Khí Trùng Tinh Hà

Chương 450: Trước giờ quyết chiến

Sau khi Triệu Tổng quản rời khỏi doanh trướng, Cô Đơn theo ánh mắt của Tần Vô Song, Tần Vô Song ngầm hiểu trong lòng, gật đầu truyền âm nói:
- Lão Nhị, thấy chưa! Lần kiểm tra doanh này của Triệu Tổng quản, câu nói có hàm ý khác, vô tình hữu ý truyền đạt đến một tin tức như thế nào?
Cô Đơn cũng không thể không thừa nhận:
- Để chúng ta không có việc gì thì không được rời khỏi doanh trướng, không được lắm mồm nhiều lời, điều đó không phải là nói cho chúng ta rằng không được đem tin tức Trần Thống lĩnh loan truyền ra khỏi đây sao chứ?
- Thế bây giờ ngươi cảm thấy Trần Thống lĩnh có rời đi hay không?
Tần Vô Song thú vị hỏi.
- Không có!
Suy nghĩ của Cô Đơn lúc này cũng trở nên sáng suốt hơn.
Tần Vô Song trong lòng đều đã có dự tính, gật gật đầu:
- Không vội kết luận, đợi sau khi tên Trần Đạt kia đến tuần tra, chúng ta kết luận cũng không muộn.
Cô Đơn gật đầu:
- Được!
- Khà khà, tên Trần Thống lĩnh này xem hai kẻ chúng ta là nội ứng của Tần gia châu Bách Diệp, đối với bọn chúng mà nói ngược lại càng có lợi, giờ phút này, bọn chúng càng cho rằng chúng ta là nội ứng, ta ngược lại càng vui mừng hơn.
Lời này lại khiến cho Cô Đơn hoàn toàn hồ đồ.
- Sao lại vậy?
- Cái này gọi là tương kế tựu kế. Bọn chúng càng cho rằng chúng ta là nội ứng thì lại càng muốn cho chúng ta quay về Tần gia châu Bách Diệp giả truyền tin tức. Bởi vậy, chúng ta càng rơi vào hoàn cảnh này thì sẽ lại càng an toàn. Lão Nhị, ngươi tin không, cho dù bây giờ chúng ta lén lút trốn đi, bọn chúng cũng tuyệt đối không truy đuổi. Chỉ làm cho qua quýt rồi cho chúng ta đi.
- Ta tin!
Hiện giờ Cô Đơn đối với Tần Vô Song thật đúng là phục sát đất. Cho dù Tần Vô Song có nói cái gì, hắn đều tin.
Có thể ở trong hang hùm miệng sói mà lại có thái độ thoải mái như vậy. Không nói cái khác, chỉ nói đơn giản lòng gan dạ và sự hiểu biết này là đã làm cho hắn vô cùng khâm phục, huống hồ Tần Vô Song còn bình tĩnh như thường, có thể đọ trí với Động Hư Cảnh cường giả như Trần Thống lĩnh.

Có tâm lý chuẩn bị này, Trần Đạt lại đến tuần tra, bọn họ hai người ứng đối với nhau liền thoải mái hơn rất nhiều. Tên Trần Đạt này tuy là Hóa Hư Cảnh cường giả, nhưng khí tràng xét đến cùng cũng không thể lớn mạnh như Trần Thống lĩnh. Hơn nữa Trần Thống lĩnh nghiêm lệnh, không được cố ý biểu hiện cái gì, càng không được thử thăm dò. Chỉ có một mục đích là làm cho họ tin tưởng rằng Trần Thống lĩnh đã ra ngoài.
Trần Đạt tuần tra một lát cũng liền rời đi. Nhưng mà hắn lại truyền tới một cái tin tức như vậy, đó là từ hôm nay trở đi, nếu như trước đây cách mỗi canh giờ lại làm nhiệm vụ tuần tra một lần thì giờ sửa lại cứ nửa canh giờ tuần tra một lần. Hơn nữa mỗi kẻ thủ hạ của mỗi Tổng quản cũng đều phải tham dự.
Sự thay đổi rất nhỏ này đồng nghĩa với việc truyền đến một tin tức, Trần Thống lĩnh đã rời đi.
Nếu không phải là Trần Thống lĩnh không còn ở đây thì cần gì phải cải biến chu kỳ tuần tra.
Nhưng bọn chúng càng truyền đạt tin tức như thế, Tần Vô Song lại càng thêm tin tưởng, tất cả những việc này chính là Trần Thống lĩnh đang lừa gạt bọn họ, làm một cái thòng lọng lớn để bọn họ tự chui đầu vào lưới!
Trần Thống lĩnh bí mật ở trong doanh trướng, Triệu Tổng quản cùng Trần Đạt cũng ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
- Thế nào? Bọn chúng biểu hiện ra sao?
Trần Thống lĩnh đối với việc này có thể nói là vô cùng để ý.
Triệu Tổng quản giành nói:
- Nhìn qua bọn chúng thì vô cùng bình tĩnh. Không có sự sợ hãi như ngày đầu tiên đến đây, xem ra huynh đệ bọn chúng có tố chất tâm lý thực rất cứng rắn.
Trần Thống lĩnh lạnh lùng cười:
- Rất bình tĩnh sao?
Trần Đạt cũng tiếp lời:
- Rất bình tĩnh, hơn nữa ta lặng lẽ quan sát một chút, bọn chúng dường như nghiêm túc nghe từng câu nhiệm vụ của ta, hơn nữa nhìn hình dáng của bọn chúng dường như đang suy nghĩ lời nói của ta.
- Thống lĩnh đại nhân, xem ra hai kẻ này trong lòng thực không có quỷ kế à!
Tên Hà Tổng quản không bỏ lỡ cơ hội nói thêm một câu. Trên mặt Trần Thống lĩnh từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh không biến đổi nụ cười:
- Quan sát lại một chút, bọn chúng hiện tại cũng có thể đang quan sát chúng ta.

- Thống lĩnh đại nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Triệu Tổng quản vẫn là có chút lo lắng, dù sao hai kẻ kia đã được bố trí dưới tay hắn. Bởi vậy, hắn gánh trên vai trọng trách cũng thực không hề nhẹ.
- Cái gì cũng không làm, yên tâm chờ đợi. Chờ bọn chúng lật con bài trước.
Trần Thống lĩnh mỉm cười tự nhiên:
- Ngày tháng mà ta nói, nếu bọn chúng là nội ứng thì nội trong vòng ba ngày ắt nhiên sẽ không có hành động gì cả, kệ cho chúng có phải là nội ứng hay không, đều giết không tha!
- Điều này lại là vì sao?
Trần Đạt lại sửng sốt cả người. Nếu muốn giết người, chi bằng bây giờ ra tay, sao lại phải đợi ba ngày sau?
- Trong vòng ba ngày, nếu bọn chúng không có bất kỳ hành động gì thì chỉ có hai loại khả năng. Loại thứ nhất: Bọn chúng không phải là nội ứng. Loại thứ hai: Bọn chúng là nội ứng nhưng đã biết rõ mưu kế của chúng ta nên không dễ phát sinh làm bất cứ việc gì. Hai loại khả năng này đều quyết định vận mệnh bọn chúng là phải chết!
Trong khẩu khí của Trần Thống lĩnh, cuối cùng cũng có một tia cay độc, trong lúc không để ý liền làm hiện ra kẻ có bản chất dã tâm vốn có không thể nghi ngờ.
- Nếu không phải nội ứng, giữ lại bọn chúng căn bản cũng không có nhiều tác dụng, có hay không có bọn chúng thì cũng không có ảnh hưởng nhiều đến đại cục, khiến bọn chúng biến mất lặng lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng đến lòng quân. Nếu thật sự là nội ứng, trong ba ngày không có hành động gì thì coi như bọn chúng đã nắm rõ mưu kế của ta, nhân vật như vậy, tâm tư kín đáo, lưu lại bên người cũng chỉ là mối họa, lợi dụng bọn chúng thì vô cùng mạo hiểm, làm không tốt ngược lại lại bị bọn chúng lợi dụng.
Trần Đạt có chút suy nghĩ, gật gật đầu, cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra.
- Nhớ kỹ, ba ngày, ba ngày này không cần theo dõi bọn chúng, cũng không cần thử thăm dò bọn chúng. Bọn chúng nhân cơ hội chạy trốn thì cũng tùy ý chúng!
- Khà khà, bọn chúng chạy trốn vậy rất có khả năng mắc vào bẫy của chúng ta!
Hà Tổng quản nịnh nọt cười cười:
- Nói chính xác, là mắc bẫy của Thống lĩnh đại nhân chúng ta!

Ngày đầu tiên, vẫn im lặng như vậy trôi qua. Vào lúc sáng sớm, Tần Vô Song cùng Cô Đơn lại bị bố trí vào nhiệm vụ tuần tra, phụ trách tuần tra phía Đông doanh địa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nhiệm vụ tuần tra cũng không phức tạp, mà lại là thay phiên nhau. Bởi vì ngay lập tức sẽ tới phiên nên thành ra Tần Vô Song và Cô Đơn cũng không có ngủ lại mà lại ở trong doanh địa. Cô Đơn có chút sốt ruột:
- Lão Đại, mặc kệ có phải là kế sách của Trần Thống lĩnh hay không, ta thấy chúng ta rời xa nơi này vẫn là tốt hơn với việc lưu lại đây!
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ai nói chúng ta phải lưu ở đây?
- Vậy bây giờ chúng ta liền rời khỏi đây?
Cô Đơn có chút lo lắng nói.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Hiện giờ không phải là lúc rời khỏi đây. Ta đoán, nếu Trần Thống lĩnh ở trong này, khẳng định đang âm thầm quan sát hành động của chúng ta. Nếu chúng ta cứ một mực không có động tĩnh gì, ngược lại càng nguy hiểm. Bởi vì nếu bọn chúng hoài nghi chúng ta là nội ứng, lại một mực không có hành động gì thì càng hiển nhiên làm cho bọn chúng sinh nghi. Bởi vậy, chúng ta phải có một chút động tác mê hoặc chúng!
- Động tác gì?
Cô Đơn giật mình hỏi.
- Đợi Bao Bao tới!
Tần Vô Song nói:
- Có lẽ đêm nay, có lẽ ngày mai, Bao Bao khẳng định sẽ đến. Trong khoảng thời gian này, chúng ta bất động, tất cả đều phải giống như chưa phát sinh chuyện gì vậy.

Đúng như Tần Vô Song dự tính, khi trời còn chưa sáng thì Bao Bao đúng là tới thật.
- Lão Tam, ngươi thực đến đây!
Cô Đơn vô cùng hưng phấn, truyền âm nói:
- Tình hình có biến!
Bao Bao giật mình kinh ngạc:

- Như thế nào?
- Tên Trần Thống lĩnh đã hoài nghi ta với Lão Đại rồi.
Cô Đơn nói.
- Cái gì? Vậy làm sao bây giờ? Hay là giờ ta dùng Địa Hành Thuật mang các ngươi đi?
Bao Bao nghe bọn Tần Vô Song gặp nguy hiểm thì vô cùng lo lắng.
Tần Vô Song lại vẫn trấn tĩnh như thường, khoát tay khiến Bao Bao khống chế cảm xúc:
- Bao Bao, đừng nóng vội. Bọn chúng tuy rằng nghi ngờ ta cùng Lão Nhị, nhưng trước mắt mà nói thì an nguy vẫn không thành vấn đề. Bọn chúng định lợi dụng chúng ta quay về Tần gia châu Bách Diệp để truyền tin tức giả. Giờ ngươi về Tần gia châu Bách Diệp nói cho bọn họ biết tên Trần Thống lĩnh kia đã phái người đi cầu viện binh. Bởi vậy, bên Tần gia châu Bách Diệp cũng cần phải chuẩn bị tình hình tốt, đương nhiên tốt nhất trước hết vẫn là đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương.
- Đánh đòn phủ đầu?
Bao Bao cùng Cô Đơn đều rất tò mò.
Tần Vô Song dùng thuật truyền âm như cũ:
- Đúng, trước hết đánh đòn phủ đầu. Ngươi hãy về nói cho người của Tần gia châu Bách Diệp, ở đây ta có một kế sách… Như thế, như thế…
Bao Bao nghe xong, lập tức gật đầu:
- Được, Lão Đại, các ngươi cẩn thận, vậy ta trở về.
Bao Bao tuy rằng là Kim Hầu Vương, có huyết thống Thái cổ Thần vượn, nhưng sự tu luyện của hắn lúc này cũng mới chỉ là Luyện Hư Cảnh. Khi đến, hắn cẩn thận trên đường, loại bỏ bất kỳ một nguy cơ gì mới tiến vào doanh trướng của Tần Vô Song. Nhưng từ đây rời đi hắn lại được Tần Vô Song cho tùy cơ ứng biến, cố ý để lộ ra một chút sơ hở nho nhỏ.
Điểm sơ hở ấy lập tức đã bị Trần Thống lĩnh nắm chắc.
Mà những kẻ Hóa Hư Cảnh cường giả khác cũng đều dồn dập phát hiện, cùng đuổi theo.
- Thống lĩnh đại nhân. Vừa rồi có một chút nguyên lực yếu ớt Thổ thuộc tính chập chờn xuất hiện.
- Không sai, Địa Hành Thuật của kẻ này vô cùng cao minh, cơ hồ khiến cho người ta không thể nắm chắc.
Trần Thống lĩnh có chút khẽ cười:
- Các ngươi đều phát hiện ra phương hướng sao?
- Là chỗ của hai kẻ kia!
Trần Thống lĩnh cười to:
- Là hai kẻ kia?
- Báo…
Ngoài cửa lập tức có người tới báo:
- Thống lĩnh đại nhân, hai huynh đệ Võ gia kia vụng trộm lén lút, đến phiên họ tuần tra lại trốn rời đi!
Trần Thống lĩnh mặt lộ vẻ khoái trá:
- Trốn đi rồi sao?
- Trốn đi rồi!
Trên mặt Hà Tổng quản lộ một trận biến hóa kịch liệt, chủ động xun xoe bợ đỡ hỏi:
- Thống lĩnh đại nhân, cần thuộc hạ đi thu bọn chúng trở về không ạ?
- Không cần!
Trần Thống lĩnh mỉm cười nói:
- Thu bọn chúng trở về chỉ tổ rút dây động rừng. Cứ để bọn chúng đi!
- Cái này… Cái này thật quá lời cho bọn chúng rồi!
Hà Tổng quản hiện vẻ vô cùng tiếc nuối.
- Chỉ cần ở tòa thành Tần gia châu Bách Diệp, chúng ta không cần lo lắng bọn chúng! Hai đường sinh mệnh này sớm muộn cũng bị thu hồi trong tay chúng ta. Tạm thời tha cho cái cổ trên đầu của bọn chúng, lưu thêm mấy ngày!
Trần Thống lĩnh có vẻ vô cùng khoái trá, dặn dò xuống dưới:
- Chư vị, tin tức này một khi truyền đi, chúng ta liền bắt đầu bố trí lại một chút. Lần trước, Tô Tổng quản bị bọn chúng tấn công không kịp trở tay, làm cho toàn quân bị tiêu diệt. Lần này chúng ta phải bố trí một cạm bẫy lớn chờ bọn chúng đến chui đầu vào rọ. Cái này gọi là - Tới mà không thất lễ!
- Hắc hắc, Thống lĩnh đại nhân anh minh!
Tên Hà Tổng quản kia không ngừng a dua.
- Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, kế sách này đến giờ cũng chỉ là thành công một nửa. Tần gia châu Bách Diệp cũng có những nhân vật có mưu trí, kế sách lần này trước khi chưa thành công thì chúng ta đều không được quá lạc quan.
- Rõ! Chỉ cần bọn chúng dám tấn công ra ngoài, chúng ta liền có cách đối phó!
Hà Tổng quản hắc hắc cười nói.
- Kế này, thành hay không thành, liền coi bọn chúng có tấn công ra hay không!
Trần Thống lĩnh khẽ cười:
- Nếu bọn chúng tấn công ra ngoài, Trần Thông trở về vừa lúc kết thúc đại chiến. Mặc dù cho bọn chúng không trúng kế, đợi Trần Thông trở về, Tần gia châu Bách Diệp cũng chỉ có một con đường duy nhất mà thôi!