Khí Trùng Tinh Hà

Chương 347: Giải trừ phong ấn, linh thú xuất hiện

-Tần Liên Sơn chép miệng liên tục:
- Vô Song, thứ này vừa nhìn là biết không tầm thường. Nó có công hiệu thần kỳ vậy thật sao?
Tần Vô Song mỉm cười, vuốt ve Bao Bao ra ý bảo nó trả lời.
Bao Bao dùng giọng nhân loại không được chuẩn lắm nói:
- Loại Thúy Ngọc Băng Tâm Quả này ở Hầu Vương Sơn bọn ta một nghìn năm cũng chỉ có năm sáu quả. Có lúc thậm chí không được quả nào. Thần vật này chính là loại quý giá nhất ở Hầu Vương Sơn bọn ta. Đương nhiên, một người một quả thì có phần lãng phí. Nếu hai người một quả thì tốt nhất.
Tần Vô Song hỏi:
- Mỗi người nửa quả không ảnh hưởng đến công hiệu chứ?
- Một người dù chỉ có một hạt nhỏ thôi cũng đã có tác dụng vô cùng lớn rồi. Nửa quả tuyệt đối không vấn đề gì.
Bao Bao cười tít mắt:
- Ta quên không nói, dùng Thúy Ngọc Băng Tâm Quả này tiền đồ tu luyện sẽ không thua kém gì sư phụ của ngươi đâu!
- Cái gì?
Tần Vô Song chết sững, nhìn Bao Bao với ánh mắt không thể tin được:
- Bao Bao ngươi đừng có lừa ta đó!
Bao Bao phản đối:
- Vô Song lão đại, ta đã bao giờ lừa huynh chưa?
Tần Vô Song cười:
- Ta lỡ lời, ha ha ha, lỡ lời thôi!
Rồi hắn nói:
- Phụ thân và tỷ tỷ, tỷ phu và cả Thành Thành, mỗi người nửa quả. Không những có được năm trăm năm dương thọ, tương lai còn có hi vọng đột phá Hư Võ Cảnh!
- Hư Võ Cảnh?
Tần Liên Sơn khựng lại. Đạt Hề Minh cũng thấy xa lạ với cảnh giới này.
Tần Vô Song cười nói:
- Trên Linh Võ là Hư Võ Cảnh!
Giờ Tần Vô Song đã rất hiểu biết về Linh Võ Cảnh, nhưng với Hư Võ Cảnh thì hắn cũng chỉ mới nghe Truân Trung Trì nói qua, chứ không biết gì nhiều.
- Linh Võ Cảnh Đại viên mãn cũng chỉ là dung hợp năm phần sức mạnh của trời đất, còn Hư Võ Cảnh thì có thể dung hợp nhiều hơn, từ năm đến mười phần, chân không luyện hình, thần diệu vô cùng. Đây là khái niệm mà sư phụ lúc trước nói cho con về Hư Võ Cảnh. Một người có Hư Võ Cảnh cấp bậc thấp nhất cũng có thể thoải mái giết chết một Linh Võ Đại viên mãn cấp bậc mạnh nhất!
Lời của Tần Vô Song khiến cho tất cả đều như chìm vào cõi mơ.
Bao Bao cười:
- Vô Song lão đại, Hư Võ Cảnh mà huynh nói quá mơ hồ. Chi bằng để ta giúp huynh giải thích.
Tần Vô Song cười lớn:
- Được, Bao Bao, ngươi nói xem sao.
Bao Bao ưỡn ngực, nghiêm trang:
- Hư Võ Cảnh mà Vô Song lão đại nói đều chỉ là lý thuyết. Ta sẽ nói về sự thần thông của Hư Võ Cảnh có gì khác với Linh Võ Cảnh!

- Bao Bao, ngươi không đeo râu vào, làm một người kể chuyện à?
Tần Vô Song cười. Bao Bao cười hì hì:
- Vô Song lão đại, vừa rồi huynh phần lớn toàn nói những lời thừa thãi. Nhưng có bốn chữ rất quan trọng - chân không luyện hình. Thế nào gọi là chân không luyện hình? Thật ra chính là hình dung vài loại thần thông cơ bản của Hư Võ Cảnh. Chân không chính là xuyên thoa hư không. Còn luyện hình là chỉ biến hóa hình thể.
- Bao Bao, thế nào gọi là xuyên thoa hư không? Thế nào là biến hóa hình thể?
Tần Vô Song hỏi.
- Xuyên thoa hư không là chỉ hoàn toàn di chuyển không dùng chân, mà dùng các phương thức hư hóa, ví dụ như bay lượn, độn thổ, xuyên tường. Dù sao nó chính là phá vỡ các quy tắc di chuyển thông thường. Còn luyện hình, cũng có rất nhiều hình thức, với Thú Tộc bọn ta mà nói, đến Hư Võ Cảnh thì có thể Hư Võ luyện hình, thay đổi ngoại hình, biến thành hình dạng giống như nhân loại. Đương nhiên, đây chỉ là một ví dụ. Thật ra chủng loại luyện hình rất nhiều, có thể hư hóa cơ thể giấu trong hạt cải, cũng có thể giấu cơ thể vào trong hư không.
Những lời của Bao Bao giúp cho Tần Vô Song hiểu thêm nhiều điều về Hư Võ Cảnh. Nếu nói đến giai đoạn Linh Võ thì chỉ dừng lại là giai đoạn Võ Cảnh cao cấp. Còn nói đến giai đoạn Hư Võ Cảnh thì phải nói là đã vào giai đoạn huyền ảo rồi. Vì thế Tiên Thiên Linh Võ là nhịp cầu quyết định tiền đồ tu luyện của một võ giả. Nhưng Hư Võ Cảnh mới là tiêu chuẩn sự phân biệt người tu luyện có thể đăng đường nhập thất thật sự.
Tiến lên Hư Võ Cảnh mới có tư cách tiếp xúc với cảnh giới cao thâm hơn, mới có tư cách tìm hiểu bí mật cuối cùng của Đại lục Thiên Huyền.
Đặc biệt là những lời của Ngân Hầu Vương, càng khiến Tần Vô Song tò mò hơn về bí mật của Đại lục Thiên Huyền. Ngân Hầu Vương nói, các đời Kim Hầu Vương cuối cùng đều có vị trí ở Thần Võ chi đạo.
Mà Thần Võ chi đạo có lẽ là cảnh giới còn mạnh hơn, thần kỳ hơn cả Hư Võ Cảnh. Chỉ nghe một chữ "Thần" thôi là biết.
Bao Bao cười:
- Vô Song lão đại, đừng có ngẩn ra nữa. Mau bảo mọi người ăn Thúy Ngọc Băng Tâm Quả đi. Nhớ là phải dùng đao ngọc để cắt, không được dùng đồ kim loại. Dù là loại linh quả nào thì đa phần đều không được tiếp xúc trực tiếp với kim loại, nếu không nó sẽ héo khô.
Tần Vô Song lại biết được thêm một thông tin nữa, gật đầu nói:
- Được, đao ngọc, kiếm ngọc trong Vương phủ cũng có.
Tần Liên Sơn lập tức đi lấy, cắt hai quả ra thành bốn mảnh.
Tần Vô Song cười:
- Bao Bao, Thành Thành còn nhỏ, có chịu được lực xung kích của linh quả không?
Bao Bao phì cười:
- Vô Song lão đại, huynh thật chẳng biết gì cả. Linh quả thiên sinh, đa phần đều là tạo hóa tự nhiên của trời đất, không phải nhân loại luyện chế ra, lấy đâu ra lực xung kích? Trừ phi là linh quả có thuộc tính vốn có đặc biệt thì mới có lực xung kích. Ví dụ như quả có tính nóng thuộc hỏa, quả tính lạnh thuộc băng. Ngoài ra thì không sao cả. Loại quả này vừa vào miệng là sẽ tan. Cứ ăn đi.
Tần Vô Song lúc này mới yên tâm:
- Tỷ tỷ, chi bằng tỷ bắt đầu trước đi.
Tần Tụ lúc nào cũng nghĩ, phu quân Đạt Hề Minh trở thành Tiên Thiên cường giả, tuổi thọ cao như vậy, mình là người phàm trần, đâu thể cùng chàng chung sống dài lâu? Nay Vô Song có được linh vật thế này, quả thật là niềm vui từ trên trời rơi xuống, cứ như một giấc mộng, đúng như nghe chuyện thần thoại, thanh xuân năm trăm năm!
Tần Tụ không do dự ăn ngay nửa quả Thúy Ngọc Băng Tâm Quả. Đạt Hề Minh và Tần Liên Sơn cũng cho vào miệng. Tần Vô Song bế Thành Thành lên:
- Thành Thành, cựu cựu cho con thứ này ngon lắm, con có dám ăn không?
Cậu nhóc chu mỏ:
- Cựu cựu, sao con lại không dám?
Thế là cậu nhóc há miệng ra ăn luôn. Bao Bao cười lớn:
- Vô Song lão đại, giờ cả nhà huynh đều là đại tạo hóa rồi. Huynh cảm ơn ta thế nào đây?
Tần Vô Song thấy Bao Bao chớp chớp mắt là biết nó ra hiệu bảo mình đưa nó đến chỗ thú vị.
Tần Vô Song cười nói:
- Con đưa Bao Bao đi dạo quanh Đại Thương Sơn. Có lẽ vài ngày mới quay về.
Tuy hiện giờ Tần Vô Song đã nổi danh thiên hạ nhưng trong mắt tỷ tỷ Tần Tụ thì hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, Tần Tụ quan tâm nói:

- Vô Song, đệ phải sớm quay về đó, đừng để mọi người lo lắng!
Đạt Hề Minh cười:
- Tụ muội, với tu vi hiện nay, Vô Song có làm gì ở Đại Thương Sơn thì chẳng ai có thể uy hiếp cậu ấy đâu. Dù là cả cái Bách Việt Quốc này cũng chẳng có ai ấy chứ.
Tần Tụ nói:
- Cẩn thận một chút vẫn hơn chứ.
Tần Vô Song biết trong mắt tỷ tỷ thì mình mãi mãi vẫn là người đệ đệ mà tỷ ấy lo lắng:
- Tỷ tỷ yên tâm. Đệ sẽ cẩn thận.
Nói rồi Tần Vô Song gọi Bao Bao rồi đi ra sau núi.
Lần này hắn không đi từ lối vào ở hậu viện của Vương phủ mà định xuống từ vách núi Đại Thương Sơn, vào từ cái động nhỏ hẹp lưng chừng vách núi.
Đến đỉnh núi, Bao Bao có phần chán nản:
- Vô Song lão đại, huynh nói nơi thú vị là nói nơi này sao? Núi này tuy cũng được nhưng không hay bằng Hầu Vương Sơn à.
Tần Vô Song cười nói:
- Bao Bao, ngươi đừng vội. Cứ theo ta đã.
Nói rồi Tần Vô Song men theo vách núi trượt xuống. Thấy Tần Vô Song như vậy Bao Bao cũng hăng hái được một chút, liền leo xuống theo.
Nói đến leo trèo thì Bao Bao thành thạo hơn Tần Vô Song nhiều, động tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, vừa đu vừa bật mấy cái là đi được mười mấy trượng. Tốc độ nhanh khiến Tần Vô Song há hốc miệng mà khâm phục.
Cuối cùng, xuống đến nơi tận cùng, Tần Vô Song dẫn Bao Bao vào trong động. Bao Bao thấy ở đây lại có một cái động thì phấn chấn:
- Vô Song lão đại, ở đây lại có sơn động sao?
- Hì hì, theo ta vào trong xem.
Đi vào trong, sự rộng lớn của sơn động này quả nhiên khiến Bao Bao thấy kinh ngạc:
- Vô Song lão đại, huynh khai quật được một sơn động lớn thế này sao? Dùng để làm gì vậy?
Tần Vô Song cười:
- Không phải ta khai quật mà là ta phát hiện ra, hì hì.
Đi một vòng, Tần Vô Song thấy trong kho trữ đồ đã có không ít thứ được để vào. Đây chắc chắn là phụ thân và tỷ phu đã làm, họ quả nhiên đã bắt đầu tích trữ đồ vào đây.
Mà khu vực trung tâm trận pháp của Đệ nhị hoàn quả nhiên đã được phong tỏa tạo nên không gian độc lập. Tần Vô Song mở cửa vào căn thạch thất. Bao Bao thấy vẻ mặt Tần Vô Song nặng nề, không kìm được hỏi:
- Vô Song lão đại, huynh làm gì vậy?
Tần Vô Song trầm giọng nói:
- Bao Bao, ở đây có một trận pháp thần kỳ, chỉ có mình ta mới có thể khởi động. Lát nữa thấy bất cứ chuyện gì kỳ lạ ngươi cũng đừng lên tiếng, biết chưa?
Bao Bao thấy Tần Vô Song nói nghiêm nghị liền gật đầu:
- Được, Vô Song lão đại, nghe có vẻ rất kích thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song cười:
- Tuyệt đối kích thích!
Nói rồi Tần Vô Song đến trước tảng đá xanh. Bao Bao nhìn thì thốt lên:
- Ô, tảng đá này sao giống như một con mãnh thú ấy? Điêu khắc sinh động quá!
Tần Vô Song cười:
- Lát ngươi sẽ biết thôi.
Rồi hắn ngồi xuống bắt đầu vận khí từ đan điền. Tần Vô Song tiếp nhận hai đạo thần lực tẩy lễ, nay đã là Cao Linh Võ Cảnh, đương nhiên có tư cách giải trừ Cấm chế.
Hai luồng sức mạnh bắn ra điểm trúng hai mắt của Tử Điện Phần Diệm Thú. Lập tức hai mắt con Tử Điện Phần Diệm Thú như được đốt cháy, sáng rực lên như đôi đèn lồng.
Rồi tảng đá xanh bắt đầu rung lên, lớp bề mặt không ngừng rạn nứt, từng vụn đá rơi ra. Cả căn thạch thất dường như lắc lư rung chuyển, đất đá rơi ra từng chút từng chút một… Đột nhiên một luồng sáng chói chang như ánh lôi điện màu tím lóe lên. Uỳnh! Cả căn thạch thất bị ánh sáng tím bao trùm. Trong ánh sáng tím đó vang lên một tiếng gầm dài như nuốt chửng không gian.
- Grào grào!
Tử Điện Phần Diệm Thú, bị giam cầm mấy nghìn năm, lúc này cuối cùng đã được giải phóng, bùng nổ như núi lửa!
Phong ấn được giải trừ, thoát khỏi giam cầm rồi!