt trên đời này không tự nhiên từ trên trời rơi xuống. Vụ làm ăn tốt như thế này đột nhiên tự tìm đến cần phải đặc biệt đề phòng. Nói không chừng đây là một vụ lừa đảo. Hơn nữa vừa đến đối phương đã tặng lễ vật rất hậu, càng làm cho hắn cảm thấy người này đến để xum xoe bợ đỡ, phi gian tức đạo.
- Bằng hữu tên họ là gì?
Tả phú hộ thình lình hỏi.
- Hà tất phải hỏi tên họ?
Tần Vô Song đã sớm sắp sẵn câu trả lời trong đầu, nhanh chóng trả lời. Không đợi Tả phú hộ mở miếng hắn cười nói tiếp:
- Lệnh lang của Tả phú hộ trong La Thiên Đạo Trường là Đệ tử Trung tâm, tại Châu thành Hà Khẩu này lại là một gia tộc Thế gia, cẩn thận như thế cũng là việc nên làm. Ha Ha. Đã như thế huynh đệ tại hạ không quấy rầy Tả phú hộ thanh tu nữa.
Nói xong, Tần Vô Song làm bộ như đứng dậy ra về.
Tả phú hộ bất động thanh sắc, nhìn thấy Tần Vô Song đứng dậy, một lúc sau mới đứng lên, mỉm cười nói:
- Như vậy để Tả mỗ kính tiễn nhị vị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tần Vô Song lần này đến đây chỉ đi cùng Bao Bao. Cô Đơn lưu lại ở khách điếm, các Linh thú Phong ấn khác thì đã quay về Linh thú Đồ quyển rồi.
Tần Vô Song thầm mắng Tả phú hộ gian xảo, chẳng qua hắn cũng không hy vọng hắn sẽ mắc câu ngay lần đầu tiên, nên chỉ chắp tay, cười nói:
- Tả phú hộ, hay là xin dừng bước đi.
Lão cười cười:
- Việc mua bán không thành chứ giao tình thì không thể không kết được, có khách quý đến chơi phải dùng lễ hậu đón tiếp. Mời!
Vừa nói bọn họ cũng đã ra gần đến ngoài sân trước, Tần Vô Song không nhanh không chậm từ từ bước đi, đi được vài bước đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi:
- Tả phú hộ, những Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường đại bộ phận là tử đệ của La gia còn lại một bộ phận là tử đệ của Điền gia, Tả gia, tạo thành ba thế gia vọng tộc lớn đúng không?
Tả phú hộ cười nói:
- Huynh đệ đối với La Thiên Đạo Trường chúng tôi hình như rất quen thuộc thì phải?
- La Thiên Đạo Trường đại danh lừng lẫy, mấy chuyện này tôi nói không biết thì thật là khó tin.
Tần Vô Song kính lễ nói:
- Bên cạnh Hà Khẩu Châu chính là Nga Hồ Châu? Nga Hồ Châu này là nơi tụ tập đông đảo dân cư thuộc về Điền gia có đúng không? Tại hạ còn nhớ rằng có khác nhiều Đệ tử Trung tâm của Điền gia cũng đều đến từ Nga Hồ Châu này?
- Đúng. Không có việc gì là huynh đệ không biết!
Tả phú hộ kinh hãi thầm trong lòng, gã thanh niên họ Hà này rốt cuộc là muốn mua bán cái gì đây?
- Được rồi. Tả phú hộ xin dừng bước.
Vừa đi đến cửa Tần Vô Song cười cười.
- Huynh đệ hiện tại tạm trú ở nơi nào?
Tả phú hộ làm bộ quan tâm hỏi. Tần Vô Song nhăn tít cặp lông mày:
- Tại hạ vốn đang ở tại một khách điếm, nhưng hiện tại xem ra phải nhanh chóng đi đến Nga Hồ Châu.
Hắn quay sang nói với Tả phú hộ:

- Tả phú hộ hôm nay tiểu đệ mạo muội đến đây, đúng như lời nói việc mua bán không thành chứ giao tình thì không thể không kết được, vậy nên chuyện hôm nay xin Tả phú hộ mau quên đi, được như thế tiểu đệ xin cảm kích vô cùng.
Tả phú hộ nhìn Tần Vô Song úp úp mở mở như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Nhưng hắn không biết được là Tần Vô Song cố tình cho mình mắc câu, chính là khiến cho hắn nghi hoặc như vậy, sự tình mới có cơ chuyển biến.
Nhìn thấy đối phương hai người đi xa khỏi trang viện, cơ hồ như đã rẽ vào một góc đường, Tả phú hộ mới sai bảo tả hữu:
- Nhất hào, ngươi đi theo dõi bọn chúng, xem chúng đặt chân đến những nơi nào?
Tần Vô Song và Bao Bao hai người sau khi rời khỏi trang viện, Bao Bao trong lòng vẫn chưa hết nghi hoặc, nói:
- Lão Đại, chúng ta đi như vậy sao?
- Đừng nóng Bao Bao. Nếu hắn không mắc câu thì chúng ta lại tìm một kế khác, còn nếu như hắn động tâm sẽ mắc câu thôi. Sớm hay muộn thì chúng ta cũng đạt được mục đích.
Chưa về đến khách điếm, Tần Vô Song và Bao Bao đã cảm thấy có người đang đi theo mình. Người này chính là Ngân Ưng Nhất hào đại thủ lãnh, bản thân hắn mặc dù là Động Hư Cảnh cường giả, thế nhưng cảnh giới thần thức làm sao có thể so sánh được với Tần Vô Song và Bao Bao, những người vốn có huyết mạch Thần đạo, bởi vậy năng lực ẩn nấp của hắn mặc dù cao cường, nhưng vẫn là không thể một giọt nước không lọt.
- Cá đã xuất hiện rồi!
Tần Vô Song và Bao Bao dùng thần thức trao đổi với nhau, ấn theo sự an bày ban đầu của Tần Vô Song, bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Tần Vô Song thông qua Ngọc bài Truyền thức, thông báo cho Cô Đơn, hai người bọn hắn sẽ giả vờ đi ra khỏi thành, còn Cô Đơn thì tạm thời ở lại án binh bất động. Sau bọn Tần Vô Song quay về khách điếm giả vờ thu thập hành trang, hướng về phía ngoài Châu thành Hà Khẩu đi ra.
Ngân Ưng Nhất hào thấy thế, vội về báo với Tả phú hộ. Lão ta tay không ngừng gõ gõ trên bàn lẩm bẩm:
- Hai gã này quả thật đi đến Nga Hồ Châu sao? Bọn chúng đến đây bàn chuyện làm ăn thật ra là có ý gì? Tặng lễ vật hậu hĩnh như thế, lẽ nào muốn làm ăn, mà là làm ăn lớn nữa? Nghe khẩu khí của chúng hình như mối làm ăn này cũng chỉ có những gia tộc của Đệ tử Trung tâm La Thiên Đạo Trường mới có khả năng làm được. Hay là bọn này muốn mượn La Thiên Đạo Trường làm chỗ dựa vững chắc để làm những hành động gì đó?
Tả phú hộ tất nhiên không dám thay La Thiên Đạo Trường làm chủ, nhưng cáo mượn oai hùm, mượn uy danh của La Thiên Đạo Trường thì không phải là không thể.
Trên thực tế Tả phú hộ hắn trước giờ đều là làm như thế.
- Hai tên tiểu tử kia đã đi tìm mình trước, bây giờ lại còn đến Nga Hồ Châu. Xem ra Tả mỗ ta là sự lựa chọn đầu tiên của bọn chúng.
Nga Hồ Châu là của gia tộc Điền gia, chính là thế lực cạnh tranh của hắn. Tả phú hộ quyết không để món tốt rơi vào tay kẻ đối đầu, vội sai bảo gia nhân:
- Nhất hào, đi, mau đem chặn lại hai người vừa nãy, nói là ta muốn bái kiến bọn họ.
- Còn mời họ quay lại phủ sao?
- Không cần. Gặp bọn họ ở bên ngoài cũng được. Hai tên gia hỏa kia lai lịch mặc dù thần bí, nhưng thực lực vẫn chưa đủ để uy hiếp chúng ta đâu.
Tả phú hộ đầy tự tin nói.

Tần Vô Song và Bao Bao ra khỏi thành hướng về Nga Hồ Châu đi tới. Nhìn thì có vẻ đi rất nhanh nhưng thực ra điều tiết tốc độ đi vừa phải. Ước chừng sau ngàn dặm đã thấy Ngân Ưng Nhất hào chạy đến nói to:
- Huynh đệ, xin dừng bước!
Tần Vô Song làm ra vẻ cảnh giác, rút kiếm cầm trong tay. Ngân Ưng Nhất hào từ phía sau nhảy vọt lên.
- Lão gia chúng tôi xin hai vị lưu bước, lão gia có chuyện muốn bàn bạc.
Tần Vô Song trầm giọng hỏi:
- Còn có việc gì muốn bàn bạc nữa?
Ngân Ưng Nhất hào cười nhạt nói:
- Có việc gì thì tiểu nhân thực không biết, tiểu nhân chỉ theo lệnh làm việc thôi.
Tần Vô Song và Bao Bao liếc mắt nhìn nhau cố gắng, không để lộ ra trong bụng đang thầm vui mừng.
Bao Bao giả vờ căm giận nói:
- Tả phú hộ nhà các ngươi quá cẩn thận. Chúng ta không có thời gian, xin thứ lỗi chúng ta phải đi trước!
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Ngân Ưng Nhất hào, đã xoay người bước đi.
Ngân Ưng Nhất hào tưởng rằng hai tên này nghe thấy Tả phú hộ muốn gặp, thế nào cũng đứng lại đợi, thật không ngờ hai người nói đi là đi ngay. Hắn lập tức truyền âm nói với Tả phú hộ đang đi theo phía sau:
- Hai người này không đồng ý đợi, đã đi rồi.
- Đuổi theo bọn chúng!
Tả phú hộ trong lòng lo lắng, đối phương càng hành động khác thường, hắn càng cảm thấy tin tưởng hơn một chút.