Sau khi đạt được đầu Bạch Điêu đó, điều vướng mắc cuối cùng của Tần Vô Song cũng đã được giải quyết. Có đầu Bạch Điêu này, trong lúc hắn học tập Thú Ngữ Đồ Lục, cũng có được một vị danh sư chỉ điểm. Còn thời gian hai ngày nghỉ ngơi, Tần Vô Song một mặt điều chỉnh trạng thái, một mặt lập kế hoạch cho những hành động lần này.
Thời gian còn thừa, hắn liền dùng để học tập một chút thú ngữ. Có được một ông thầy lý tưởng, Tần Vô Song đối với việc học tập thú ngữ sinh ra rất nhiều hứng thú.
Tần Vô Song cảm thấy đây là một môn kỹ năng vô cùng thực dụng. Nếu có thể đem nội dung trong Thú Ngữ Đồ Lục nắm vững vậy thì không biết sẽ có ưu thế hơn kẻ khác biết bao nhiêu.
Hai ngày nghỉ ngơi hồi phục, chớp mắt đã qua. Sớm mồng ba tết, mười gã đại đệ tử liền tề tựu một đường, nghe lời dặn dò sau cùng của Đại Điện chủ.
Đại Điện chủ khẩu khí ngưng trọng:
- Những lời nói dư thừa, ta cũng không nói rườm rà. Chỉ chúc nhiệm vụ lần này của các ngươi mã đáo thành công.
Truân Trung Trì cũng nói theo:
- Bất luận thế nào cũng không thể để mất mặt Tinh La Điện, càng không thể làm tổn hại thanh danh của Đế quốc Đại La. Quy củ của Đại lục Thiên Huyền ta là như thế, bảo vệ quốc thổ, tuyệt không thể chùn tay. Nếu có kẻ nào đó xâm lấn lãnh thổ chúng ta thì phải chiến đấu tới cùng. Bích Phù Sơn kia nếu như đã là lãnh thổ của Đế quốc Đại La chúng ta, những quốc gia khác nếu như dám xâm phạm, ngoại trừ nhanh chóng biến khỏi nơi đây thì không còn lựa chọn nào khác!
Trên vấn đề này, ý kiến của năm Đại Điện chủ đúng là đều đồng tâm nhất trí phi thường. Bất luận là ganh đua trong nội bộ thế nào, lúc đối ngoại, mọi người đều đoàn kết một lòng, cùng nhau đối ngoại.
Đại Điện chủ gật gật đầu nhìn đám người Tần Vô Song, hỏi:
- Các ngươi còn điều gì nghi vấn không?
Những gã đệ tử này nét mặt đều rất dứt khoát, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy lúc có thể tiến đến Bích Phù Sơn.
Tần Vô Song lại nói:
- Đại Điện chủ, đệ tử cho rằng, nếu như đã muốn điều tra triệt để, vậy thì tốt nhất vẫn là âm thầm hành sự, nếu hành sự thuận lợi lại còn có thể tránh khỏi đả thảo kinh xà.
Đại Điện chủ Trác Bất Đàn gật gật đầu:
- Ừm, nên như vậy. Tần Vô Song, ngươi đã là Đội trưởng, trong lòng đã có kế hoạch hành động gì chăng?
Tần Vô Song cũng không dám coi thường:
- Hai ngày nay đệ tử cũng suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có chút ý tưởng. Chúng ta đến Bích Phù Sơn lần này là điều tra cặn kẽ, nếu sự tình có liên quan với Đế quốc Thiên Trì thì chỉ sợ ngày một ngày hai cũng không thể đến được nơi đó. Bởi vậy, ta thấy mười người một nhóm thì có chút khoa trương. Chúng ta mười người chia làm ba tổ, không cùng đi một con đường tiến tới Ba Thục Quốc. Mọi người ở biên giới của Ba Thục Quốc, tập trung tại trấn Tử Vân ở phía sau Bích Phù Sơn một trăm dặm. Ở trấn Tử Vân có rất nhiều thôn trại, cách nhau rất xa, cũng đều cắm rễ rất sâu bên trong Bích Phù Sơn, không nên tập trung điều tra một chỗ ở đó. Bởi vậy, chúng ta ba đội người từ ba con đường khác nhau, dọc đường điều tra manh mối. Mười ngày sau, mọi người tập trung ở trấn Tử Vân.
Trác Bất Đàn mỉm cười không nói gì, mà ánh mắt nhìn vào những kẻ Đệ tử Trung tâm khác, muốn nghe xem bọn chúng có ý kiến gì.
Vi Dực đột nhiên nói:
- Đệ tử thấy đề nghị của Tần sư đệ rất thỏa đáng. Mọi người đồng hành, không nói tới sự huênh hoang, sự tập trung lớn như vậy rất dễ dàng bỏ sót con mồi, để lọt ra những manh mối quan trọng
Chu Phù lại nói:
- Vô Song, ngươi phân tổ như thế nào?
Tần Vô Song nói:
- Phân tổ vẫn là đệ tử cùng một mạch là thích hợp nhất, bởi vì đều quen thuộc nhau, tương đối ăn ý, không cần tốn thời gian tìm hiểu. Đệ tử của nhất mạch Thanh Vân Điện chúng ta chia làm một đường, Vi Dực sư huynh dẫn theo Lục Thiếu Nam sư huynh và Hoàng Triêu Dương sư huynh của cùng nhất mạch Đại Điện chủ làm một đường, Triệu Mục Chi sư huynh và sư huynh Đặng Bá Hổ cùng với Miêu Trung Hiệp sư huynh làm một đường. Chư vị có ý kiến gì không?
Đệ tử nhất mạch của Thanh Vân Điện tự nhiên là không thể có ý kiến gì khác. Đệ tử cùng một mạch đồng hành cũng không có cái gì bị gò ép, mất tự nhiên. Mọi người trong lúc đó càng thêm ăn ý với nhau hơn. Mà Vi Dực cũng gật gật đầu, nói:
- Ta thấy rất tốt.
Triệu Mục Chi thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn mình, mỉm cười nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Giống như ta mới là người quyết định vậy. Tất cả mọi người không có ý kiến thì ta tự nhiên phục tùng sự an bài. Binh phân thành ba đường, quả thật cũng thuận tiện hơn một chút. Tần sư đệ, Vi Dực sư huynh, chi bằng thế này, ba đường binh mã của chúng ta, tạm thời đánh cược một ván, xem đội nào sẽ tìm được nhiều manh mối nhất, thế nào?
Vi Dực cười nói:
- Triệu sư đệ hiếm khi có nhã hứng như vậy, ngu huynh ắt tiếp.
Tần Vô Song nói:
- Được, đánh cược một trận, cũng là có thể kích thích được mọi người nhanh chóng gấp rút lên đường. Tốt lắm, việc không nên trì hoãn, mọi người xuất phát thôi.
Đại Điện chủ Trác Bất Đàn lại nói:
- Khoan đã.
Mười tên đệ tử đều dừng lại. Đại Điện chủ trên mặt mang theo nụ cười, nói với một vị Pháp vương đang đứng bên cạnh:
- Pháp vương Thiên Biến, có thể cho mượn mấy tấm mặt nạ cải trang được không, ban thưởng cho mỗi người bọn họ một cái?
Pháp vương ha hả cười:
- Dễ thôi, dễ thôi!
Lập tức giống như là ảo thuật vậy, tay áo ông ta nhoáng lên một cái, trong tay áo liền biến ra một chồng mặt nạ mỏng manh như cánh ve, đưa tới trước mặt Đại Điện chủ:
- Đại Điện chủ, mấy cái mặt nạ này cực mỏng, một khi đắp lên, khuôn mặt hoàn toàn hiện ra khiến cho người khác khó có thể nhận ra là có sự dịch dung. Hơn nữa trong mắt người ngoài thì tuyệt đối không nhìn thấy bất kỳ sơ hở gì.
Đại Điện chủ phân phát các tấm mặt nạ, dặn dò nói:
- Một khi đã âm thầm làm việc, vậy thì để tiện việc hành động, đem giấu toàn bộ diện mạo chân thật của các ngươi. Như thế làm việc càng thêm tự nhiên một chút.
Bọn Tần Vô Song tiếp nhận, trong lòng vui vẻ, có mặt nạ này, hành động của bọn hắn quả thực thuận tiện hơn rất nhiều. Những lúc không cần phải bại lộ thân phận thì đem nên thân phận giấu đi.
Mười gã Đệ tử Trung tâm, sau khi rời khỏi Tinh La Điện binh phân thành ba đường, bắt đầu xuất phát.
Sau khi đi một lúc, Chu Phù đột nhiên cười hì hì nói:
- Vô Song sư đệ, làm Đội trưởng có cảm giác thế nào à?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Cần ta tặng cho sư tỷ thể nghiệm một chút không?
Chu Phù vẻ mặt mang thần sắc không dám lĩnh giáo nói:
- Cám ơn, sư tỷ tốt nhất vẫn là làm thủ hạ đi. Làm Đội trưởng ta cũng không vui. Đúng rồi, Vô Song sư đệ, nhiệm vụ lần này của chúng ta, ngươi có ý tưởng cụ thể ra sao?
- Tùy cơ mà hành sự. Ta phân tích địa thế của Bách Phù Sơn rồi, cả Sơn mạch Bách Phù một mặt dựa vào lãnh thổ của Đế quốc Đại La chúng ta, vô cùng rộng lớn, đường vào núi vô cùng nhiều. Đồng tử hái thuốc kia vào Bích Phù Sơn, đã lựa chọn theo con đường nào mà tiến vào, đây chính là điều mà chúng ta cần phải điều tra. Vấn đề này đúng là có không ít khó khăn, chúng ta trước hết tập trung ở trấn Tử Vân đã. trấn Tử Vân ở trong lãnh thổ của Đế quốc Đại La chúng ta, là một trong những nơi cung cấp dược liệu lớn nhất, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Chúng ta tới đó sẽ điều tra một chút, cũng sẽ có nhiều manh mối hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sự phân tích của Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút rõ ràng, nhưng kế hoạch chính thức, trước mắt hiển nhiên là vẫn chưa có đề cập tới. Xét cho cùng thì đám đồng tử hái thuốc kia đã rời khỏi Tinh La Điện một năm rồi, bây giờ việc duy nhất phải làm là tìm manh mối của bọn họ. Không có manh mối, bất kỳ kế hoạch gì cũng đều là nói suông, thiếu cơ sở thực tế.
Ba Thục Quốc ở phía tây Bách Việt Quốc, tiếp giáp biên giới cùng Tây Sở Quốc. trong số các Công quốc của Đế quốc Đại La, là một trong các Công quốc nằm tại biên cảnh, địa giới tương đối xa xôi.
Ở khu vực tây nam của Ba Thục Quốc, có một tòa Bích Phù Sơn, là một sơn mạch nổi tiếng với các loại dược liệu. Bên trong sinh sản đầy các loại dược liệu, dù cho là dược liệu bình thường hay là dược liệu hiếm quý, thì ở Bích Phù Sơn cũng đều có sản lượng khá là phong phú. Cũng bởi vì vậy mà Bích Phù Sơn này khiến cho bọn Đế quốc Thiên Trì nhìn chằm chằm, vô cùng thèm thuồng.
Bởi vì có một bộ phận nhỏ ở phía tây của Bích Phù Sơn kéo dài vào đến biên giới của Đế quốc Thiên Trì, bởi vậy mà bọn chúng liền tuyên bố Đế quốc Thiên Trì cũng có chủ quyền đối với Bích Phù Sơn.
Nhưng Bích Phù Sơn ở trên phương diện lịch sử, vẫn luôn luôn đều trong bản đồ của Ba Thục Quốc, lệ thuộc vào lãnh thổ của Đế quốc Đại La. Mối quan hệ giữa Đế quốc Thiên Trì với Đế quốc Đại La từ trước đến giờ vẫn đều không thể nào hòa thuận.
Bởi vậy đối với việc bên trong của Bích Phù Sơn luôn luôn đều có ngấm ngầm ẩn chứa một mồi lửa. Tuy rằng mâu thuẫn không bùng nổ kịch liệt nhưng vấn đề sở hữu Bích Phù Sơn, luôn luôn là một trận đại chiến nước bọt.
Hai đầu của Bích Phù Sơn, chính xác trên ý nghĩa thì đều không thuộc trên lãnh thổ của Đế Quốc nào cả, mà đều là thuộc lãnh thổ các Công quốc.
Nhưng nguyên do bởi vì Bích Phù Sơn sản lượng dược liệu quý vô cùng nhiều, cho nên giá trị của Bích Phù Sơn này cũng như thế mà tăng lên. Sự tranh đoạt diễn ra cũng càng ác liệt hơn.
Tần Vô Song biết, vấn đề quyền sở hữu này từ trước tới nay đều là bên nào cũng cho là mình nói phải, ông nói ông có lý, bà hô bà có lý.
Nhưng Bích Phù Sơn một khi đã mấy trăm năm nay, luôn luôn là lãnh địa của Ba Thục Quốc, vậy thì không hề nghi vấn, về vấn đề chủ quyền tự nhiên là thuộc Đế quốc Đại La. Đám người bên Đế quốc Thiên Trì thì lại tham lam đỏ mắt, liền nổi lên dụng tâm chiếm đoạt, lòng lang dạ thú của bọn chúng hiển nhiên là có thể thấy rõ.
Tần Vô Song đối với Đế quốc Thiên Trì cũng không có gì lạ lẫm. Hồi trước sau khi hắn giết chết Lệ Vô Kỵ, liền có một gã mật thám của Đế quốc Thiên Trì, rõ ràng là tới muốn phá hoại nền tảng của Tần gia. Nếu không phải là Tần Vô Song hắn làm người có nguyên tắc thì chỉ sợ sớm bị vinh hoa phú quý của Đế quốc Thiên Trì thu hút lâu rồi.
Cũng may Tần Vô Song không có mê muội, đối với vinh hoa phú quý của thế tục cũng không có nhiều hứng thú, dùng lời nghiêm khắc cự tuyệt gã kia của Đế quốc Thiên Trì.
- Sư tỷ và nhị vị sư huynh, đường này của chúng ta tốt nhất vẫn là âm thầm hành động, không nên triển lộ khí tức Tiên Thiên. Đế quốc Thiên Trì ở Đế quốc Đại La của ta cũng bố trí không ít cơ sở ngầm. Chúng ta nếu quá khoa trương thì chỉ sợ sẽ bị những cơ sở ngầm này để mắt đến, từ đó ảnh hưởng đến kế hoạch.
Tần Vô Song nhớ tới gã mật thám của Đế quốc Thiên Trì, vẫn là có chút âm thầm lo lắng. Sự tồn tại của loại tổ chức này, đối với sự tồn tại của Đế quốc Đại La, hiển nhiên là một mối uy hiếp lớn.
Nếu tin tức về nhiệm vụ của đám Tần Vô Song bọn họ bị đám mật thám kia đánh hơi được thì rất có khả năng kế hoạch của bọn họ không chỉ là thất bại mà còn có thể bị đối phương đoán trúng đường đi nước bước, ắt gặp phải mai phục.
Bởi vậy lần hành động này của Tần Vô Song là đặc biệt vô cùng cẩn thận.
Bốn người hóa trang thành những đệ tử hái thuốc bình thường, cưỡi ngựa rất nhanh tiến về trấn Tử Vân.