Trần Sâm bị tiêu diệt nên tất cả mọi việc cũng theo đó mà thuận lợi. Tại Nhạn Hồi Phong phục kích đến ngày thứ ba. Trần Thông đem quân viện binh tới, dáng vẻ mệt mỏi tiến vào thành.
Trần Thông đem quân cứu binh tới chính là Trưởng lão Đổng Thiên đến từ Thương Vân Đạo Trường. Tên Đổng Thiên này cũng là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, giống như Tần Thắng, Đổng Thiên cũng có một đầu Khế ước Chiến linh thú cấp bậc Hóa Hư Cảnh.
Sự chuẩn bị trước kia của Trần Sâm là đến mời Đổng Thiên cùng Chiến linh thú của hắn, có được hai gã Động Hư Cảnh cường giả thì đối phó với bọn Tần gia châu Bách Diệp, phần thắng ắt sẽ lớn hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là Đổng Thiên ở Thương Vân Đạo Trường là kẻ có thực lực, thậm chí so với Trần Sâm còn cao hơn một chút, mà Khế ước Chiến linh thú của Đổng Thiên lại công thành, bạt trại, năng lực xuyên tường phá động. Da khô thịt ráo khá là cao cường.
Giờ phút này đây, Đổng Thiên đang cưỡi trên lưng Chiến linh thú của hắn cùng Trần Thông đi. Tốc độ tuy không mau nhưng cũng không thể coi là chậm.
Đang tới gần Nhạn Hồi Phong, Đổng Thiên thần thức đột nhiên biến động khoát tay chậm rãi nói:
- Chậm đã!
Trần Thông sửng sốt, lập tức ý thức được chuyện gì, song song hạ xuống đám mây.
Dừng ở đạo sơn bên cạnh, Đổng Thiên vẻ mặt lạnh lùng nhìn một lượt chung quanh lạnh giọng nói:
- Thần thánh phương nào mà cướp đường ở đây?
Tần Thắng cũng không có gì ngạc nhiên, trước đó hắn cố ý phóng ra một tia năng lượng bắn lên không trung. Kỳ thật cũng chính là cố tình thử Đổng Thiên có phát hiện ra hay không.
Thấy Đổng Thiên phản ứng nhanh nhạy như thế, Tần Thắng tuy không ngạc nhiên nhưng có cũng có chút giật mình. Nhìn thân thủ đối phương tựa hồ như cảnh giới còn hơn hắn nửa phần.
Chẳng qua là giờ phút này hắn cũng không e ngại gì. Trong tay hắn có Thần khí cấp cao Thần Tú Cung tựa như hổ thêm cánh. Đừng nói là cái kẻ cùng cấp bậc trong Động Hư Cảnh, cho dù là Hư Võ Đại viên mãn thì cũng có chút không sợ. Có Thần khí bảo vệ ắt giành thắng lợi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đi lên phía trước từng bước, thân hình Tần Thắng hiện ra từ hư vô.
- Trần Thông, nhận được ra ta không?
Tần Thắng không nhằm vào Đổng Thiên mà ánh mắt lạnh lùng dừng ở Trần Thông.
Tần Thắng vốn không biết Trần Thông, chỉ là theo Tần Vô Song tới nơi đây mới biết được, tiến đến đám viện binh kêu Trần Thông, bởi vậy hắn suy tính biết người này hẳn là Trần Thông.
Trần Thông đột nhiên thấy một kẻ cường giả lạ lẫm hô thẳng tên họ của mình nên không khỏi có chút giật mình kinh ngạc:
- Ngươi là người phương nào?
- Ta là người phương nào?
Tần Thắng cười lạnh:
- Ngươi đi lại bôn ba nhọc nhằn là vì cái gì? Ta chính là kẻ mà các ngươi vì ham muốn hàng trăm vạn hoàng tinh thạch nên đối phó với Tần gia tộc nhân của bọn ta!
Đừng nói là Trần Thông, Đổng Thiên ngay lập tức cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Thắng. Ánh mắt nheo nheo lại thành một khe hở nhỏ dưới ánh sáng mặt trời, không khí khẩn trương dần lên.
- Không thể nào!
Trần Thông lớn tiếng kêu lên phủ nhận.
- Tần gia châu Bách Diệp bị chúng ta vây kín, nước cũng không thể lọt qua, nói ngươi là người của Tần gia châu Bách Diệp thì ai tin? Tần gia châu Bách Diệp bây giờ chỉ sợ một con ruồi cũng không thể bay ra được.
Đến đây đối với Đổng Thiên nói:
- Đổng Trưởng lão, kẻ đang cướp đường ở đây nhất định không phải là người của Tần gia, ngươi cứ yên tâm!
Đổng Thiên cũng không vì thế mà ra tay, ánh mắt hắn lành lạnh dừng lại ở Tần Thắng. Hắn cùng với Tần Thắng đều là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, hai bên đều thấy được cường khí toát ra ẩn hiện.
Đây không phải là một loại khí thế bạo phát, mà là quang hoa bên trong cấp bậc Động Hư Cảnh cường giả. Một loại đồng cảm bên trong.
Ánh mắt của Tần Thắng cũng không có chút tránh né, giương mắt nhìn Đổng Thiên bình tĩnh nói:
- Các hạ, tại hạ Tần mỗ không biết xuất xứ của ngươi, cũng không có ý định hỏi thăm. Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, nếu ngươi đi tới đối phó với bọn ta, cũng là vì giao tình với Trần Sâm mà tới thì đến đây có thể coi như kết thúc được rồi.
- Ồ?
Đổng Thiên cũng nhàn nhạt cười:
- Nói như vậy là sao?
Nhân vật đến từ Thương Vân Đạo Trường ắt nhiên không phải loại lỗ mãng. Không biết rõ ràng cục thế ở đây thì y tự nhiên sẽ không tùy tiện ra tay trước.
- Ta chỉ hỏi, các hạ có oán thù với Tần gia Thiên Đế Sơn hay không? Có oán thù với Tần gia châu Bách Diệp của ta hay không?
Tần Thắng nhàn nhạt hỏi.
- Tần gia ra sao ta không có quan hệ. Ta tới lần này thứ nhất là vì giao tình, hai tới là vì món nợ ân tình với người khác.
Đổng Thiên cũng không giấu giếm.
- Được, quả nhiên là vì giao tình và tình nghĩa mà tới. Người không còn thì tình ắt sẽ không còn. Thực không dám giấu diếm, Trần Sâm đến xâm lược Tần gia châu Bách Diệp của ta đã phải đền tội! Đây là bằng chứng!
Tần Thắng giơ cao tay liền bay ra một vật bắn trực tiếp về kẻ đối diện.
Đổng Thiên thuận tay đón lấy. Nhìn chăm chú, đích thực là thủ cấp của Trần Sâm. Một tên cường đại như Đổng Thiên cũng toát mồ hôi lạnh.
Trần Thông lại kêu lớn lên một tiếng, cả người nhất thời ngây dại như bị hóa đá.
- Sao có thể như thế được?
Trần Thông há miệng trừng mắt:
- Việc này không phải là sự thật, nhất định là hắn ta dùng thủ thuật để che mắt! Đích thị không phải là thủ cấp của Thống lĩnh nhà ta.
Đổng Thiên tuy không thất thố như Trần Thông nhưng nét biểu hiện cũng vô cùng phức tạp. Không đừng được nhảy dựng lên, nhìn lại một lần nữa, lẩm bẩm nói:
- Thủ cấp này không phải là giả!
Nội tâm hắn giờ phút này đang chấn động vì tin Trần Sâm đã chết. Hắn tự hỏi đều là kẻ tu luyện ở cấp bậc Động Hư Cảnh, cảnh giới tu luyện của hắn có thể ngang ngửa với Trần Sâm nhưng tuyệt đối không thể giết chết được hắn.
Nhưng giờ Trần Sâm đã đầu lìa khỏi cổ tới trước mặt hắn, như vậy không thể nghi vấn kẻ giết chết Trần Sâm thực lực tuyệt đối là cao hơn hắn rất nhiều!
Nói cách khác, có thể giết chết được Trần Sâm thì việc giết Đổng Thiên cũng dễ như trở bàn tay.
Kẻ tu luyện tới cấp bậc như của Đổng Thiên thế này thì rất sợ cái chết, lưu luyến sinh mệnh, tuyệt đối không như sự tưởng tượng của kẻ bình thường. Đúng cái gọi là càng già càng sợ chết, càng già càng thành tinh.
Một ý niệm bay nhanh qua đầu hắn liền hiểu được ý đồ của đối phương. Đối phương ngay cả thân phận của hắn cũng không cần biết hiển nhiên là không muốn kết thúc cùng hắn.
Rất có thể đối phương không phải là không biết thân phận thật của hắn, hơn nữa lại biết rất rõ như lòng bàn tay, chẳng qua là không muốn gây thù chuốc oán sau lưng với Thương Vân Đạo Trường.
- Đối phương là tự bảo vệ mình cũng là thái độ không muốn thêm rắc rối.
Đổng Thiên tốt xấu gì cũng là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, hơn nữa từ Thương Vân Đạo Trường đi tới, nếu nói vài lời mà bị đối phương khuyên đi thì không khỏi có chút mất mặt, lạnh lùng cười nói:
- Các hạ, ngươi ở đây uy hiếp ta sao?
Tần Thắng thản nhiên lắc đầu:
- Đó không phải là uy hiếp! Tần gia châu Bách Diệp của ta luôn xem trọng những kẻ không phạm tới chúng ta, không phạm vào nguyên tắc làm người của ta. Sở dĩ nói những điều đó là những lời tự đáy lòng, không cần phải vô duyên vô cớ kết oan gia.
- Nói đi nói lại, Tần gia các ngươi vẫn là kẻ nhát gan.
Đổng Thiên cười lạnh.
Tần Thắng mặt biến sắc, lạnh giọng nói:
- Các hạ, nếu ngươi đem những lời nói vàng ngọc của ta trở thành một loại cầu xin tha chết thì ngươi đã nhầm to rồi. Tin hay không tùy ngươi, ở Nhạn Hồi Phong lúc này chính là con đường chết của các ngươi!
Tần Thắng cũng không phải là kẻ ngốc, miệng hắn như vậy nhưng lại không xuất ra Thần Tú Cung. Một khi mà xuất Thần Tú Cung, muốn trở mặt thì đối phương nhất định sẽ phải chết.
Đổng Thiên nhất thời biến sắc, chăm chú cẩn thận nhìn Tần Thắng thật lâu. Theo trực giác của một cường giả thì những lời nói đó khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Tuy rằng hắn không thể lý giải được sát khí của tên cường giả này từ đâu mà tới nhưng không hề nghi điều đó là giả. Nói như vậy thì Tần gia châu Bách Diệp nhất định đã biết thân phận thực sự hoặc ít nhất thì cũng biết lai lịch của hắn.
Không phải là sợ tên đồng mưu của hắn ta, hay là kiêng kỵ kẻ đứng sau là Thương Vân Đạo Trường
Đổng Thiên cúi đầu, cùng Khế ước Chiến linh thú đi đến thương nghị. Khế ước Chiến linh thú này cũng có trực giác chiến đấu rất mạnh, cũng nhận thấy sát khí mãnh liệt không thể che dấu, đủ để uy hiếp đến sinh mệnh của bọn chúng.
- Chủ nhân, một khi Trần Sâm kia đã chết, ngươi thiếu tình nghĩa với hắn ta thì cũng chẳng sao cả. Đối diện với kẻ có sát khí vô cùng lớn trên người, có điều che giấu khẳng định không phải là giả. Như hắn đã nói, không đáng vì một kẻ đã chết mà phải liều mạng. Tần gia châu Bách Diệp cùng Thương Vân Đạo Trường trước giờ không có thù hận. Cho dù là Đạo tôn đích thân tới thì khẳng định cũng không vì việc nhỏ nhặt này mà đắc tội với Tần gia Thiên Đế Sơn.
Đổng Thiên vốn còn chút do dự, khi nghe Khế ước Chiến linh thú khuyên như vậy lại càng thêm dao động.
Trần Thông gặp Đổng Thiên, dùng khẩu khí cầu xin nói:
- Đổng Trưởng lão, ngài là nhân gia nhất định phải làm chủ cho bọn ta.
Sắc mặt Đổng Thiên tái nhợt, hắng giọng nói:
- Ta ắt có chủ trương, ngươi giục cái gì?
- Trần Thông, Trần Sâm cố sống cố chết vì ham năm vạn tiền thưởng chấp nhận làm chó săn. Ngươi trợ giúp quả không ít. Đến giờ cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Đổng Thiên vừa nghe lời đó nhất thời không vừa ý, lãnh đạm nói:
- Các hạ, cho dù chuyện của ta với Trần Sâm thế nào nhưng những lời này của ngươi thật là khinh người quá đáng.
Tần Thắng thản nhiên nói:
- Các hạ, ta quả thật cũng lo lắng cho ngươi. Tuy rằng ta không biết lai lịch thực sự của các hạ nhưng thấy ngươi khí độ bất phàm, nhất định không tầm thường. Tên Trần Thông này là tâm phúc của Trần Sâm, nếu giữ hắn e tương lai có hậu họa, đối với thanh danh của các hạ cũng có sự bất lợi. Hôm nay chúng ta nói chuyện hữu hảo với nhau, nếu có thể hòa giải thì tên Trần Thông tâm địa xấu xa ắt mang lòng bất mãn. Nói xấu ngươi tứ phía, người ngoài không rõ chân tướng sự thật sẽ cho là các hạ sợ Tần gia mà phải lùi một bước. Nói vậy, tên Trần Thông này không thể không giết. Đây là ta nghĩ cho thanh danh của các hạ.
Cuộc nói chuyện của Tần Thắng đã làm dao động lòng của Đổng Thiên.
- Đúng vậy! Chuyện hôm nay nếu lui thì không quản, tên Trần Thông này ôm hận trong lòng khó tránh hắn lại bày mưu tính kế. Mình thân là Trưởng lão của Thương Vân Đạo Trường, vạn nhất bị Trần Thông làm hỏng thanh thế thì sau này làm sao có thể sống yên ở Bài Sơn Phủ?
Nghĩ vậy trong lòng hắn lại cảm thấy bị dao động bất định.
Tần Thắng tiếp tục nói làm cho tâm hồn hắn như bị nổ lớn.
- Các hạ, nếu giờ phút này ngươi quay đầu rời đi thì việc hôm nay Tần mỗ xin đảm bảo sẽ không phát sinh thêm lần thứ hai, tuyệt không mảy may có thêm lời thị phi. Thừa nhận phần nhân tình của ngươi. Còn về Trần Thông bọn ta phụ trách lo liệu, tuyệt không thể để làm bại hoại thanh danh của các hạ.
Tần Thắng vừa nói tới đây, khí thế đột nhiên trở nên thúc giục, Thần Tú Cung tuy chưa hiện ra nhưng khí của nó kết hợp với khí trường trên thân thể lão hợp làm một nhất thời cường đại phóng ra ngoài.
Sát khí này nhất thời làm cho Đổng Thiên loạn ý, mỗi tấc da tấc thịt cũng đều cảm nhận được sát ý.
- Là chiến là hòa, các hạ cứ quyết một lời!
Một hơi chân khí của Tần Thắng theo đó mà dâng lên.
Một tia uy áp này làm cho sự do dự của Đổng Thiên còn sót đều tiêu tan thành bọt nước.
- Được! Chuyện hôm nay ta tạm thời nhường một bước. Tần gia châu Bách Diệp cũng hãy tự lo cho thân mình, không phải là ta sợ các ngươi, mà chỉ là ta không muốn kết địch gia với Tần gia.
Tần Thắng ha hả cười:
- Như nhau như nhau. Hiểu nhau muôn năm!