Tần Vô Song cũng không vội mở miệng. Bao Bao lại giả làm ra vẻ hung thần ác sát:
- Ăn gan cọp hay sao? Đến chúng ta cũng dám tính kế hại, biết chúng ta từ đâu đến không?
Vẻ mặt hai tên lâu la thảm hại, chỉ lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ van xin tha mạng.
Tần Vô Song bình tĩnh nói:
- Các ngươi là ai?
Hắn thuận tay giải huyệt cho hai tên lâu la, hai tên này cũng rất tức thời, không dám kêu to. Lúc này có kêu cũng không có tác dụng gì.
Đám Tần Vô Song đã sớm có phòng bị, xung quanh đều đã bố trí linh khí thành bức tường cách âm, khí lưu mà âm thanh tạo thành vốn không thể vượt qua tầng linh khí này.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội nói thật, vì tội của các ngươi vẫn chưa đáng chết, có thể nắm bắt cơ hội này không thì phải xem các ngươi.
Nhân sinh địa không quen thuộc, Tần Vô Song cũng không muốn kết thù oán. Hành trình này còn rất lâu mới đến Thiên Đế Sơn, một chút xung đột này không cần phải sát thương quá nhiều người.
Hai tên này nghe Tần Vô Song nói như vậy, trong mắt hiện ra một chút ánh mắt do dự.
- Nói đi, Lão Đại của chúng ta không thích nghe những lời vô nghĩa, càng không thích nghe nói dối. Nếu nói dối, cả đời các ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu.
Bao Bao uy hiếp.
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, hy vọng đối phương mở lời trước. Tần Vô Song thấy bọn họ đùn đẩy nhau, chỉ vào Câu Tử nói:
- Ngươi trả lời!
Câu Tử vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể trả lời thành thật:
- Các vị thiếu gia, chúng tôi thật có mắt không tròng, nhưng chúng tôi thật sự không có ý hại các ngài, chỉ muốn làm các ngài hôn mê, rồi ăn trộm đồ của các ngài, tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ làm hại đến tính mạng các ngài.
Bao Bao lạnh lùng cười:
- Làm hại chúng ta? Dựa vào các ngươi? Bớt nói thừa đi. Các ngươi là người của thế lực nào trong Thiết Mộc Châu Thành?
Câu Tử và Bưu Tử nhìn nhau, Bưu Tử khóc lên:
- Ngươi đừng nhìn ta, nói thật đi!
Dù sao bang Thanh Thụ chỉ là thế lực trộm gà bắt chó ở Thiết Mộc Châu Thành này, nói ra cũng không phải mất mặt lắm.
Câu Tử sợ hãi nói:
- Chúng tôi là người của bang Thanh Thụ ở Thiết Mộc Châu Thành này.
- Vậy tên kia là ai?
Tần Vô Song chỉ vào Tiêu Đường chủ đang nằm hôn mê.
- Là… là Đường chủ Phân đường của chúng tôi.
Câu Tử bất đắc dĩ chỉ biết nói thật.
Tần Vô Song bật cười:
- Đường chủ? Là một con cá không to cũng không nhỏ. Ngoài Đường chủ, bang Thanh Thụ các ngươi còn có những ai?
- Nhiều lắm!
Câu Tử nghe đến bang Thanh Thụ, lập tức lên tinh thần.
- Bang Thanh Thụ chúng tôi, còn có Trưởng lão, Hộ pháp và Bang chủ.
Tần Vô Song lạnh lùng cười:
- Còn có Bang chủ? Bang chủ các ngươi tên là gì? Tu vi thế nào?
Câu Tử khóc lóc:
- Bang chủ chúng tôi tên Chu Quang Thụ, là Luyện Hư Cảnh cường giả. Là một nhân vật không vừa ở Thiết Mộc Châu Thành.
Thiết Mộc Châu Thành, ở cả Hiên Viên Khâu căn bản không đáng nhắc đến. Nếu so sánh Hiên Viên Khâu với Bách Việt Quốc, thì Thiết Mộc Châu Thành nhiều nhất chỉ tương đương với một Quận của Bách Việt Quốc.
Thiết Mộc Châu chỉ là một Châu thuộc sự quản lý của Bài Sơn Phủ.
Chỉ là, một nơi nhỏ như vậy cũng có Luyện Hư Cảnh cường giả. Hơn nữa, xem ra Luyện Hư Cảnh cường giả này vẫn không phải là người mạnh nhất Thiết Mộc Châu Thành.
- Chu Quang Thụ?
Tần Vô Song lẩm bẩm cái tên này, trầm ngâm nói:
- Ở Thiết Mộc Châu Thành này, có bao nhiêu người mạnh hơn Bang chủ Chu Quang Thụ các ngươi?
Câu Tử không muốn mất mặt trước mặt người ngoài, suy nghĩ rồi nói:
- Có khoảng ba đến năm người!
- Rốt cục là ba người, hay là năm người?
Bao Bao hung hãn hỏi.
- Trả lời thành thật, đừng có giở trò. Nếu nói dối, rắc một tiếng là đầu ngươi lìa khỏi cổ.
Câu Tử toàn thân run lên, cuống quýt giải thích:
- Khoảng bảy, tám người!
Tần Vô Song nói:
- Ai là người mạnh nhất?
- Người mạnh nhất, đương nhiên là Thiết Mãnh của Thiết Mộc Môn, tu vi của ông ta cao hơn rất nhiều so với người khác, là Hóa Hư Cảnh cường giả. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nói đến Thiết Mãnh, Câu Tử cũng có chút bội phục, trong lời nói cũng không dám bất kính.
Tần Vô Song rùng mình, chỉ một Châu thành nhỏ này cũng đã có Hóa Hư Cảnh cường giả như vậy. Vậy thì Vương thành của lãnh địa này, cả cường giả của Bài Sơn Phủ này còn mạnh hơn bao nhiêu nữa?
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng không dám sơ suất, nhưng bang Thanh Thụ này, Tần Vô Song cân nhắc một chút là biết không đến nỗi không thể dây vào. Chỉ có điều, Tần Vô Song lúc này không muốn gây thêm phiền phức.
Suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi gật đầu:
- Bang Thanh Thụ các ngươi cũng coi như là thế lực lớn ở Thiết Mộc Châu Thành này, chắc chắn cũng đã làm không ít những chuyện thế này, thu lợi bất chính. Ba người các ngươi đã rơi vào tay ta, theo quy tắc, bang Thanh Thụ các ngươi phải đưa tiền chuộc.
Câu Tử và Bưu Tử nghe vậy đều tự than khổ. Chúng đâu phải không biết rõ địa vị của mình trong bang Thanh Thụ. Nếu là việc khác còn được, rơi vào tay địch, là biểu hiện của không có năng lực. Ở bang Thanh Thụ, tình huống này là rất mất mặt chứ đừng nói đến bỏ tiền ra chuộc lại.
Những người cấp cao của bang Thanh Thụ quyết không thể mất mặt đi chuộc đám người nhỏ bé như bọn chúng.
Câu Tử vội cầu xin:
- Công tử, hảo hán, đại hiệp! Là chúng tôi không có mắt, không rõ lai lịch của các ngài, chúng tôi đáng chết. Muốn tiền chuộc, xin cứ nói, có thể đưa được, chúng tôi nhất định đưa cho các ngài. Việc này xin đừng kinh động đến Bang chủ chúng tôi. Nếu không chúng tôi nhất định sẽ bị trách phạt theo bang quy.
Có con dê béo không bẩm báo lên trên mà lại tự ý hành động, việc này trái quy tắc của bang Thanh Thụ, đây mới là điều đáng chết nhất.
Qua mặt Bang chủ, tự mình hành động, một khi bị phát hiện thì chính là khi tông diệt tổ. Chịu bang quy không phải chỉ đơn giản một chút da thịt chịu khổ, mà chính là tam đao lục trảm.
Tần Vô Song vốn không định kinh động đến bang Thanh Thụ, mấy tên đó nói như vậy càng hợp với ý của hắn. Nhưng những tên đó càng nói, Tần Vô Song càng nắm chặt nhược điểm trong lòng bọn chúng, lạnh lùng cười nói:
- Ta chính là muốn trói các ngươi trước cửa nhà trọ, đợi Bang chủ các ngươi đến chuộc người.
Câu Tử và Bưu Tử sắc mặt vô cùng thảm hại, quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu.
- Hảo hán, tuyệt đối không được! Tiền chuộc bao nhiêu, nhất định Đường chủ chúng tôi sẽ lo được.
Tần Vô Song cố ý liếc nhìn Tiêu Đường chủ:
- Bây giờ thân hắn còn khó giữ, lấy cái gì bảo đảm?
Câu Tử vội nói:
- Chỉ cần làm cho Đường chủ đại nhân chúng tôi tỉnh lại, ông ấy nhất định lo được.
- Hắn trúng hương Mê hồn của chính hắn, ta làm sao làm hắn tỉnh lại được?
Tần Vô Song mỉm cười nói.
- Trúng hương Mê hồn của chính mình?
Câu Tử và Bưu Tử trợn mắt nhìn nhau. Tiêu Đường chủ hành sự chúng không phải là không biết, trước nay đều vô cùng cẩn thận, rất ít khi có sai sót, coi như không may gặp phải cường giả, cũng không đến nỗi trúng hương Mê hồn của chính mình.
- Nói mau, hắn dùng hương Mê hồn gì? Có thuốc giải không?
Câu Tử ngây người như tượng gỗ, một lúc sau mới phản ứng lại, gật đầu như gà mổ thóc:
- Có có có, Đường chủ đại nhân dùng hương Mê hồn, trong người ông ấy có thuốc giải.
Tần Vô Song lãnh đạm nói:
- Ngươi tìm xem!
Câu Tử được cho phép, như được đại xá liền chạy đến tìm, run rẩy sờ soạng người Đường chủ một lúc, lấy ra mấy bình nhỏ, bỏ lại các bình khác, chỉ giữ lại một cái bình màu xanh, đưa lên mũi Tiêu Đường chủ, dùng móng tay lấy ra một chút bột phấn cho vào khoang mũi Tiêu Đường chủ.
Thuốc giải này thật thần kỳ, vừa cho vào trong, nháy mắt Tiêu Đường chủ đã hắt hơi một cái, từ từ mở mắt.
Thấy hai khuôn mặt lạ lẫm của Tần Vô Song và Bao Bao, Tiêu Đường chủ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đề phòng. Vừa được giải hương Mê hồn, tuy người vẫn còn chút mơ màng, toàn thân mềm nhũn nhưng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Tần Vô Song và Bao Bao không có chút phản ứng kích động nào, chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Đường chủ mỉm cười, không vội nói điều gì.
Càng bình tĩnh như vậy, trong lòng Tiêu Đường chủ càng lo lắng, hắn làm sao không biết lần này mình gặp phải hòn đá lớn rồi.
- Đường … Đường chủ đại nhân!
Câu Tử nhìn Tiêu Đường chủ có ý nói địch trước mắt rất mạnh, họ không thể dây vào.
Tiêu Đường chủ vốn vẫn có một tia hy vọng, nhưng nhìn ánh mắt Câu Tử, liền hiểu ra tất cả đã hóa thành tro bụi, thở dài một tiếng, nói:
- Hai vị, lần này Tiêu mỗ nhận thua!
Bao Bao thanh âm có chút âm dương quái khí nói:
- Nhận thua? Nhận thua phải có thành ý của nhận thua!
Tiêu Đường chủ sầu thảm nói:
- Các ngươi định xử trí thế nào?
- Đương nhiên là trói các ngươi lại, đợi Bang chủ bang Thanh Thụ đến chuộc người.
Lập tức sắc mặt Tiêu Đường chủ như bị rắn độc cắn, cơ thịt trên mặt run run. Việc này, nếu Bang chủ biết hắn không bẩm báo mà tự ý hành sự, đến lúc đó chỉ có tử hình tam đao lục trảm.
Câu Tử vội nói:
- Hảo hán, Tiêu Đường chủ chúng tôi là người có trách nhiệm, ông ấy nói nhận thua, chắc chắn là có thành ý. Việc này, Tiêu Đường chủ chúng tôi gánh vác được, không nhất thiết phải kinh động đến Bang chủ.
- Vậy sao?
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Một Đường chủ nhỏ bé có thể đảm đương được bao nhiêu?
Bao Bao cười hắc hắc:
- Chúng ta gần đây có hơi thiếu tiền.
Tiêu Đường chủ vội nói:
- Việc này không có, tôi xin bồi thường các ngài một trăm hoàng tinh thạch!
- Một trăm?
Bao Bao tính toán, cái hành lý kia chỉ mới có ba mươi hoàng tinh thạch. Tiêu Đường chủ này vừa mở miệng đã là xuất ra một trăm hoàng tinh thạch. Đang muốn mở miệng hỏi ý kiến Tần Vô Song thì lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Tần Vô Song.
- Ba người các ngươi, ba cái mạng đáng giá một trăm hoàng tinh thạch thôi à?
Tiêu Đường chủ khẽ cắn môi:
- Hai trăm!
Tần Vô Song vẫn từ từ lắc đầu, lần này cũng không mở miệng trả lời. Câu Tử và Bưu Tử tinh thần căng thẳng, nhìn chằm chằm Tiêu Đường chủ. Chúng cũng đang tính toán được mất, một mặt hy vọng Đường chủ có thể lo được, một mặt lo lắng lần này tổn thất lớn quá, chúng sẽ bị thất sủng.
Nhưng nếu không đưa ra con số đáng giá, đối phương sẽ không động lòng. Thông báo cho Bang chủ, kết cục không cần nghĩ cũng biết thảm thế nào.