Thời gian tấn công Tần gia châu Bách Diệp đã gần đến, các Tổng quản khác đã hoàn thành xong, chỉ còn thiếu mỗi bên Tô Tổng quản này.
Trần Thống lĩnh, người chịu trách nhiệm chính lãnh đạo lần nhiệm vụ này vô cùng không hài lòng đối với Tô Tổng quản, đã vài lần thốc thúc Tô Tổng quản.
Tô Tổng quản vốn làm từng bước rất cẩn thận, nhưng đến nước này, cũng chỉ có thể bỏ qua vài yêu cầu. Sau ba ngày, cuối cùng cũng chiêu mộ được mười lăm người.
Bọn Tần Vô Song tuy có ba người, nhưng ngoài Tần Vô Song ra, Bao Bao và Cô Đơn đều xuất hiện với thực lực Cao Linh Võ Cảnh.
Thú Tộc sau khi chân không luyện hình, che giấu thực lực vô cùng chặt chẽ, đến cả Tô Tổng quản cũng không nhìn ra sơ hở, thì những người khác cũng không thể nhìn ra.
Quan trọng nhất là, chiêu nạp người hỗn tạp tứ xứ thành một đoàn thể nhỏ. Họ quan tâm hơn đến tính toán của mình, đối với những người khác, họ chỉ ngẫu nhiên chú ý, cũng không để ý kỹ gì, chỉ lạnh lùng quan sát, từ từ làm quen lẫn nhau.
Với tính đa nghi của Tô Tổng quản, mười lăm người này, không có ai làm ông ta hoàn toàn tin tưởng. Nhưng ông ta cũng biết, nếu đi chọn người theo đúng những tiêu chuẩn của ông ta đặt ra, chỉ sợ cho ông ta một năm cũng không tìm ra người thích hợp. Hơn nữa, ba người Tần Vô Song cũng không tỏ ra quá mức nổi bật gì khiến người ta chú ý.
Tính cả năm người của Tô Tổng quản thì tổng cộng là hai mươi người. Tô Tổng quản tập hợp mọi người, bắt đầu phân phó.
Chiêu mộ mười năm người, ngoài ba Luyện Hư Cảnh cường giả đều là một mình tiến nhập, còn lại đều là những đoàn thể nhỏ.
Ba người Tần Vô Song là một nhóm, những người còn lại, phân biệt là ba nhóm, một nhóm hai người, một nhóm ba người, một nhóm bốn người.
Tô Tổng quản nhìn quanh một vòng mới bắt đầu chậm rãi nói:
- Chư vị, trong hai mươi người chúng ta, có mười lăm người là ta thu nạp từ bên ngoài. Nói thật, ta vẫn còn chút nghi ngờ đối với thân phận các vị. Nhưng dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người. Hôm nay, chúng ta đã là một tập thể, hy vọng tất cả mọi người mở rộng tâm tư, cùng nhau hợp tác hoàn thành nhiệm vụ.
Những lời này của Tô Tổng quản tuy rất có thành ý, nhưng những người này vừa mới tập trung với nhau, đôi bên vẫn còn có đề phòng, do vậy vẫn không có ai mở lời trước.
Tô Tổng quản dường như đã dự liệu trước tình hình này nên cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười nói:
- Ta tin các vị đều hiểu rõ, chỉ có công phá tòa thành Tần gia châu Bách Diệp, diệt được hương hỏa của Tần gia châu Bách Diệp, chiếm được tòa thành, giết hết những người của Tần gia, mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Trước khi chưa hoàn thành nhiệm vụ, bao gồm cả ta cũng không được bất kỳ lợi ích nào. Do vậy, trong các vị có ai có ý định trà trộn vào, tham gia mà không bỏ sức thì hãy nhân cơ hội này sớm rời khỏi đây. Bởi vì nếu như ai cũng có cái suy nghĩ này, muốn công phá Tần gia châu Bách Diệp, hoàn toàn không có khả năng. Công phá được tòa thành Tần gia châu Bách Diệp mọi người sẽ không phải lo lắng cho cuộc đời về sau. Do vậy, ta hy vọng mọi người hãy tận lực mà làm, không được có bất kỳ ảo tưởng nào. Trên chiến trường, ngươi chừa cho kẻ địch đất sống, nhưng kẻ địch cũng không vì vậy mà nhân từ với ngươi.
Tô Tổng quản nói cũng có lý.
Một Luyện Hư Cảnh cường giả mặc áo đỏ giọng khàn khàn nói:
- Tô Tổng quản, thứ lỗi cho ta mạn phép nói một câu. Mọi người tham gia nhiệm vụ này chắc chắn đều là vì tiền. Tấn công Tần gia châu Bách Diệp, nếu thế như chẻ tre, tất cả đều thuận lợi, mọi người nhất định sẽ không tiếc sức mình. Thậm chí nếu tình thế phải giằng co lâu dài, mọi người khẳng định cũng sẽ chi trì đến thời khắc cuối cùng. Nhưng nếu tấn công Tần gia châu Bách Diệp, tình hình ngay từ đầu đã không được thuận lợi, muốn mọi người đồng tâm đồng đức, dốc toàn bộ sức lực là điều không thể.
Tô Tổng quản sau khi nghe xong, suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu, điều này ông ta không thể phủ nhận:
- Xích Tùng tôn giả nói không sai, nếu vừa bắt đầu đã rơi vào thế hạ phong, lòng người sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ nghĩ đến an nguy của bản thân đầu tiên. Nhưng xin các vị hãy yên tâm, người phụ trách chính lần này là Trần Thống lĩnh. Trần Thống lĩnh là Động Hư Cảnh cường giả, có ông ấy tọa trấn, lấy tòa thành Tần gia châu Bách Diệp chắc chắn không phải việc khó. Tần gia châu Bách Diệp mạnh nhất chỉ có hai Hóa Hư Cảnh cường giả mà thôi.
Động Hư Cảnh cường giả có ưu thế lớn thế nào trong loại chiến đấu như thế này, không nói cũng biết.
Những lời nói của Tô Tổng quản đã trấn an được tâm lý mọi người.
Xích Tùng tôn giả đó cười:
- Tô Tổng quản, nếu Trần Thống lĩnh giỏi như vậy, vậy mấy người chúng ta chính là đi chịu trách nhiệm xử lý tàn cục, tránh để cá lọt lưới hay sao?
Tô Tổng quản lắc đầu:
- Nếu chỉ như vậy, đâu cần mời đến nhiều cao thủ như vậy? Tòa thành Tần gia châu Bách Diệp xây dựng dựa vào vách núi, ba mặt đều có cửa trại, lưng dựa vào vách núi, dễ thủ khó công. Địa thế vô cùng có lợi cho Tần gia châu Bách Diệp.
Lúc này lại có một Luyện Hư Cảnh cường giả nói, người này mặc một bộ áo màu xám, sau lưng có một thanh trường kiếm, tinh thần lãnh khốc, dù mở miệng nói chuyện nhưng mặt vẫn lạnh như băng.
- Tô Tổng quản, Tần gia châu Bách Diệp rốt cục có bao nhiêu cường giả, các ông chắc cũng có tình báo chứ? Coi như địa thế có lợi, nhưng thực sự bị cao thủ bao vây, mạnh đến đâu thì cũng có mức độ. Động Hư Cảnh cường giả không những có thể ngự kiếm phi hành, mà còn có thể thi triển độn pháp, là thủ pháp quỷ thần khó lường, còn sợ địa thế sao?
Tô Tổng quản chỉ cười nhạt:
- Phi hành, độn pháp? Ai có thể bảo đảm xung quanh tòa thành của chúng không có thiên la địa võng, tử trận đối phó với độn pháp? Tóm lại, trận chiến này chúng ta không được quá lạc quan. Đương nhiên, sắp xếp thế nào, chúng ta phải đến Hoàng Phong Lĩnh của Tần gia châu Bách Diệp trước rồi nói sau.
Bách Diệp châu ở Hoàng Phong Lĩnh, nhưng nơi bọn họ tập trung lần này lại không phải là Hoàng Phong Vương Thành, mà là trong một sơn cốc bên ngoài Hoàng Phong Vương Thành.
Sơn cốc hoang vu, người khác không dễ nhận thấy, cũng tiện để đóng doanh trại.
Dưới sự lãnh đạo của Tô Tổng quản, ngày thứ hai cả đội quân xuất phát, rời khỏi Hắc Nha Vương Thành, tiến vào Hoàng Phong Lĩnh.
Lãnh thổ của Hoàng Phong Vương Thành trù phú và rộng rãi hơn Hắc Nha Vương Thành, hai lãnh địa cách nhau khoảng hai, ba mươi ngàn dặm.
Đối với Tô Tổng quản mà nói, lộ trình hai ba mươi ngàn dặm, toàn lực lên đường, một ngày một đêm là đủ. Nhưng trong đội ngũ, người thực lực thấp là Cao Linh Võ Cảnh, e rằng dốc toàn lực phải mất hai ba ngày.
Do vậy, hành trình này phải đi theo tốc độ của Cao Linh Võ Cảnh. Đối với Luyện Hư Cảnh cường giả mà nói, muốn họ phải đi theo tốc độ này thực có chút bực bội.
Nhưng những người này lại không vì việc này mà sinh ra mâu thuẫn, lấy Tô Tổng quản làm gương, tất cả phối hợp ăn ý.
Năm ngày sau, đội quân thuận lợi đến được một sơn cốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không ngoài dự liệu của Tô Tổng quản, đội quân của họ quả nhiên là đến muộn nhất. Những người khác đợi đã có chút không kiên nhẫn nữa rồi.
Nếu không phải là Trần Thống lĩnh áp chế, thì những người này đã sớm to tiếng với nhau.
- Tô Tổng quản, cuối cùng ông cũng đến!
Khẩu khí của Trần Thống lĩnh dường như có chút trách cứ. Đám người Tần Vô Song đứng từ xa nhìn Trần Thống lĩnh, hắn cũng không phải là ba đầu sáu tay gì, nhưng những người bên cạnh hắn hình như không có ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhất cử nhất động của người này có một uy thế trời sinh.
Trước mặt Trần Thống lĩnh, Tô Tổng quản cũng không dám sơ suất, mà rất cẩn thận nói:
- Trần Thống lĩnh, tôi tuyển người ở Hắc Nha Vương Thành thực sự đã tốn rất nhiều tâm sức, hai ba lời không thể nói hết, xin Trần Thống lĩnh khoan dung.
Trần Thống lĩnh không hổ là tổng phụ trách, đạm mạc cười, nói với khẩu khí khoan dung:
- Dù sao ngươi cũng đến muộn, nhưng cũng không quá ngày đã định. Bọn họ đã đợi lâu nên hơi nóng nảy, coi như tôi luyện tâm tính mọi người. Việc này đến đây kết thúc, sau này mọi người là đồng minh, không được để tâm chuyện nhỏ này. Mọi người tập trung ở đây đều là vì cầu tiền tài, không nhất nhiết phải đấu đá lẫn nhau.
- Trần Thống lĩnh anh minh.
Bốn vị Tổng quản lần lượt chắp tay, biểu thị phục tùng sự sắp xếp của Trần Thống lĩnh.
Trần Thống lĩnh khoát tay dặn dò:
- Bốn vị Tổng quản, các ông tự sắp xếp đội ngũ của mình, để họ đóng doanh trại. Xong việc bốn vị đến đại trướng của ta bàn bạc đại kế tấn công.
- Tuân lệnh!
Tô Tổng quản dặn dò đội ngũ của mình:
- Các vị, mọi người đều là người từng trải rồi. Đóng trại thế nào, đôi bên phối hợp thế nào chắc không cần ta phải dạy nữa chứ?"
- Tổng quản đại nhân, việc này xin giao cho thuộc hạ sắp xếp.
Tên thuộc hạ mặc áo đen tự động đứng dậy.
- Được!
Đội quân của Tô Tổng quản được sắp xếp ở phía Tây của khe cốc. Ba người Tần Vô Song cùng ở chung một doanh trướng. Tất cả đã sắp xếp xong, sớm có người dâng rượu và đồ ăn đến, tất cả được an bài rất chu đáo.
- Lão Đại, thật nhiều cao thủ!
Để đề phòng vách có tai, Bao Bao vẫn dùng thuật truyền âm.
Cô Đơn cũng đồng âm trả lời:
- Thật giỏi, tên Trần Thống lĩnh đó không hổ là Động Hư Cảnh cường giả, không có ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, uy năng đó quả thực làm người khác sợ!
Đến tự phụ như Tử Điện Phần Diệm Thú cũng khâm phục thực lực của Trần Thống lĩnh, có thể thấy Trần Thống lĩnh này thực sự có uy thế áp đảo.
- Lão Đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Bao Bao lại hỏi.
Tần Vô Song trầm ngâm nói:
- Tô Tổng quản đã đi họp rồi. Tin rằng, lần họp này chắc chắn là bàn bạc đại kế tấn công cuối cùng. Chúng ta đợi sau khi họ bàn xong kế hoạch rồi tính tiếp…
- Tóm lại, tất cả đều phải cẩn thận!
Tần Vô Song bổ sung thêm một câu.
- Trong tình hình nhiều cao thủ thế này, chúng ta tuyệt đối không được coi thường, đặc biệt là trước mặt Trần Thống lĩnh không được lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Cũng phải cẩn thận thực lực đáng sợ của tên Trần Thống lĩnh đó.
- Lão Đại, Trần Thống lĩnh tuy chỉ mang theo bốn người, nhưng đệ thấy bốn người đó đều là Hư Võ Cảnh cường giả, có thể có hai người là Hóa Hư Cảnh cường giả!
Đi theo Trần Thống lĩnh tất nhiên không phải là thiện nam tín nữ. Nếu lạm dụng cho đủ quân số, Trần Thống lĩnh há lại mang theo họ.
Đã đưa đến đây, chắc chắn là phải tin tưởng, hơn nữa còn phải có thực lực.
Vậy thì kế hoạch tiềm phục của Tần Vô Song bất giác đã khó hơn rất nhiều.