Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông, hai cái tên này có thể gọi là sấm động bên tai. Tần Vô Song lúc trước có lấy được một quyển tạp thư ở chỗ Chúc Đại Trung của Thiên Cơ Tông, ghi chép lại rất nhiều chuyện kỳ lạ của Đại lục Thiên Huyền. Trong đó cũng có giới thiệu những thực lực tuyệt đẳng của Đại lục Thiên Huyền.
Phần giới thiệu về Hiên Viên Khâu cũng có nói đến hai cái tên này. Trước đây Tần Vô Song vẫn chưa biết nhiều về thế cục Hiên Viên Khâu nên vẫn để ý, bây giờ nghĩ lại, Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông đều là những thế lực đỉnh cấp khác với các thế lực bình thường.
Trong lúc Tần Vô Song còn đang ngẩn ra, giọng nói lạnh lùng đó vang lên:
- Đúng là ngươi chỉ đi qua thôi chứ?
- Tuyệt đối không sai!
Trong giọng nói của Tần Vô Song có một loại hàm xúc thành khẩn khiến người ta không thể hoài nghi. Giọng nói nọ rõ ràng đã có chút tin tưởng không ít, tự lẩm bẩm:
- Nếu như ngươi chỉ là đi qua thì ta cho ngươi một lời khuyên duy nhất, đó là hãy tránh xa nơi này ra.
Bao Bao hiếu kỳ nói:
- Tại sao phải rời xa nơi này, không lẽ núi lửa sắp phun trào sao?
- Ha ha…
Giọng nói nọ bật cười chua chát, hỏi lại:
- Chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này không lẽ lại là núi nửa phun trào sao?
Bao Bao nghẹn giọng, không biết phải trả lời kiểu gì.
Tần Vô Song cũng ngưng thần suy nghĩ thiệt hơn trong lời đối phương. Nếu để ý kỹ, những thâm ý trong này rất đáng để nghiềm ngẫm.
Đang suy nghĩ thì giọng nói kia lại lẩm bẩm:
- Kẻ đi lạc, e là các ngươi muốn đi cũng không đi được nữa rồi!
Tần Vô Song giật mỉnh, vội vàng ngẩng đầu. Phát hiện bầu trời đột nhiên như bị một đám mây đen lớn che phủ. Mây đen ngợp trời, không gian xung quanh tối sầm lại như chuẩn bị chờ đón một trận mưa giông chớp giật.
Dưới khí thế đen nghịt này, ngay cả luồng khí trùng thiên trên đỉnh Cuồng Diễm Nhai của Kê Quan Sơn cũng bị áp chế.
Giọng nói kia quát khẽ:
- Nếu không muốn chết thì hãy tiến sát gần Cuồng Diễm Nhai.
Bọn Tần Vô Song, Bao Bao, Cô Đơn đều biết tình thế đã khẩn cấp, chẳng kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh về phía Cuồng Diễm Nhai.
Cuồng Diễm Nhai cao hơn mặt nước biển rất nhiều, ba người bọn Tần Vô Song sau khi chạy đến bên mép vực chỉ thấy bốn phía xung quanh toàn là thạch lâm nham nhở. Giọng nói truyền ra từ giữa thạch lâm:
- Tìm chỗ trốn kỹ, có chạy thoát được hay không, phải xem vận khí của các ngươi như thế nào.
Giọng nói này chính là giọng nói yếu ớt lúc nãy. Lúc này, lại mang thêm chút uy nghiêm khiến bọn Tần Vô Song không thể không nghe.
Tần Vô Song và bọn Bao Bao vừa mới tìm được chỗ trốn thì đã có một đám thân ảnh ào ào từ trên trời đáp xuống Cuồng Diễm Nhai như một trận mưa sao băng. Sau khí luồng quang mang sáng rọi vừa thu liễm thì từ trong liền bước ra một toán tu luyện giả ăn vận giống nhau.
Những tu luyện giả này chỉ mặc có hai loại quần áo, rõ ràng là người của hai tông phái khác nhau. Tổng cộng có tất cả chín người, một bên bốn, một bên năm.
Bên nhóm bốn người mặc chiến giáp đỏ thẫm, còn bên nhóm năm người mặc chiến giáp màu đen. Ai ai cũng sắc mặt bất thiện, hiển nhiên đều là những kẻ không nên động vào.
Người đàn ông có bộ râu trắng của bên chiến giáp màu đỏ chầm chậm nói:
- Nơi này sẽ là điểm cuối trong hành trình của các ngươi. Có thể chạy được đến đây đã là lợi hại lắm rồi.
- Lục soát xung quanh!
Một đại hán khôi ngô bên chiến giáp màu đen khoát tay ra lệnh. Rõ ràng đại hán khôi ngô này là thủ lĩnh của bên giáp đen.
Trong lúc đội ngũ bắt đầu lùng sục xung quanh thì giọng nói yếu ớt lúc nãy lại cất lên.
- Quả nhiên là đám tôn tử các ngươi, cuối cùng thì cũng tìm được đến đây rồi. Ha Ha, Yến Thanh Vân, Ô Lực Hổ, chạy theo lão gia khắp nửa cái Hiên Viên Khâu này có mệt không?
- Ha ha ha ha…
Giọng nói vẫn vang lên đầy kiêu hãnh và bí ẩn:
- Tôn tử, lần này định hầu hạ lão gia ta như thế nào đây?
Yến Vân Thanh, chính là vị lão giả râu bạc bên hồng giáp, là thủ lĩnh bên đó, còn Ô Lực Hổ là là tên đại hán khôi ngô.
Ô Lực Hổ trừng mắt, cất giọng trào phúng:
- Tần Thời Tốn, biết điều thì ngoan ngoãn phối hợp, đưa đồ đó đó giao ra đây chúng ta có lẽ có thể tha mạng cho ngươi.
- Đồ vật đó?
Người mà bọn họ gọi là Tần Thời Tốn, cũng là chủ nhân của giọng nói yếu ớt kia chỉ cười nhạt:
- Có thấy vạn trượng cao nhai bên cạnh các người không? Núi lửa vạn năm, một năm bốn mùa lúc nào cũng nóng rực như một cái lò lửa.
- Hừ, chúng ta không có thời gian nghe ngươi nói linh tinh đâu, giao đồ ra đây.
- Nếu muốn lấy đồ thì phải chờ xem các ngươi có đủ dũng khí để nhảy xuống vực lửa này hay không. Đại gia cũng không giấu gì các ngươi, thứ mà các ngươi muốn, ta đã cho nó vào hết lò lửa rồi. Ha ha, mọi người giải tán ở đây thôi, đừng ai hi vọng lấy được.
- Tên họ Tần kia, đừng có mà giở trò, nếu ngươi dám ném những thứ đó xuống dưới vực lửa thì ngươi đã không liều mạng cướp chúng. Khôn hồn thì giao ra đây, bọn ta chí ít cũng để cho ngươi chết được toàn thây!
- Yến lão, sao phải phí lời với hắn? Nguyên thần của tên này đã bị chúng ta đánh vỡ, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hắn bây giờ chỉ là đang cứng đầu thôi. Chúng ta chỉ cần tóm được hắn, từ từ hành hạ xem là cái miệng hắn cứng hay xương hắn cứng hơn.
Đề nghị này là do Ô Lực Hổ của bên giáp đen đề ra.
Yến Thanh Vân tuổi đã cao, khá thật thà, nghe thấy Ô Lực Hổ đề nghị ít nhiều cũng có chút lo lắng. Bên giáp đỏ là Thiên Phạt Sơn Trang của Thiên Đế Sơn, còn bên giáp đen là cường giả của Lôi Đình Tông. Lần này mỗi bên đều đã xuất động tám người truy bắt Tần Thời Tốn. Trong quá trình truy bắt, Tần Thời Tốn đã dùng rất nhiều cách, tiêu diệt hết bảy người nên nhân lực hai bên mới trở nên không cân đối như thế này.
Bên Thiên Phạt Sơn Trang chết nhiều hơn một người, số đệ tử mấy năm nay vốn dĩ đã ít nên rất nhiều chuyện trước khi làm đều phải suy nghĩ đôi chút.
Tần Vô Song nghe đến đây, tim bỗng đập mạnh, Tần Thời Tốn, cái tên này không lẽ là của một cường giả Tần gia Thiên Đế Sơn?
Thế gian này không phải có chuyện trùng hợp đến vậy chứ? Tần Vô Song chưa từng gặp qua hai tốp người này nhưng nếu bọn họ đều là cường giả của tám môn Thiên Đế Sơn thì chuyện Tần Thì Tôn đến từ Tần gia Thiên Đế Sơn cũng không có gì ngạc nhiên. Theo tương truyền thì Tần gia Thiên Đế Sơn có hai thế lực đối địch, nói không chừng đó lại chính là Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông.
Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có ai vỗ nhẹ, vội vàng quay lại suýt nữa thì nhảy dựng lên vì giật mình. Người này đang đứng ngay sau lưng hắn, sắc mặt tái nhợt, mang lại cho người ta một cảm giác yếu ớt, nhưng lúc này vẫn có thể cảm nhận ở ông ta một sự cường đại không cần hoài nghi.
- Chàng trai trẻ, đi theo ta!
Người này vừa mở miệng nói Tần Vô Song đã lập tức nhận ra ông chính là Tần Thời Tốn.
Tần Vô Song chẳng còn sự lựa chọn nào khác, cứ thế ngoan ngoãn bước đi theo ông, Bao Bao và Cô Đơn líu ríu hai bên, cả đám đi xuyên vào thạch lâm.
Đi được một lát thì tìm thấy một lỗ hổng sâu hoắm. Vòng vèo bên trong không biết bao lâu, rẽ bao nhiêu lần mới tới được trung tâm huyệt động sâu trong lòng núi này.
Huyệt động này rõ ràng là do bàn tay con người tạo ra. Ở nơi núi lửa không ngừng hoạt động này, tạo ra một động huyệt mặc dù không thể coi là siêu cấp đại thủ bút nhưng rõ ràng là cũng có ít nhiều thành tựu trong đó.
Thâm nhập vào địa huyệt chí ít cũng phải hai ba mươi dặm cuối cùng mới tới một nền bình đài rộng rãi.
Tần Thời Tốn đi đến đây rõ ràng là đã tổn hao rất nhiều sức lực, mặt cắt không còn giọt máu. Tần Vô Song vội vàng lấy thuốc đưa cho ông.
Tần Thời Tốn cười nhạt, nhưng không giơ tay ra nhận thuốc mà chỉ khẽ gật đầu:
- Cửu Chuyển Hồi Dương Đan, quả là đơn dược không tệ. Giữ lại đi, ta dùng nó cũng không giải quyết được gì đâu.
- Cái này, hiệu quả của thuốc này rất tốt, ngài lại đang bị thương nặng. Hay là ngài sợ bọn ta hạ độc ngài?
Bao Bao thấy ông từ chối ba bốn lần, không khỏi có chút buồn bực.
- Cho dù là thuốc độc, có thể trị thương cho ta thì ta cũng sẽ nuốt ngay không cần suy nghĩ.
Khẩu khí của Tần Thời Tốn lạnh nhạt tựa như chẳng còn quan tâm đến cái chết, xem nó nhẹ tựa lông hồng. Nhưng đằng sau vẻ bình thản ấy lại có chút thương cảm.
- Chỉ cần độc được đó có thể chống đỡ cho ta một canh giờ để ta giết hết đám tạp chủng đó cũng được. Nhưng đáng tiếc là nguyên thần của ta đã bị phá vỡ, cho dù có thiên thần hạ phàm thì cũng không thể cứu được!
Khóe mắt Tần Thời Tốn bỗng lóe lên một tia quang mang thù hận, đây hiển nhiên không phải là lời cảm khái với sinh mệnh, mà là sự cảm thương vì không đủ sức giết kẻ thù.
- Các hạ, mạo gan hỏi một câu, ngài là người của Tần gia Thiên Đế Sơn đúng không?
Tần Vô Song nhìn Tần Thời Tốn, nội tâm như tìm một sự cộng minh kỳ diệu.
Khí chất mà Tần Thời Tốn biểu hiện ra ngoài khiến Tần Vô Song cảm thấy rất quen thuộc, là sự quen thuộc của những người có huyết mạch tương liên. Hắn cũng cảm thấy trong lòng mình bỗng trào lên một cảm giác thù hận.
Còn gì đau buồn hơn không đủ sức tiêu diệt kẻ thù? Tâm trạng lúc này của Tần Thời Tốn, Tần Vô Song hoàn toàn có thể hiểu được.
Tần Thời Tốn bật cười:
- Tiểu tử, ta đợi câu hỏi này của ngươi lâu lắm rồi.
Tần Vô Song ngạc nhiên nhìn Tần Thời Tốn, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng.
Tần Thời Tốn mỉm cười nhàn nhạt, nói:
- Lúc các ngươi mới tới Kê Quan Sơn thì ta đang ở trong tình trạng cạn kiệt, với hi vọng nghịch thiên liệu trị nên mới không cảm nhận được sự tồn tại của các ngươi. Sau khi ta tỉnh lại, ta đã cảm nhận được sự tồn tại của các ngươi đồng thời cũng cảm nhận được huyết mạch Tần gia trong cơ thể ngươi. Nếu như ngươi không ở trong trạng thái bùng nổ thì có lẽ ta cũng không cảm nhận được. Lúc ngươi phá không, cảm giác huyết mạch tương liên khiến ta sản sinh ra cộng minh. Nhưng lúc đó ta vẫn hoài nghi, vẫn lo lắng vì ta sợ đó là giả tượng mà hai đám tôn tử đó cố ý tạo ra. Ta đang bị thương, khả năng phán đoán cũng giảm sút rất nhiều.
- Tiền bối, vậy ngài cũng biết Lão Đại nhà chúng ta cũng là đệ tử Tần gia?
Bao Bao cũng có chút giật mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tần Thời Tốn mỉm cười nói:
- Cái này không hề khó. Huyết thống gia tộc rất đặc biệt. Huyết mạch càng thuần thì tu vi càng cao, cộng minh với nhau sẽ càng mạnh. Mà ta chưa hỏi ngươi, chàng thanh niên, ngươi tên gì? Là đệ tử phân chi nào của Tần gia? Ta ở Thiên Đế Sơn mà chưa bao giờ nhìn thấy ngươi.
- Vãn bối là Tần Vô Song, đến từ các quốc gia nhân loại.
Có thể tưởng tượng ra câu trả lời của Tần Vô Song khiến Tần Thời Tốn kinh ngạc như thế nào:
- Các quốc gia nhân loại? Thật không thể tin nổi.
Liền ngay sau đó, ông mới chú ý đến cái tên "Tần Vô Song", đọc nó với một vẻ mặt vô cùng khó tả, thất thanh nói:
- Tần Vô Song.