Khí Trùng Tinh Hà

Chương 473: Luyện Hư Cảnh

Mộ Dung Thiên Cực đã mở miệng, Tạ Tam Tài đương nhiên nửa chữ không cũng không dám nói, mỉm cười nói:
- Vậy để hắn vào nói vài câu xem, nhưng tên này rất gian trá, không thể không đề phòng.
Mộ Dung Thiên Cực không nói gì, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Nói đùa, với nhãn lực của Mộ Dung Thiên Cực hắn, người thường chưa có ai đủ gan dối trá trước mặt hắn.
Một lúc sau, Đổng Hùng được dẫn vào bởi tùy tùng thân cận của Phủ chủ. Đổng Hùng là một kẻ lanh lợi, mặc dù không đa nghi như Tô Tổng quản nhưng mưu mô, tính toán thì hơn Tô Tổng quản nhiều.
Đổng Hùng cung cung kính kính hành lễ, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không vội vàng lên tiếng. Hắn biết, đây là phủ đệ của Phủ chủ đại nhân, Phủ chủ đại nhân còn chưa lên tiếng thì không tới phiên hắn.
Tạ Tam Tài dùng ánh mắt dò xét nhìn Đổng Hùng:
- Là Đổng Chấp sự của Thương Vân Đạo Trường, đúng không?
Đổng Hùng cười cười:
- Chính là tiểu nhân, không ngờ Phủ chủ đại nhân cũng đã từng nghe qua tên của tiểu nhân.
Tạ Tam Tài đứng đầu một Phủ, bất luận là thực lực hay địa vị cá nhân đều không thua kém Đạo tôn của Thương Vân Đạo Trường. Trước mặt Đổng Hùng, đương nhiên đủ tư cách xem thường. Đổng Hùng cũng tự hiểu điều này nên mỗi một từ ngữ nói ra đều hết sức cung kính.
Tạ Tam Tài không trả lời luôn, nhấp một ngụm trà rồi mới từ từ nói:
- Ngươi đến phủ ta có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?
Kỳ thực trong lòng Tạ Tam Tài có vài phần khó chịu với Đổng Hùng. Đổng Hùng nói nếu Tạ Tam Tài không gặp hắn thì sẽ phải hối hận. Điều này khiến cho Tạ Tam Tài cảm thấy mất mặt trước mặt Mộ Dung Thiên Cực.
Đổng Hùng thấy Tạ Tam tài mở miệng hỏi, mới mỉm cười nói:
- Tiểu nhân nghe nói khách quý của Phủ chủ đại nhân có tuyên bố treo thưởng cho một nhiệm vụ. Tiểu nhân gần đây có nghe được phong thanh vài điều nên đặc biệt tới bẩm báo.
Tạ Tam Tài nghe xong những lời này, ánh mắt không khỏi hướng về phía Mộ Dung Thiên Cực. Mộ Dung Thiên Cực khẽ chau mày:
- Là tin tức gì, cứ nói.
Đổng Hùng vội vàng:
- Ta gần đây có nhận được tình báo, nói Tần Vô Song và hai tên tùy tùng của hắn đã hóa trang thành ba huynh đệ, du nhập Hiên Viên Khâu, đổi tên thành Võ Tinh Hà. Người này, đã từng tham gia và trận chiến của Tần gia châu Bách Diệp, cùng với Tần gia châu Bách Diệp nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt đội ngũ tán tu xâm lấn. Hai ngày trước còn xuất hiện ở Đô thành Bài Sơn Phủ.
- Võ Tinh Hà?
Mộ Dung Thiên Cực khẽ lẩm nhẩm cái tên này,
- Đúng vậy, thậm chí buổi tối của hai ngày trước, hắn còn có khả năng xuất hiện trong Công hội Liên minh Tán tu, nghe mọi người bàn luận về lệnh truy sát của La Thiên Đạo Trường.
Tạ Tam Tài cười vang:
- Đổng Hùng, những lời này của ngươi có căn cứ chứ?
- Không giấu Phủ chủ đại nhân, tất cả đây đều là tình báo truyền lại từ một người bạn của ta, hắn đã từng tham gia trận chiến với Trần Sâm. Hơn nữa chính hắn còn rủ ta cùng đi bắt ba người đó. Lúc đầu ta chỉ nghĩ hắn là kẻ bị truy sát bình thường. Không ngờ, kẻ bị truy sát ấy lại chính là Tần Vô Song, hay tên lúc đó là Võ Tinh Hà, kẻ đã trà trộn vào đội ngũ của bạn ta. Chỉ tiếc là, bạn của ta đã không may gặp nạn, trước khi mất mới nói cho ta biết tin tức kinh nhân này.
- Nói vậy, ngươi cũng hiểu chuyện đấy chứ.
Tạ Tam Tài cũng không biết là đang khen ngợi hay đang chế giễu. Đổng Hùng thì cố ra vẻ sợ sệt, cúi thấp đầu, trả lời:
- Phủ chủ đại nhân quá khen, tiểu nhân chỉ cảm thấy…
Mộ Dung Thiên Cực đương nhiên chẳng có tâm trạng gì nghe hắn thể hiển lòng trung thành, hỏi:

- Vậy tên Võ Tinh Hà đó bây giờ ở đâu?
- Đã đi về Bắc. Ta đoán, có lẽ hắn muốn đến Tần gia Thiên Đế Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Cực lộ ra chút thần sắc phức tạp, một lúc sau mới gật gật đầu:
- Được!
Rồi quay sang nói với Tạ Tam Tài:
- Phủ chủ đại nhân, ta để mười vạn hoàng tinh thạch lại chỗ ngài. Nếu như thông tin của hắn là thật, ta sẽ gửi thư thông báo, đến lúc đó, Phủ chủ đại nhân hãy giúp ta trao tiền thưởng cho người này.
Tạ Tam Tài cười nói:
- Sao có thể để Mộ Dung Lâu chủ ngài đưa tiền? Tiền này Tạ mỗ sẽ ứng giùm Mộ Dung Lâu chủ.
- Phủ chủ đại nhân không cần từ chối. Thời gian vừa qua đã quấy rầy ngài, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ quay về cảm tạ. Nếu Phủ chủ đại nhân có thời gian, có thể đến Phiêu Tuyết Lâu làm khách bất cứ lúc nào.
Chỉ một câu nói khách sáo của Mộ Dung Thiên Cực đã khiến Tạ Tam Tài thập phần thoải mái:
- Nhất định nhất định. Tạ mỗ cả đời hành tẩu, nếu có thể đến Phiêu Tuyết Lâu làm khách, cũng không uổng một kiếp làm người.

Lúc này, hiện ra trước mắt ba người Tần Vô Song lại là núi non chập chùng không ngớt. Tần Vô Song quan sát bản đồ, biết đây là ngoại trừ Thần Chỉ Sơn của Hành Sơn Phủ, là Kê Quan Sơn nguy nga hùng vĩ nhất.
Vì địa thế của Kê Quan Sơn không bằng được Thần Chỉ Sơn nên không bị tông môn nào chiếm cứ. Cũng chính vì vậy, Kê Quan Sơn này mới nổi tiếng là nơi thường xuyên có nhiều tán tu lui tới nhất cả Hành Sơn Phủ.
Kê Quan Sơn này ẩn chứa rất nhiều truyền thuyết đẹp. Trên lịch sử, mỗi truyền thuyết của Kê Quan Sơn đều mang chút màu sắc thần thoại.
Có những truyền thuyết đẹp thì Kê Quan Sơn phải có tông môn lập phái mới đúng. Nhưng chỉ đẹp thôi là không đủ, Kê Quan Sơn là một ngọn núi lửa, lại còn là một ngọn núi lửa còn đang hoạt động, thường xuyên xuất hiện tình trạng phun trào.
Mặc dù với tán tu mà nói, núi lửa phun trào không nguy hiểm gì tới tính mạng. Nhưng với một tông môn mà nói, xây dựng cơ nghiệp ở nơi này hiển nhiên là không đáng tin cậy, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Bởi vậy, Kê Quan Sơn mới trở thành chốn niết bàn chưa được khai phá.
- Lão Nhị, Lão Tam, Kê Quan Sơn này cách Thần Chỉ Sơn cũng hơn vạn dặm. Ta định dừng ở đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Bao Bao tâm tư chẩn mật, vui vẻ ra mặt:
- Lão Đại, có phải là huynh muốn đột phá không?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Sau trận chiến với Tô Tổng quản, ta cảm thấy đã dẫn động một loại thần cơ thần bí nào đó, tín hiệu trong người càng ngày càng rõ ràng. Lần đột phá này, tín hiệu phát ra từ trong người thập phần chủ động, hơn nữa còn rất rõ ràng. Hoàn toàn không giống những lần trước.
Bao Bao và Cô Đơn đều mừng rỡ, bọn họ đều đã trải qua những kiểu biến hóa này, đương nhiên sẽ biết đây là dấu hiệu tấn thăng từ Linh Võ Cảnh lên Hóa Hư Cảnh. Đây không phải là loại tấn thăng cùng cảnh giới mà là vượt cảnh giới. Hay nói cách khác tấn thăng này là hoàn toàn nâng cao cảnh giới, thoát thai hoán cốt. Bởi vậy, cơ thể phản ứng kịch liệt cũng là dễ hiểu.
- Lão Đại, chúc mừng, nói vậy đúng là Lão Đại sắp vào được hàng ngũ Hư Võ Cảnh rồi!
- Ha ha, đúng là một thông tin tốt. Sau này cả ba chúng ta đều là Luyện Hư Cảnh rồi! Cho dù có gặp Động Hư Cảnh, với trang bị cùng thiên phú của Lão Đại thì vẫn có thể liều mạng? Lão Tam, chúng ta cũng phải cố gắng rồi, không được để vướng chân Lão Đại!
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng hưng phấn dị thường, nói với Bao Bao.
Bao Bao mặt mày hớn hở:
- Đúng vậy, Lão Đại, huynh vào Luyện Hư Cảnh, đệ và Lão Nhị có hợp lại thì cũng không đánh lại huynh.

Cô Đơn cười khinh khích, nói:
- Đệ ngốc thế, Lão Đại đánh chúng ta làm gì?
Trong lòng Tần Vô Song lúc này ngược lại lại vô cùng bình tĩnh. Từ khi xuất đạo cho tới bây giờ, điều khiến hắn bất ngờ nhất đương nhiên là lần bất ngờ phát hiện mình đã vào cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ.
Sau bất ngờ đó, mỗi lần đột phá, thái độ lần sau của Tần Vô Song lại thản nhiên hơn thái độ lần trước, càng ngày càng bình tĩnh.
Giờ phút này, mặc dù là tấn thăng vượt cảnh giới nhưng tâm trạng lại được khống chế rất tốt.
Hư Võ Cảnh, tu vi này, nếu ở các quốc gia nhân loại không nghi ngờ gì sẽ trở thành vô địch. Nhưng hắn đã bước vào võ đài Hiên Viên Khâu, đối với hắn mà nói, vào được Hư Võ Cảnh chỉ có thể gọi là chập chững bước đi đầu tiên. Những thử thách đang chờ đợi trước mắt, Luyện Hư Cảnh tuyệt đối không thể ứng phó được. Hắn muốn làm không phải tự kiêu mà là bước từng bước chắc chắn về phía trước.
Đang nói đến đây, Cô Đơn đột nhiên nghĩ ra điều gì, lấy từ trong ngực ra một thứ, thì là một cái Không gian Giới chỉ.
- Lão Đại, suýt chút nữa thì quên. Đây là thứ rơi ra từ người Tô Tổng quản khi huynh tiêu diệt hắn.
- Là Không gian Giới chỉ!
Hai mắt Bao Bao sáng rực, giục giã:
- Mở đi!
Tô Tổng quản nói cho cùng cũng chỉ là một tán tu có tu vi cường đại một chút. Bên trong chiếc Không gian Giới chỉ này không được đầy đủ như bọn Tần Vô Song tưởng tượng.
Ngoài tinh thạch ra, chỉ có bốn tấm linh phù và một quyển bí kíp viết rõ ràng ba chữ Phụ Đồng Thuật.
Tần Vô Song cầm quyển bí kíp trong tay, ngứa ngáy lại muốn lật giở. Mới giở được mấy trang, Tần Vô Song đã kinh diễm không thôi.
Hắn là võ học đại hành gia, đương nhiên có thể nhìn ra Phụ Đồng Thuật này không phải loại kỳ thuật bình thường mà đúng là tồn tại một môn thuật pháp tinh diệu.
Nguyên lý cơ sở của môn thuật pháp này là tu luyện song đồng, lợi dụng thuộc tính tự nhiên của ánh sáng, hình thành một loại đích ngắm thần kỳ từ đó tạo nên một ký hiệu vô hình trên người kẻ thù. Đây là tất cả sự huyền ảo của Phụ Đồng Thuật.
Yêu cầu thấp nhất để tu luyện Phụ Đồng Thuật là Hóa Hư Cảnh, và chỉ có Hóa Hư Cảnh mới hư hóa được Phụ Đồng Thuật, dung nhập hư không, nhẹ nhàng đặt nó lên người kẻ thù mà không bị phát hiện. Hay nói cách khác, dù có là Linh Võ Cảnh viên mãn cũng không đủ tư cách tu luyện Phụ Đồng Thuật.
- Lão Đại, cái này đệ muốn luyện!
Bao Bao là người đầu tiên kêu lên.
Cô Đơn cũng không chịu thua:
- Đệ cũng muốn!
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Cường giả học nhiều hiểu rộng, thêm một môn kỹ nghệ không phải chuyện xấu.
Bao Bao cười nói:
- Không sai, Lão Đại, chúng ta ở lại Kê Quan Sơn này tu luyện một thời gian đi. Huynh tranh thủ đột phá sớm, hai bọn đệ giúp huynh hộ pháp, tiện thể tu luyện luôn Phụ Đồng Thuật. Thế nào?
- Ta cũng đang nghĩ vậy.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Chiếc Không gian Giới chỉ này, hai đệ ai muốn?
Bao Bao ngoan ngoãn:
- Cứ chia theo trình tự, lần này cho Lão Nhị, lần sau mà có thì tới phiên đệ, thế nào?
Cô Đơn nghe thấy vậy, có chút bối rối:
- Lão Tam, đệ đang nhường ta đấy à?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Vậy cứ chia như thế nhé.
Kê Quan Sơn này luận quy mô thì có thể sánh được với Thần Chỉ Sơn, còn luận về u thâm, thậm chí còn u thâm hơn Thần Chỉ Sơn. Bọn Tần Vô Song mặc dù đều có bản lĩnh bất phàm, nhưng ở Kê Quan Sơn này cũng không dám chậm trễ. Từng bước thăm dò, xác định không có uy hiếp tiềm tại rồi mới tìm một nơi vô cùng u tĩnh để làm nơi bế quan cho Tần Vô Song.
Nhưng lần này Tần Vô Song không định dùng phương thức bế quan để đột phá. Khoảng thời gian vừa rồi Tần Vô Song di chuyển vạn dặm, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ về cảnh giới tu luyện. Không hay không biết, hành trình này Tần Vô Song lại cảm thấy phương diện cảnh giới không ngừng nâng cao, cơ hồ giống như quá trình nước dâng đến đỉnh, chuẩn bị phá đê.
Lúc này, Tần Vô Song không chỉ đột phá cảnh giới mà còn có sự đột phá lớn trên tri thức võ học!