Khí Trùng Tinh Hà

Chương 291

Nghe nói không biết Vô Tận Đông Hải rộng bao nhiêu nghìn vạn dặm. Trong lịch sử cũng có vô số những ghi chép của nhân loại về cuộc khám phá Vô Tận Đông Hải, nhưng chưa thấy có lần nào đi quá được mười vạn dặm.
Vì Vô Tận Đông Hải có đầy những kỳ ngộ thần kỳ và không thể dự báo trước nên ba đại Đế quốc phía Đông gần Vô Tận Đông Hải nhất có thể nói là chủ lực đi khám phá Vô Tận Đông Hải.
Còn những thế lực khác, một là vì quá xa Vô Tận Đông Hải, không thể cho thuyền lớn đến Vô Tận Đông Hải. Hai là không thể đi xuyên qua lãnh thổ rộng lớn của ba nước phía Đông để ung dung đến Vô Tận Đông Hải.
Ngoài ra, những nơi đầy kỳ ngộ trên Đại lục Thiên Huyền không chỉ có Vô Tận Đông Hải mà còn rất nhiều nơi khác. Vì thế những Đế quốc này đương nhiên sẽ không bỏ gần mà cầu xa.
Dần dần những đại Đế quốc này hình thành một thỏa thuận ngầm, các nước tự khám phá những khu vực thần bí gần nước mình và không can thiệp vào việc của nhau.
Như vậy, quyền khám phá Vô Tận Đông Hải đã trở thành của riêng ba nước phía Đông. Cũng không phải các nước khác không thể đi khám phá, muốn đi họ có thể đi, nhưng thuyền bè thì tuyệt đối không được quá cảnh.
Thuyền bè không được quá cảnh, không thể nào lại bay qua? Vì thế với những Đế quốc này, Vô Tận Đông Hải trở thành chùm nho chín trên cao, nhìn thấy đấy mà không ăn được.
Những cuộc khám phá ban đầu của ba nước phía Đông cũng có phần hỗn loạn, không quy củ, không ràng buộc. Các bên vì chút chuyện này có thể nói là đã đấu võ miệng không ít, thậm chí đã động binh khí. Cũng chính vì thế mà ba bên mới cùng bàn bạc đặt ra nhiều chế độ, quy định như vậy. Không ai được phép tự ý đi khám phá. Nếu có đi, lúc nào đi đều phải có chương trình kế hoạch.
Mà kế hoạch thì phải bắt đầu nói từ Đại hội So tài Đông Tam quốc. Số lượng người theo quy định, từ vị trí đầu tiên đến thứ ba lần lượt là mười, sáu và bốn người.
Phân chia như vậy cũng là yêu cầu sự cân bằng thế lực. Tổng số người của hai nước kia phải bằng số người của nước Quán quân. Như vậy cũng không lo trong quá trình đi các bên sẽ giở trò ám toán lẫn nhau. Sự cân bằng về số người sẽ tránh được rất nhiều vướng mắc. Số người đã định nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể đi.
Người đi khám phá nhất thiết phải là đệ tử trẻ tuổi đã tham gia thi đấu. Đặc biệt là những người như Điện chủ, hay người từng đi một lần đã có được lợi ích càng không thể tham gia lần sau. Cơ hội này chỉ có thể cho người trẻ tuổi. Nếu tông phái nào muốn phái cường giả khác đi thì phải được sự thống nhất của ba nước mới được, bất cứ một nước nào không đồng ý cũng không được.
Ràng buộc chặt chẽ như vậy, có thể thấy ba nước phía Đông rất quan tâm cuộc khám phá Vô Tận Đông Hải, gần như đến mức tranh giành tính toán từng ly từng tí.
Những lời của Trác Bất Đàn đã đưa các đệ tử lâm vào trầm tư.
Vi Dực ngẩng đầu lên đầu tiên:
- Sư phụ, đây đã là quy định nhiều đời nay của Tinh La Điện chúng ta, chúng con thân là đệ tử Tinh La Điện đương nhiên phải theo bước tiền bối, dốc hết toàn lực. Bất luận con đường phía trước ra sao, đệ tử Vi Dực chắc chắn cúc cung tận tụy, có chết cũng không hối hận!
Các đệ tử khác thấy Vi Dực nói vậy, máu nóng trong người cũng chảy rần rật:

- Đúng thế, chúng con nguyện theo bước tiền bối vì tôn nghiêm của Tinh La Điện!
Đối mặt với vấn đề này đương nhiên Tần Vô Song không sợ hãi. Hắn không phải kẻ sợ thách thức, ngược lại hắn rất sợ không có thử thách. Vô Tận Đông Hải đã thú vị đến vậy thì có lý do gì lại không thử chứ?
Tuy là tỷ lệ thành công rất thấp nhưng không phải cũng có đó sao? Ít ra thì thế hệ của sư phụ cũng đã thành công một lần. Chỉ cần không phải chắc chắn chết, chỉ cần có một chút cơ hội sống, Tần Vô Song cảm thấy đáng để mạo hiểm. Những cái gặt hái được luôn tương ứng với những gì mình bỏ ra mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy Đại Điện chủ và sư phụ đều nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, Tần Vô Song cười:
- Đại Điện chủ, sư phụ, Tần Vô Song con bắt đầu từ tay trắng, mỗi bước đều có thể nói là thập tử nhất sinh. Trận chiến ở Bích Phù Sơn lại là trở về từ quỷ môn quan. Vì thế con đã coi nhẹ sự sống chết từ lâu. Thậm chí có thể nói, từ khi bắt đầu tu luyện là nên coi nhẹ sinh tử, nếu không nhìn rõ sinh tử sao có thể ngộ đạo từ giữa sự sống với cái chết? Vô Tận Đông Hải, đệ tử chỉ sợ không có cơ hội đi mà thôi!
Truân Trung Trì bật cười ha ha:
- Tốt, không hổ là môn nhân đích thân Truân mỗ ta lựa chọn, không tầm thường! Vô Song, có những lời này của con ta cảm thấy các đệ tử đây đều là người có phúc duyên. Có Vi Dực là Linh căn Tiên Thiên, có Tần Vô Song con là thần thoại tu luyện, đều là những người có phúc duyên nồng hậu. Vì thế đợt này các con cũng là nhóm đệ tử được năm Điện chủ chúng ta vô cùng kỳ vọng. Luận về thực lực tổng hợp và tố chất, gần trăm năm nay, thậm chí mấy trăm năm nay các con là nhóm đệ tử vô cùng nổi bật. Phải biết là vào tuổi các con, năm vị Điện chủ bọn ta cũng không có được cảnh giới của Vi Dực và Tần Vô Song. Vì thế bọn ta rất hi vọng vào các con!
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành cũng gật đầu:
- Đúng vậy, thế hệ bọn ta, vận khí cố nhiên không tồi, thực lực cũng có thể coi là tốt. Nhưng so với bây giờ thì thực lực tổng hợp không bằng. Những người trẻ tuổi các con thật sự là rất có hi vọng trở thành rường cột của Tinh La Điện sau này. Nếu thành công trở về, không quá hai mươi năm, chắc chắn các con sẽ có bước vượt bậc thực chất, bỏ xa những người cùng thời!
Đấy chính là những lời từ kinh nghiệm của năm vị Điện chủ, đương nhiên chẳng có ai hoài nghi. Trác Bất Đàn lên tiếng tổng kết:
- Được rồi, những cái được mất các con đều đã biết. Ta tin các con cũng biết, thân là Đệ tử Trung tâm Tinh La Điện, là tuyển thủ tham gia thi đấu, gánh nặng trên vai không chỉ là được mất của danh dự cá nhân, mà còn là tương lai của tông môn, thậm chí là vận mệnh của Đế quốc Đại La! Bản Điện chủ chỉ có tám chữ muốn chia sẽ cùng các con - hành sự chắc chắn, chí hướng cao xa!
Các đệ tử cùng cúi người lĩnh nhận.
- Được rồi, ngày mai trước khi bắt đầu thi đấu, giữa ba nước sẽ có một lần đánh cuộc. Lần đánh cuộc này cũng là quy định cũ của cuộc thi đấu. Ba Đại tông môn tham gia thi đấu đều sẽ đưa ra vật đặt cược. Hình thức giống như các con tiến hành lôi đài cá cược vậy. Quán quân sẽ sở hữu toàn bộ đồ đánh cược. Đồ đưa ra cược lớn nhỏ là tùy thuộc ba Đại tông môn thương nghị. Vốn dĩ, cuộc thi giữa ba nước tổ chức ở Đế quốc Thiên Trì, thành tích của Tinh La Điện chúng ta thường không tốt nên không nên cược quá lớn. Nhưng nay thế cục đã khác. Ta, Nhị Điện chủ và Ngũ Điện chủ đã bàn bạc, nghĩ đến tiềm lực của các con, đáng để cược lớn. Vì thế chúng ta sẽ nghĩ mọi cách để nâng cao mức cược. Đến lúc đó, tay trắng ra về hay thu hoạch tràn trề là phải trông chờ vào các con rồi!
Lời của Đại Điện chủ khiến các đệ tử cùng bóp bóp tay, gục gặc. Những lời tiếp theo của Đại Điện chủ càng khiến máu nóng của họ chảy cuồn cuộn hơn:
- Nếu giành được Quán quân, mọi thứ thắng được sẽ ban cho các con! Mấy lão già bọn ta không lấy một cái!

Đây là cái gọi là có trọng thưởng sẽ có dũng sĩ. Chế độ khen thưởng như vậy đương nhiên có thể khiến các đệ tử càng chuyên tâm, càng có động lực hơn. Bất luận thế nào, dưới ý nghĩa của việc chiến đấu vì tông môn, vì quốc gia thì cũng phải có động lực phấn đấu vì chính mình. Mà những đồ đánh cược của ba nước thì chắc chắn không phải tầm thường.
Truân Trung Trì cười:
- Ta tin với chút động lực này các con sẽ nỗ lực hơn! Được rồi, những gì có thể nói Đại Điện chủ đều đã nói rồi, ta không nói nhiều nữa, chỉ có một câu. Trên con đường tu luyện, kỳ tích xuất hiện, cơ hội đó chỉ thoáng qua, nếu bỏ qua một lần có lẽ cả đời sẽ không gặp lần thứ hai đâu.
Điền Tri Hành bồi hồi:
- Đúng thế, nhớ năm đó, các đệ tử thế hệ bọn ta cứ đùn đẩy nhau, không muốn đi Vô Tận Đông Hải, kết quả, chỉ còn lại năm người bọn ta. Các đồng môn khác hoặc là gặp sự cố trong khi tu luyện võ đạo, hoặc là gặp tai nạn, bất trắc, hoặc là dương thọ đã tận, nay đã chìm vào giấc ngủ sâu trong tế đàn của Tinh La Điện rồi. Giống như Tần Vô Song đã nói, không nhìn rõ sinh tử sao có thể ngộ đạo từ giữa sự sống và cái chết? Lúc đó họ ham sống sợ chết, nhưng sao có thể ngờ được rằng sau mười năm, hai mươi năm họ chết, những người họ nghĩ chắc chắn sẽ chết là chúng ta đây lại đi đến vạch đích cuối cùng?
Khẩu khí của Điền Tri Hành đầy cảm khái, vì hắn biết trong số các đệ tử thời đó, thiên phú và tài năng của Điền Tri Hành hắn căn bản không thể đứng ở vị trí năm hạng đầu, thậm chí mười hạng đầu cũng còn có phần miễn cưỡng. Mà hắn lại không chút do dự đã tham gia lần đi khám phá Vô Tận Đông Hải đó, cũng trở thành một trong năm người may mắn sống sót trở về của Tinh La Điện.
Vì thế giờ hắn mới có được vị trí Ngũ Điện chủ này, có được hương hỏa hàng nghìn môn hạ. Đây chính là cơ hội, là tạo hóa đã an bài. Những lời của Ngũ Điện chủ được nói từ góc độ ngược lại, là cách nói hiện thân.
Sống hay chết khắc đã có tạo hóa. Nhưng tu luyện, chỉ có nắm bắt cơ hội mới là chính đạo. Hôm nay sợ đi Vô Tận Đông Hải đương nhiên sẽ bảo toàn tính mạng, nhưng chưa biết chừng ngày mai ra khỏi cửa lại gặp phải đối thủ lợi hại, xác vứt ngoài đồng, sao có thể biết trước được?
Có được những lời giáo huấn này, các đệ tử Tinh La Điện dường như đã trưởng thành hơn chỉ trong một đêm. Trách nhiệm, khái niệm này đã khiến họ cảm ngộ được rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều. Cuối cùng thì họ cũng biết hàng nghìn năm nay, Tinh La Điện đối với thành quả nhận được quyền uy ở Đế quốc Đại La đã hi sinh, cống hiến biết bao nhiêu lớp người cho Đế quốc Đại La!
Đây là quyền uy, là lũng đoạn. Nhưng sự lũng đoạn, quyền uy này lại vô cùng cao thượng, nó vì lợi ích của quốc gia!

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả các tuyển thủ tham gia thi đấu dưới sự dẫn dắt của trưởng bối lại tập trung lại. Ba người đứng đầu Thiên Cơ Tông, Tinh La Điện, Long Hổ Môn xuất hiện cùng với hai mươi bốn tuyển thủ còn lại.
Đại Long đầu Thời Thừa Long của Long Hổ Môn lên tiếng đầu tiên:
- Chư vị, vẫn theo quy định cũ, trước khi bắt đầu thi đấu, chúng ta đánh cược để cổ vũ những người trẻ tuổi!
Thời Thừa Long nheo mắt cười với Cao Nhạc:
- Cao Tông chủ, ngài là chủ nhà chắc chắn xuất thủ bất phàm. Lần này đánh cược thế nào đây?
Việc đánh cược này thực ra là hành động "cướp của người nghèo chia cho người giàu", đồ đánh cược của vị trí thứ hai và thứ ba cuối cùng đều rơi cả vào tay của Quán quân hết. Vì thế, ước định đồ đặt cược cũng rất tế nhị. Bên nào keo kiệt trong đặt cược có nghĩa là không có lòng tự tin trong thi đấu, chưa chiến đã sợ, đó là sự đả kích vào sĩ khí.
Trác Bất Đàn đang hồ nghi, trước nay Thiên Cơ Tông thường xuất hiện cả năm Tông chủ, sao lần này chỉ có ba? Hai người kia đi đâu rồi?
Trác Bất Đàn không biết là Tam Tông chủ và Tứ Tông chủ của Thiên Cơ Tông đang đi trợ giúp Chấp Pháp Đoàn của Đế quốc Xích Long đi bắt người, nịnh bợ chúng để thực hiện âm mưu.