Tìm kiếm đột phá
Dù sao bây giờ hắn đang thâm nhập hang hổ, cũng phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho chính mình. Nếu đến bản thân mình cũng không đảm bảo an toàn được, rất có thể mưu đồ còn chưa bắt đầu thực hiện thì mình đã bị xử lý rồi. Đây là việc mà Tần Vô Song không muốn xảy ra.
- Hắc hắc, anh bạn, gương mặt lạ quá. Mau đến đây, ở đây ta có Phác ngọc, của Hồng Nhiên Thiên Thành, nghe nói là Mộng Huyễn Thiên Trì khai thác được, có hứng thú xem không?
Một gã tán tu có dáng vẻ trung hậu đi tới, bắt chuyện với Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhìn thấy hắn nâng một khối ngọc thạch phỉ thúy, mỉm cười, cũng không trả lời, chỉ là chầm chậm tiến tới trước.
Tên đó thấy Tần Vô Song mỉm cười, cũng không từ bỏ hy vọng, tiến lại hai bước đuổi theo:
- Ta nói, huynh đệ, ta rất có thành ý, ta muốn bán thứ này kiếm ít tinh thạch đổi binh khí vừa tay hơn, ta thấy các hạ tướng mạo đường hoàng, diện mạo hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, thông minh lỗi lạc, chắc chắn là người…
Người này rất có tài ăn nói, thao thao bất tuyệt giới thiệu cái mà hắn gọi là Phác ngọc.
Tần Vô Song thấy hắn không chịu thôi, đột nhiên dừng bước, cười nói:
- Huynh đệ, nếu huynh cảm thấy ta có thể mua được miếng ngọc này, vậy thì lầm to rồi, thực tế, ta còn nghèo hơn huynh.
Hắn nói vậy cũng không đắc tội với ai, chỉ nói mình không có tiền, tránh người đó cứ bám lấy mình.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, mặt người này đã biến sắc, nhìn Tần Vô Song từ đầu đến chân, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, trừng mắt nhìn Tần Vô Song rồi quay đầu đi.
Tần Vô Song cứ cảm thấy người này rất kỳ lạ, cũng không thèm nhìn tới, chuyển sang con phố khác, bỗng nhiên lại đụng phải một người, người này có ria xép như râu cá trê, con mắt không ngừng đảo quanh, chứng tỏ người này rất giảo hoạt.
Người này đi qua, lúc hai người chạm qua nhau, nói với Tần Vô Song:
- Huynh đệ, cho huynh biết, huynh vừa mới từ chối người của bang Trúc Thạch, muốn tránh họa thì hãy theo ta.
Khẩu khí của người này cho người khác cảm giác giống như bồ tát ban phúc, Tần Vô Song không phải là lần đầu ra khỏi nhà, tự nhiên sẽ không bị mắc lừa, hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân bước qua.
- Anh bạn, ta thật tâm muốn giúp huynh, nếu huynh không tin, ta bảo đảm, huynh sẽ không thể ra khỏi thành này, tin không? Ta có thể chỉ cho huynh một con đường sống?
Tên râu cá trê nói thầm.
Tần Vô Song thầm than, đây đúng là nơi rồng rắn hỗn tạp, mấy cái loại thủ đoạn hăm dọa sơ cấp như thế này, chẳng qua chỉ là muốn lừa tiền của hắn mà thôi.
Coi thường hắn là tán tu ngoại lai, dễ bắt nạt, nếu vừa nãy hắn cầm xem cái gọi là Phác ngọc của người kia, thì sẽ có hai kết quả, hoặc là ép mua bằng giá cao, hoặc là đáng ghét hơn là cái gọi là Phác ngọc đó có lẽ sẽ tự động vỡ nát ra, sau đó sẽ bắt Tần Vô Song bồi thường.
Lần thứ nhất Tần Vô Song đã không mắc lừa, không cầm lấy cái gọi là Phác ngọc đó, sau đó lại xuất hiện người thứ hai, cũng chính là tên gia hỏa râu cá trê này sẽ lên sân khấu, một người hát mặt đen, một người hát mặt đỏ, nói trắng ra, đều là diễn trò, căn bản là cùng một phường lừa đảo.
Tần Vô Song hành tẩu giang hồ cả hai kiếp, loại kỹ xảo này không qua nổi mắt hắn.
Tên râu cá trê thấy Tần Vô Song không chút biến sắc, biết là đã gặp phải người từng trải, nhưng hắn thấy Tần Vô Song còn trẻ, lại là người lạ mặt, không có đồng bọn bên cạnh, trong lòng có chút coi thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song đi thẳng đến một tửu lầu, tên râu cá trê khẽ chần chừ đôi chút, nhưng vẫn to gan bước theo.
Tần Vô Song vào tửu lầu, đi luôn lên tầng ba.
Tiểu nhị của tửu lầu này thấy Tần Vô Song bước lên, liền nghênh đón:
- Xin hỏi ngài là Hà thiếu gia?
Tần Vô Song gật đầu, tiểu nhị của tửu lầu tươi cười:
- Bạn của ngài đang đợi ngài trên tầng ba!
Cái tên Hà thiếu gia là do hắn giả danh, lần trước dùng tên Võ Tinh Hà của kiếp trước đã bị lộ rồi. Lần này, đổi hành họ Hà, kỳ thực cũng là lấy từ ba chữ Võ Tinh Hà.
Tần Vô Song lên lầu ba, tên ria cá trê kia giả bộ đi dạo tửu lầu cũng đi lên theo. Tần Vô Song không biết người này muốn làm gì, cũng không đuổi đi, cũng không quát lớn.
Bao Bao đã ở trên lầu ba đợi hồi lâu, thấy Tần Vô Song vội gọi:
- Hà thiếu gia, các khách quý đã chờ ngài lâu lắm rồi.
Bao Bao thấy đằng sau Tần Vô Song có một tên mặt mày gian xảo, lại thấy Tần Vô Song sắc mặt cười khổ, liền nhướng mày hỏi:
- Hà thiếu gia, người này là ai?
Tần Vô Song cười nói:
- Là bồ tát sống rất nhiệt tâm, nói là muốn chỉ cho ta một con đường sống.
- Đường sống?
Bao Bao cười rộ lên:
- Có tin một cái tát của ta sẽ giết chết ngươi không? Cho người không tìm thấy đường sống, biết điều thì cút đi, đừng quấy rầy khách quý.
Tên ria cá trê thấy Bao Bao hung thần ác sát, trong lòng hơi sợ, nhất thời không hiểu rõ chi tiết, nhưng trong lòng vẫn ngầm than khổ, biết lần này hình như là nhìn nhầm người.
Bọn chúng vốn là một đám gia hỏa lưu manh lừa đảo, chỉ muốn dựa vào lừa đảo kiếm chút tiền tài, tự nhiên là rất sợ những kẻ tính tình hung ác. Hắn bị Bao Bao làm dữ như vậy, không dám cãi lại, sắc mặt biến đổi, biết điều quay đầu đi xuống, đi đến quầy tiền lầu một, hỏi:
- Tiểu nhị, những người trên lầu ba là người thế nào?
Tiểu nhị mở quán ở đây lâu năm, sao lại không biết lai lịch người đứng trước mặt, tức giận nói:
- Nghe ta nói, anh bạn, đây là nơi chúng tôi làm ăn, muốn hỏi thăm tin tức thì đến Công hội Liên minh Tán tu, chúng tôi không có trách nhiệm báo cáo thân phận của khách.
Tên ria cá trê bị tiểu nhị trách mắng, cũng không để ý, chỉ cười trừ nói:
- Ta nói này, tiểu ca, không cần thiết phải nói nặng thế, mọi người đều chỉ muốn kiếm bát cơm, ta chỉ hỏi thăm thôi mà.
Tiểu nhị không trả lời, trưởng quầy bên cạnh lạnh lùng nói:
- Mọi người đều là muốn kiếm bát cơm, ngươi cũng không thể chỉ vì bát cơm của ngươi, mà đập bể bát cơm của chúng ta chứ? Lũ dã cẩu các ngươi đừng gây chuyện ở đây, ảnh hưởng đến nhã hứng dùng cơm của khách khứa, đó chính là đập bát cơm của chúng ta đấy.
Những người có thể mở tửu lầu ở phường này đều có chỗ dựa đằng sau. Tên ria cá trê này chỉ là một loại lưu manh lừa đảo ở nơi này mà thôi, cái gọi là bang Trúc Thạch vốn là do hắn bịa ra, vốn muốn lừa người ngoại lai như Tần Vô Song.
Tên này vừa nghe trưởng quầy nói như vậy, không dám giỡn, vẻ mặt cầu tài, nịnh bợ nói:
- Lão Trưởng quầy, ông là người hiểu chuyện, ta thấy người lạ, bộ dạng khả nghi nên mới nghi ngờ, chỉ muốn hỏi thăm, không biết chừng, thằng nhãi này là Tần Vô Song, công địch của Thần Chiếu Phủ chúng ta đấy.
Lão Trưởng quầy nghe đến ba chữ Tần Vô Song, mặt biến sắc, lập tức lắc đầu, cười nói:
- Nếu tất cả người mới đến đều là Tần Vô Song, thì những người trên đường đều là Tần Vô Song cả. Nếu cái đám lưu manh các ngươi thực sự muốn giúp cho La Thiên Đạo Trường thì phải đưa ra những căn cứ chính xác, trông cậy vào thủ đoạn lừa gạt hãm hại người của các ngươi à, hắc hắc, coi như Tần Vô Song kia xuất hiện trước mắt ngươi, các ngươi bắt được hắn chắc?
Tên ria cá trê vân vê ria mép, vẻ mặt thay đổi, không nói đi, ngượng ngùng quay đầu đi.
Trên lầu ba, có một bóng hình từ dưới sàn nhà chui lên, đó chính là Yển Thử, nói với Tần Vô Song:
- Chủ nhân, người đó quả không có ý tốt!
Yển Thử kể lại một lần cuộc đối thoại của tên ria cá trê với tiểu nhị.
Cả phòng, ngoài Tần Vô Song, Bao Bao, Cô Đơn, còn có ba linh thú Động Hư Cảnh khác, lúc này đều là biến thành hình người, vậy là cả phòng có sáu người tất cả.
Chỉ có Ngọc Thố và Yển Thử là không biến hình, làm tai mắt ngầm cho Tần Vô Song, lần này Tần Vô Song chia nhóm vào Hà Khẩu Châu thành, kỳ thực cũng để tránh tai mắt.
Tần Vô Song nghe Yển Thử kể lại xong, trầm ngâm nói:
- Gã chưởng quầy kia có thể ăn nói rõ ràng như vậy, có thể nhìn ra là loại không tầm thường ở Thần Châu Phủ. La Thiên Đạo Trường rất có danh tiếng và uy tín ở đây, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo, hình như đều rất tự hào khi giúp sức cho La Thiên Đạo Trường.
- Lão Đại, đây là kết quả của cường giả, dù La Thiên Đạo Trường xấu xa thế nào, nhưng cũng không thiếu người theo chân họ nịnh bợ ton hót.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Đây không phải là nịnh bợ ton hót. La Thiên Đạo Trường ở phương diện quản lý, chắc chắn có chút năng lực bất phàm, nếu không, không thể đồng lòng như vậy.
Nói xong, Tần Vô Song xua tay:
- Chúng ta không cần phải thảo luận vấn đề này, đúng rồi, Bao Bao, ngươi nghe ngóng thế nào, có mục tiêu nào tốt không?
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, đệ cảm thấy ông chủ đứng phía sau của tửu lầu này là sự lựa chọn tốt nhất.
- Ồ!
Mắt Tần Vô Song sáng lên.
- Tửu lầu này là do một tên phú hộ ở bản địa mở. Tên phú hộ đó cũng là một cường hào ở đây. Nếu là hai mươi năm trước, coi như là cường hào ở bản địa, hắn cũng không có tư cách mở quán ở cái địa phương này, nhưng mười lăm năm trước, con trai của tên phú hộ đó được La Thiên Đạo Trường lựa chọn, trở thành đệ tử thế hệ trẻ. Gã con trai của tên phú hộ đó cũng có thiên phú không tệ, đã được bồi dưỡng để trở thành Đệ tử Trung tâm.
Ở La Thiên Đạo Trường, thực lực Đệ tử Trung tâm một là nhìn thực lực, hai là phải xem thiên phú và tiềm năng. Đệ tử Trung tâm nhập môn trong vòng mười năm, thông thường đều sẽ luyện đến Hư Võ Cảnh, nếu không mười năm không thể nhập Hư Võ Cảnh cũng không thể trở thành Đệ tử Trung tâm.
Cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng rất thực tế.
Có thể được bồi dưỡng thành Đệ tử Trung tâm, ít nhất cũng chứng tỏ, con trai của tên phú hộ đó chắc chắc là thiên phú cao, mặc dù không thể biến thái như La Đĩnh, cũng là khá xuất sắc trong thế hệ trẻ.
Tần Vô Song lẩm bẩm:
- Khó trách gã chưởng quầy kia có gan đắc tội với dám lưu manh lừa gạt như thế, hóa ra cái tửu lầu này có La Thiên Đạo Trường chống lưng.
Bao Bao cười nói:
- Không phải vậy sao, nơi này cách Thần Chiếu Phủ trên dưới nghìn dặm. Có thể mỗi cửa hàng ở đây ít nhiều cũng có liên quan đến La Thiên Đạo Trường. Nếu không có hậu thuẫn của La Thiên Đạo Trường, ta không tin mỗi người ở đây ai ai cũng đều tán dương La Thiên Đạo Trường.
Tần Vô Song đột nhiên nói:
- Bao Bao, ngươi đi gọi tiểu nhị lên đây.
Tuy Bao Bao không biết dụng ý của Tần Vô Song, nhưng cũng không dám chậm trễ, liền đi xuống lầu một.