Khí Trùng Tinh Hà

Chương 493

Tần Vô Song giật mình:
- Bà muốn gì?
Cung trang phụ nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi biết nói đạo lý, lại thông minh vậy, chẳng lẽ lại không biết ta muốn gì? Ngươi muốn mê hoặc Thủy Nhược Lan, ngươi nghĩ là chỉ cần hoa ngôn xảo ngữ của ngươi là đã có thể khiến cô ta thần hồn điên đảo sao? Vậy chúng ta cùng thử xem, xem bao lâu nữa cô ta sẽ quên ngươi?
Tần Vô Song giận dữ nói:
- Nếu như nữ tử trên thế gian này đều áp đặt suy nghĩ của mình cho ngươi khác như bà thì nam nhân thiên hạ này đúng là phải chịu tội lớn rồi. Ta với Thủy Nhược Lan bèo nước tương phùng, vô tư trong sáng, tự nhiên bà ở đâu xuất hiện rồi nghĩ ra bao nhiêu chuyện kỳ lạ.
- Vô tư trong sáng?
Cung trang phụ nhân như vừa nghe được một câu chuyện nực cười nhất thiên hạ:
- Ngươi nói thì hay lắm, vô tư trong sáng, nếu như hôm nay ta không đến kịp thì chắc đêm nay ngươi đã lừa Thủy Nhược Lan lên giường rồi! Giết hết người trong thôn, rồi lại tìm hai tên đạo tặc vô dụng đến diễn trò còn bản thân mình thì đóng vai anh hừng. Chàng trai trẻ, những kẻ có thể lừa con gái vô sỉ như ngươi, trên đời này không nhiều lắm đâu.
Trong lòng Tần Vô Song nhất thời trào lên một dự cảm không tốt, vị phụ nhân này nói chuyện như vậy, rõ ràng là muốn kiếm cớ động thủ.
Đã muốn xuống tay, tìm cớ nào mà chẳng được?
Chẳng nghi ngờ gì, vị phụ nhân này đang có suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song khẽ nhấc tay, Bá Vương Phá Trận Thương đã xuất hiện trong tay, ngưng thần cảnh giác, đề phòng nhìn vị phụ nhân. Mặc dù hắn vẫn chưa cảm nhận được thực lực thực sự của vị phụ nhân này nhưng khí thế của bà ta thì không hề thua kém Tần Vô Song.
Vị phụ nhân nhìn dáng điệu của Tần Vô Song như thấy sự việc buồn cười nhất thế gian:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là trò hề của nam nhân thối đấy. Cả đời này, nếu ngươi muốn tu luyện tốt, đắc thành đại đạo thì tuyệt đối không được liên quan gì đến đám nam nhân thối này. Bây giờ, sư phụ sẽ cho các ngươi thấy trò hề của đám nam nhân khi tuyệt vọng là như thế nào.
Nói rồi nụ cười trên miệng cung trang phụ nhân càng trở nên rõ nét hơn, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, vẽ một đường, hành động này nhìn thì có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng ngón tay vừa nhẹ nhàng câu động, cả không gian dường như bị khóa cứng lại. Tần Vô Song nhất thời cảm thấy khí lưu tứ phía như đang dồn ép vào quanh cơ thể hắn, rồi khí lưu bắt đầu sôi trào, gào rít trong hư không bình lặng.
- Quỳ xuống…
Cung trang phụ nhân lạnh lùng nói, tay chỉ nhẹ một cái, một tia sáng màu vàng trong suốt lóe lên, rồi một lực ép cực mạnh quấn chặt lấy hai chân Tần Vô Song. Dường như đang có một sức mạnh vô hình không ngừng đè ép bắp chân hắn khiến Tần Vô Song không thể đứng vững, đầu gối phải tự động gấp xuống.
Tần Vô Song hồn siêu phách tán, hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ được vị phụ nhân chỉ cần động một ngón tay mà đã khiến hắn vô kế khả thi, chỉ còn như cá nằm trên thớt, ngoan ngoãn chờ người ta xẻ thịt như vậy.
- Thấy rồi chứ? Đây chính là dáng vẻ hèn mọn của bọn nam nhân. Bổn cung muốn hắn quỳ là hắn phải quỳ, bổn cung muốn hắn làm gì thì hắn phải làm thế.
Cung trang phụ nhân hình như có cừu oán mười đời với nam nhân thì phải, khẩu khí đầy cảm giác khoái cảm khi được dằn vặt người khác. Ngón tay lại câu động, mật độ khí lưu bốn phía càng thêm dày đặc, toàn bộ xương cốt, da thịt trên người Tần Vô Song gần như sắp biến dạng, hắn có thể nghe thấy xương cốt mình đang kêu lên những tiếng răng rắc răng rắc.
Đây là một kiểu tra trấn quá vô nhân đạo, Tần Vô Song lúc này khổ sở chẳng khác nào sống dưới địa ngục. Nhưng suy nghĩ của hắn thì vô cùng rõ ràng, hắn biết vị phụ nhân này cố ý hành hạ dằn vặt hắn, làm hắn xấu mặt, bắt hắn khuất phục rồi mới một đao giết chết.
Giờ này phút này Tần Vô Song đã biết thực lực của mình thua xa vị phụ nhân nhưng hắn vẫn quyết không chịu khuất phục. Chỉ cắn răng chịu đựng không kêu lấy một tiếng. Cho dù hai đầu gối đau đến sắp gãy, cho dù nỗi đau trên từng tấc cơ thể, nhưng hắn vẫn tuyệt không rên lên một tiếng, càng không kêu khổ.
Hắn biết, mình càng kêu đau, càng cầu xin tha thứ thì càng thảo mãn tâm lý biến thái của phụ nhân độc ác đó. Bởi vậy, Tần Vô Song quyết định, dù hôm nay có bị bà ta hành hạ đến chết thì hắn cũng tuyệt đối không kêu một tiếng.
Cung trang phụ nhân hiển nhiên không thể ngờ là ngạo khí của Tần Vô Song lại cứng đến vậy, tra tấn kiểu này, nếu như đổi là người khác, dù có là tu vi cường hãn như Hư Võ Đại viên mãn thì cũng phải kêu la cầu xin tha thứ.
Nhưng gã thanh niên này lại có thể chịu đựng. Nhưng Tần Vô Song càng như vậy thì nộ khí của bà ta càng lớn. Bởi vì sự ngang ngạnh của Tần Vô Song khiến bà ta cảm thấy tôn nghiêm của mình bị mạo phạm, khiến những lời mà bà ta dặn dò, giáo dục đệ tử trước đây đều trở thành trò cười.
- Ta xem ngươi có thể kiên cường đến lúc nào!

Dáng vẻ ung dung bình thản của cung trang phụ nhân lúc này đã biến mất, mà thay vào đó là một người đàn bà điên cuồng, cặp mắt trợn ngược, nghiến răng nghiến lợi.
Mồ hôi Tần Vô Song đã rơi những hạt lớn như hạt đậu, nhưng hắn vẫn lớn tiếng quát:
- Mụ tú bà ngươi là một một kẻ điên, nếu như thiếu gia ta khuất phục ngươi thì ta không phải hảo hán.
- Hảo hán? Ha ha ha…
Bà ta bật cười điên cuồng:
- Ngươi mà cũng được tính là hảo hán? Nếu là hảo hán thì phản kích đi. Nhũn như một con chó chết dưới tay ta, ngay cả đến khí lực để giãy dụa cũng không có thì sao được coi là hảo hán?
Tần Vô Song quát lớn:
- Lão bà nương, tu vi của ta không bằng lão yêu quái ngươi. Ngươi có thể đánh bại ta bằng vũ lực nhưng đừng hy vọng phá hủy ta bằng tín niệm. Muốn ta cầu xin tha thứ ư, đừng hòng!
Tần Vô Song chưa kịp nói hết, ngón tay phụ nhân đã câu liền thêm vài cái, hai má Tần Vô Song nhất thời biến dạng, hai tròng mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

Cùng lúc này, ở một nơi rất xa không thể tính toán nổi, một vị văn sĩ ăn vận theo kiểu thuật sĩ giang hồ đột nhiên thu lại nụ cười tươi tắn trên môi, giơ ngón tay bấm bấm tính toán một lúc, mày đột nhiên nhíu lại:
- Người bạn nhỏ của chúng ta hình như đang gặp chút rắc rối.
Văn sĩ đột nhiên dừng cước bộ, chỉ chỉ vẽ vẽ vài đường lên trên chiêu bài, hai đường khí lưu vô hình chầm chậm lan trong hư không.
- Ha ha, tên tiểu tử này hình như tiến bộ nhanh hơn ta đoán rất nhiều. Oản Tử Cốc à? Đó không phải là chỗ gần Quy Vương Sơn sao?
Gã văn sĩ làm xong mấy động tác nhỏ này lại khôi phục lại vẻ phấn chấn trên khuôn mặt, lê từng bước chầm chậm về phía trước, thỉnh thoảng lại lấy giọng, ngân nga:
- Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Đoán mệnh xem tướng, nửa xu không lấy…
Giọng nói trầm đục cùng khẩu hiệu không hề hấp dẫn này khiến người ta cảm thấy đây chỉ là một giang hồ thuật sĩ bình thường, chuyên môn gạt người để kiếm sống.

Ngay trong lúc gã văn sĩ làm xong những động tác ấy.
Sâu bên trong Mộng Huyễn Thiên Trì, một trong năm đại Cấm địa của Thần trên Đại lục Thiên Huyền, trong một cung điện đẹp tựa như trong chốn tiên cảnh, một vị đạo gia đột nhiên giật mình mở mắt trên chiếc vân sàng, xòe bàn tay, thuận tay quơ một cái, xuất ra một ngưng âm thần thông vô hình.
- Ông bạn già, thủ hạ của ngươi có kẻ đang đi gây rắc rối ở Oản Tử Cốc, Hiên Viên Khâu kìa. Bảo bà ta dừng lại ở đây đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giọng nói này nếu Tần Vô Song mà nghe thấy chắc ngạc nhiên lắm. Rõ ràng là giọng nói của thuật sĩ Lý Bố Y, người đã không biết bao nhiêu lần cố ý trêu chọc hắn.
Đạo nhân trên vân sàng giơ tay nhẩm tính rồi thuận tay vung lên trước vân sàng, một vầng sáng hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong hư không. Vị đạo nhân pháp nhãn nhướng lên, không ngừng xuyên qua các hình ảnh, trực tiếp chuyển đến hình ảnh của Oản Tử Cốc Hiên Viên Khâu, thu vào đáy mắt hình ảnh cung trang phụ nhân đang tra tấn Tần Vô Song.
Đạo nhân trên vân sàng khẽ nhìu mày:
- Sao bà ta lại chạy đến Hiên Viên Khâu rồi?

Nhưng ông ta không dám hàm hồ, vung cánh tay, xóa đi hình ảnh trước mắt, đồng thời thủ quyết biến hóa liên tục, miệng không ngừng lẩm bẩm, mấy câu thanh âm chi phù được ông ta ngưng kết, hình thành ngưng âm thần thông, phất tay truyền đi.
Bất luận là Lý Bố Y hay là đạo nhân trên vân sàng, thủ đoạn thần thông mà bọn họ thi triển hiển nhiên đều là thần thông mà những kẻ ở trình độ như Tần Vô Song không bao giờ tưởng tượng ra được.
Chỉ có những người trong nghề mới biết, đây chính là thủ đoạn Thần đạo. Trong phạm vi Đại lục Thiên Huyền, chỉ cần thi triển thần thông này là có thể lập tức truyền thông tin đi bằng thần hồn lực. Đây chính là sự kỳ diệu của sức mạnh Thần đạo.

Bên trong Oản Tử Cốc, cung trang phụ nhân hiển nhiên là đang hưởng thụ cảm giác khoái cảm khi được tra tấn Tần Vô Song. Còn những thiếu nữ bên cạnh bà, nhìn thấy Tần Vô Song kiên cường như vậy thì trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Những thiếu nữ trước đây còn khó chịu với Tần Vô Song, bây giờ lại hơi hơi có chút nghiêng về phía hắn, thương cảm cho những gì hắn phải chịu. Dù người này có chống đối vài câu, nhưng cũng không phải là tội chết.
Chỉ là các cô cũng rõ, sư phụ muốn trừng phạt ai, các cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
- Nói, ngươi có chịu phục hay không?
Cung trang phụ nhân cười lạnh nói.
- Phục gì lão thái bà biến thái.
Tần Vô Song đã hữu khí vô lực nhưng vẫn không chịu khuất phục.
Cung trang phụ nhân biến sắc, rõ ràng là không còn chút kiên nhẫn nào nữa, quay đầu nói với thiếu nữ áo xanh:
- Tiểu Xán, ngươi tới giết hắn.
Thiếu nữ áo xanh ngập ngập ngừng ngừng, mặc dù không muốn những cũng không dám cãi lại. Do do dự dự bước tới trước mặt Tần Vô Song.
Ánh mắt Tần Vô Song cao ngạo, miệt thị đám nữ nhân này, thái độ lộ rõ vẻ khinh miệt.
- Giết hắn!
Cung trang phụ nhân hung tợn hét lên.
- Vâng!
Thiếu nữ áo xanh tên Tiểu Xán kia đáp lại một cách run run.
Liền vào lúc này, cung trang phụ nhân chợt cảm thấy toàn thân rung lên một cái, một đạo thần thức cực mạnh trực tiếp xuyên thấu thẳng vào sâu bên trong linh hồn của bà ta:
- Diệu Vân, ngươi làm gì đó? Còn không mau dừng tay?
- Là ngài…
Cung trang phụ nhân nghe thấy thanh âm kia lại quát lớn nghiêm khắc vô cùng, nhất thời khiến bà ta hồn phi phách tán, vội vàng quát lên:
- Đợi đã!
Cung trang phụ nhân này tuy rằng thần thông quảng đại, thế nhưng đối diện với thanh âm này, hiển nhiên ngay cả dũng khí để cãi lời cũng không có. Nghe thấy thanh âm kia nghiêm khắc như thế, bà ta mơ hồ ý thức được có chút không ổn.
- Mau thả người sau, lập tức quay về Mộng Huyễn Thiên Trì cho ta!
Thanh âm kia tiếp tục quát lớn, cơ hồ có thể nói là vô cùng lãnh khốc.
Cung trang phụ nhân vội vàng lấy ra một khối ngọc bài, giơ tay vẽ vẽ mấy cái ký hiệu gì đó lên trên đó, sau đó mới truyền âm đưa vào ngọc bài:
- Vâng, xin lĩnh pháp chỉ!
Bà tay lập tức khoát tay một cái, đem tất cả các cấm chế trên người Tần Vô Song toàn bộ giải trừ. Vẫy tay một cái, chiếc loan xa nhiều màu kia lập tức bay lên không trung, mang theo một đám đệ tử, bao gồm cả Thủy Nhược Lan trong đó cũng biến mất không hề để lại chút bóng dáng. Thậm chí ngay cả dũng khí lưu lại cũng không có.
Tần Vô Song mơ mơ hồ hồ, tự nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến khi cung trang phụ nhân kia rời đi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Quét mắt nhìn một vòng, đã thấy nơi đó hoàn toàn vắng vẻ. Chỉ còn lại độc nhất mỗi căn nhà cỏ u tĩnh của Thủy Nhược Lan mà thôi. Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống, có vẻ vô cùng lạnh lùng.
Tần Vô Song biết rõ, Thủy Nhược Lan hẳn là đã bị cung trang phụ nhân kia mang đi. Từ nay về sau, cái Oản Tử Cốc này cũng không còn cảnh u cốc giai nhân như trước đây nữa, cũng không còn là thế ngoại đào viên nữa, vĩnh viễn đã biến thành một mảnh tử địa…
Tần Vô Song buồn bả u sầu, trong lòng một mảnh mất mát nuối tiếc, thế nhưng lại đem bộ mặt cùng với biểu tình của cung trang phụ nhân kia khắc ghi tận đáy lòng. Đây là một lần sỉ nhục cực lớn, một cừu hận vô cùng, Tần Vô Song tự nhiên là sẽ vĩnh viễn không quên!
Đi ra ngoài sơn cốc, Tần Vô Song đi lại tìm hiểu một phen, sau đó lại đối chiếu bản đồ, rốt cuộc cũng đã xác định được địa điểm, chuẩn bị hướng về phía Kê Quan Sơn mà phóng đi.