Khí Trùng Tinh Hà

Chương 495

Cấp thiết hồi hương

Hắc Báo tìm kiếm xung quanh Cuồng Diễm Nhai một hồi nhưng không thu thập được gì. La Đĩnh cũng không ra lệnh cho hắn tiếp tục tìm, đương nhiên không nói gì.
Tần Vô Song biết, nếu bây giờ mình đi, sẽ kinh động tới hai gã này. Nếu chiến đấu, bản thân không phải không có con át chủ bài, Thần Tú Cung, Phong ấn Đồ quyển đều đủ để chiến đấu.
Nhưng hắn nhìn thấy thực lực của Hắc Báo hiển nhiên không kém La Đĩnh. Còn La Đĩnh, lại là Động Hư Cảnh cường giả rất nổi tiếng ở Hiên Viên Khâu.
Tần Vô Song tự hỏi, trận chiến này cơ hội không lớn. Nhất là hắn vẫn chưa nghiên cứu kỹ về Phong ấn Đồ quyển. Hấp tấp quá, hắn cũng sợ gấp quá hóa vụng. Dù sao đây cũng là trận chiến hắn không thể thua.
Tần Vô Song cố gắng khống chế cảm xúc, tự nhủ bản thân không được manh động. Cố gắng nhẫn nhịn, sau này rồi sẽ tính toán rõ ràng với La Thiên Đạo Trường món nợ này. Đương nhiên, hắn cũng muốn nghe thêm tên La Đĩnh này rốt cục còn bao nhiêu âm mưu.
Đêm chầm chậm trôi qua, phía Đông đã bắt đầu xuất hiện những tia sáng trắng, La Đĩnh mở mắt nhìn mặt trời mọc, thản nhiên nói:
- Hắc Báo, chúng ta đi!
Hắc Báo đứng lên, lại đề nghị một lần nữa:
- Thiếu gia, theo ta thấy, người hãy cứ về Đạo Trường trước, chuyện ở đây để thuộc hạ giải quyết.
Khóe miệng La Đĩnh lộ ra một tia cười âm hiểm:
- Hắc Báo, về Đạo Trường cũng không cần phải vội. Ta tìm thêm chút nữa, nếu vẫn không có tin tức gì ta sẽ đi các quốc gia nhân loại. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở các quốc gia nhân loại.
- Thiếu gia, người đi các quốc gia nhân loại làm gì?
Hắc Báo giật mình hỏi.
Tần Vô Song lại nhất thời động tâm:
- La Đĩnh muốn đi các quốc gia nhân loại? Vậy thì càng tốt! Ta ở các quốc gia nhân loại đợi ngươi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song lại lấy được sự bình tĩnh. Tên này đã muốn đi các quốc gia nhân loại thì tốt quá. Tần Vô Song thầm thề rằng, chỉ cần La Đĩnh đi các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song tuyệt đối không để hắn sống sót trở về Hiên Viên Khâu!
Chỉ thấy La Đĩnh thản nhiên cười nói:
- Hắc Báo, ngươi đừng quên, từ khi con tiện nhân đó rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu, Hiên Viên Khâu không còn nghe thấy tin tức gì của cô ta ở Hiên Viên Khâu nữa. E là, cô ta đã đến các quốc gia nhân loại rồi. Cô ta đã muốn ở các quốc gia nhân loại, muốn gia nhập vào đội ngũ bầy kiến hôi của các quốc gia nhân loại thì ta sẽ để cho cô ta tận mắt chứng kiến vẻ tuyệt vọng đến chết của bầy kiến hôi đó.
Hiển nhiên, tên La Đĩnh này lâu nay không nhận được sự hồi đáp tình cảm từ Mộ Dung Nhạn nên đã oán giận tạo thành một loại tâm ma, khiến tâm tình của hắn nảy sinh một sự vặn xoắn kịch liệt.
Hắc Báo nghiến răng nghe La Đĩnh nói, trong lòng tuy muốn nói điều gì nhưng biết nói nhiều cũng bất lợi. Tính cách thiếu gia, hắn làm thuộc hạ hiểu rõ hơn ai hết.

- Được rồi, nhưng thiếu gia, nếu người muốn đích thân đi thì nhất định không được để lộ thân phận. Nếu không, chỉ sợ mang tai họa cho Đạo Trường.
La Đĩnh thản nhân nói:
- Hắc Báo, những chuyện này còn cần ngươi dạy ta nữa sao? Lúc nào cần lộ diện, lúc nào không cần, ta đương nhiên biết rõ.
- Được, thiếu gia, vậy chúng ta chia ra làm việc, Hắc Báo không dám trái lời.
- Đi đi!
Hai người nói thêm mấy câu rồi song song ngự không phóng đi, rời khỏi Cuồng Diễm Nhai.
Tần Vô Song không dám động đậy, ngồi lại một lúc trong thạch lâm rồi mới đứng dậy. Đứng một lúc trên Cuồng Diễm Nhai, lòng thầm nghĩ:
- Bao Bao, Cô Đơn, hy vọng hai người vẫn bình an vô sự, hy vọng ba huynh đệ ta vẫn có ngày tái ngộ. Không phải ta bỏ rơi hai người, tình thế bức bách, ta không thể không trở về các quốc gia nhân loại dàm xếp mọi chuyện!
Nói đến đây, Tần Vô Song không còn lưu luyến nữa mà hạ quyết tâm, quay đầu rời khỏi Cuồng Diễm Nhai. Nhưng lần này, Tần Vô Song không bay trở lại nữa, mà tiếp tục hướng về phía trước, mục tiêu bây giờ của hắn là Oản Tử Cốc.
Cả đêm qua, Tần Vô Song đã tính toán kế hoạch vô cùng chu đáo. Hắn biết, trở về các quốc gia nhân loại theo con đường cũ chí ít cũng mất thời gian nửa tháng đến một tháng. Hắn không thể để thời gian kéo dài như vậy được.
Hôm nay, lời đồn quả nhiên đã truyền đi xa, hắn tin rằng đám tán tu biết nắm bắt thời cơ sớm đã xuất phát. Dù sao, chuyện này luôn có lợi cho những kẻ nhanh chân đến trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đương nhiên, theo phỏng đoán của Tần Vô Song, dù tốc độ của đám người này có nhanh thế nào, không thể đến các quốc gia nhân loại trong một chốc một lát được. Muốn đi qua các quốc gia nhân loại, còn phải qua một Chi Tế Sơn. Qua Chi Tế Sơn, vào các quốc gia nhân loại, muốn đến Đế quốc Đại La còn cần một khoảng thời gian nữa. Tần Vô Song bây giờ vẫn hoàn toàn có thể đuổi kịp.
Đương nhiên, có thể đến trước là vì thông qua Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Chỉ có thông qua Truyền Tống Trận thì mới trở về quê hương trong khoản thời gian ngắn nhất.
Lần này, tốc độ của Tần Vô Song càng nhanh hơn. Đến Oản Tử Cốc, ngôi nhà cỏ vẫn còn nhưng không có người nên lộ rõ vẻ tiêu điều. Tần Vô Song trong lòng đột nhiên có chút thẫn thờ, nhớ về cô thiếu nữ đơn thuần bị nữ nhân bá đạo, dũng mãnh, có thể nói là thập phần sát khí đó đưa đi.
Có lẽ cả đời này hắn cũng không có thể gặp lại cô gái huệ chất lan tâm đó nữa. Hoặc cũng có thể gặp lại rồi, Thủy Nhược Lan không còn là đóa không cốc u lan đơn thuần nữa.
Tần Vô Song không có thời gian để thương cảm, đi nhanh về phía Quy Vương Sơn. Đến Quy Vương Sơn, Tần Vô Song cẩn thận bài trừ hết thảy mọi nguy cơ rồi mới chầm chậm tiến vào cơ quan, bước đến trước trận pháp.
Sơn động này sau khi Tần Vô Song rời đi, mọi bảo vật đều đã lấy đi hết. Chỉ còn một trận pháp ở đó. Truyền Tống Trận này Tần Vô Song rất rõ, là truyền tống hai chiều. Trước là thông với Vô Tận Đông Hải, còn sau là thông với Đệ tam hoàn, cũng chính là trận pháp tại Thần Long Lĩnh thuộc Đế quốc Xích Long của các quốc gia nhân loại.
Tần Vô Song cũng biết, bước vào Đệ ngũ hoàn thì cần phải có thực lực Động Hư Cảnh mới vào được. Trước mắt Tần Vô Song đương nhiên vẫn là chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Nhưng truyền tống trở về thì không cần những yêu cầu đó.
Nếu như Tần Vô Song có thể truyền tống một cách bình thường đến Đệ tam hoàn thì đương nhiên cũng có thể truyền tống trở về từ Đệ tứ hoàn. Đây là thiết trí cơ bản của trận pháp này.
Tần Vô Song nghĩ đến đây, đứng lên trên trận pháp, bắt đầu thôi động, không chút chậm trễ, hắn biết, bản thân bây giờ đang chạy đua với thời gian. Mặc dù theo tính toán thì vẫn đến kịp. Nhưng thế sự khó lường, về sớm được một bước thì tính sớm được một bước, dù sao cũng tốt hơn. Chí ít cũng có thể nắm được một ít quyền chủ động.
Trận pháp khởi động, đây là phương pháp chuyên dụng chỉ duy nhất thuộc về Tần Vô Song, không có thần lực trong cơ thể hắn, căn bản không thể khởi động trận pháp này.

Tần Vô Song bây giờ đã quá quen thuộc trận pháp này. Đưa linh lực vào, quang mang ngũ sắc tràn ra tứ phía, chính giữa trận pháp nhất thời hiện ra một chùm tia sáng cuốn lấy thân thể Tần Vô Song, tống nhập vào trong Truyền Tống Trận. Tần Vô Song ở trong không gian Truyền Tống Trận, phảng phất như nhắm mở mắt, lại phảng phất như khoảng cách hai ba năm. Trong trận pháp, Tần Vô Song không thể nắm bắt được khái niệm thời gian.
Chỉ cảm thấy toàn thân quang đoàn đột nhiên thu liễm, những đợt sóng nhiệt quấn bên ngoài cơ thể cũng đột nhiên tan biến. Tiếp sau đó, Tần Vô Song mở mắt và đã thấy mình đứng trong khu vực trung tâm Đệ tam hoàn trận pháp. Tần Vô Song mở mắt, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, thoáng như cách một thế hệ.
Nhưng mà, hắn không có quá nhiều thời gian để trì hoãn, trực tiếp bước vào khu vực trung tâm của trận pháp Đệ tam hoàn, thôi động trận pháp một lần nữa, linh quang thâu nhập, luồng thần quang ngũ sắc quen thuộc một lần nữa đẩy Tần Vô Song vào Truyền Tống Trận.
Cơ hồ như chỉ trong nháy mắt, lúc Tần Vô Song mở mắt, đã thấy mình đang đứng giữa khu vực trung tâm của trận pháp Đệ nhị hoàn, cũng là lòng núi Đại Thương Sơn thân thuộc. Cũng chính là nơi bắt đầu con đường võ đạo của Tần Vô Song, nơi khởi điểm của những giấc mơ. Mọi thứ vẫn nguyên vẻ thân thuộc như thuở nào.
Chỉ là, sơn động này bây giờ đã được khai phá sử dụng. Bên trong đã có không ít dấu vết khai phá, có thể thấy, Thiên Tứ Vương Phủ đã khai phá sơn động này một cách quy mô.
- Quy mô này dù có dung nạp tám trăm đến một ngàn người cũng không thành vấn đề.
Tần Vô Song mừng thầm.
Tất cả giống như một giấc mơ, chớp mắt, Tần Vô Song đã quay về các quốc gia nhân loại, quay về chốn thân thuộc của hắn, quay về gia hương mà hắn luôn luôn khắc ghi trong lòng.
Lần này, Tần Vô Song không đi ra từ cơ quan mà lựa chọn lối vào trên vách núi, từ vách núi đi ra, hắn thoải mái bước vào Đại Thương Sơn. Đại Thương Sơn này lưu giữ vô số dấu chân của Tần Vô Song. Trên sơn đạo quen thuộc này, những hình ảnh về thời thiếu niên chăm chỉ tu luyện cứ dồn dập hiện về.
Lồng ngực Tần Vô Song đang ấp ủ hàng ngàn, hàng vạn suy nghĩ, những chỉ có thể nén chặt trong tim. Bước tới sườn núi, nhìn xuống dưới đã thấy cả Thiên Tứ Vương Thành, lúc này đã được xây dựng hoàn tất.
Kiến trúc hùng vĩ bàng bạc khiến Thiên Tứ Vương Thành có vẻ thập phần khí phái. Nhưng Tần Vô Song ở Hiên Viên Khâu đã nhìn thấy những thành phố lớn thực sự, Thiên Tứ Vương Thành mặc dù không tệ, nhưng vẫn khó để Tần Vô Song cảm thấy rung động. Nhưng tóm lại vẫn là đất đai cố hương tốt nhất, ánh trăng cố hương sáng nhất.
Tần Vô Song vĩnh viễn không bao giờ thiếu cảm tình với mảnh đất dưới chân Đại Thương Sơn này. Dù có đặt cảm tình lên cân tiểu ly thì cũng tuyệt đối nghiêng hẳn sang bên này.
Thiên Tứ Vương Thành cũng đã khánh thành. Lúc này, Tần Vô Song ở các quốc gia nhân loại đã là vô địch. Ra vào Thiên Tứ Vương Thành này ung dung tự tại. Theo hắn quan sát, phòng ngự của Thiên Tứ Vương Thành vẫn rất được chú ý.
Sự phòng ngự này, ở trong phạm vi một Công quốc, tuyệt đối là vững chắc như thành đồng. Trong tất cả các quốc gia nhân loại này, trừ phi là cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn, nếu không, cường giả cấp độ thấp hơn đến đây cũng chẳng làm được gì.
Tần Vô Song thấy Thiên Tứ Vương Phủ vẫn yên ắng, tạm thời yên tâm đặt tảng đá nặng trong lòng xuống. Không có việc gì là tốt. Chỉ cần hắn quay về kịp, chuyện lớn thế nào cũng có thể đón nhận được.
Tần Vô Song bước tới trước phòng phụ thân, phát hiện phụ thân không có ở nhà. Đến chỗ ở của tỷ tỷ và tỷ phu, cũng không có ai ở nhà, ngay cả tiểu Thành Thành cũng không thấy đâu.
Tần Vô Song nhất thời có chút nghi hoặc, nhưng thấy Vương phủ trên dưới vẫn rất yên bình nên cũng không quá lo lắng. Theo bản năng, bước về phía tổ đường Tần gia.
Quả nhiên, bên ngoài tổ đường Tần gia đang được bảo vệ nghiêm ngặt. Đương nhiên, vòng bảo vệ này đối với Tần Vô Song mà nói chẳng khác gì chốn không người.
Rất nhanh, Tần Vô Song bước tới trước tổ đường, đứng bên ngoài nghe ngóng, phát hiện phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu và cả tiểu Thành Thành cũng đều đang ở bên trong.
- Liệt tổ liệt tông Tần gia tại thượng, con cháu Tần Liên Sơn bất hiếu xin được phúng bái. Con trai Tần Vô Song không phụ di nguyện tổ tông, tu luyện tới cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn, đã mang Bá Vương Phá Trận Thương đi vào Cấm địa của Thần Hiên Viên Khâu. Mong tổ tiên anh linh phù hộ để Tần Vô Song bài trừ được mọi gian nan, thành tựu sự nghiệp to lớn. Tất cả mọi tội nghiệt, Tần Liên Sơn con xin gánh chịu hết.
Tần Liên Sơn nói đến đây, thành kính khấu đầu mấy cái. Đằng sau ba người nhà Đạt Hề Minh cũng khấu đầu theo.
Tiểu Thành Thành đột nhiên lên tiếng:
- Ông ngoại, cậu lợi hại như vậy, nhất định không sao đâu.
- Đúng vậy, phụ thân, ngày thì suy nghĩ, đêm thì nằm mộng. Nhất định là người nhớ Vô Song quá rồi nên mới mơ thấy Vô Song xảy ra chuyện.
Tần Liên Sơn thở dài nói:
- Tụ nhi, Hiên Viên Khâu không phải tầm thường. Đương nhiên, có thể là phụ thân nghĩ quá nhiều, Vô Song cả đời có phúc trạch, dù có hung hiểm cũng không sao hết.
Tần Vô Song nghe thấy những lời này của phụ thân, nhiệt lưu trong lòng dâng lên từng hồi.