Khí Trùng Tinh Hà

Chương 238: Quán quân thuộc về ai (tt)

Tần Vô Song cuối cùng không có tuyên bố từ bỏ, nhưng thật ra lại là Chu Phù, ngay trong ngày nghỉ ngơi, đã cùng với Truân Trung Trì thương lượng một chút, kiên trì thành toàn cho Tần Vô Song, từ bỏ quyền tham gia trận chung kết!
Truân Trung Trì bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lời. Tuy rằng hắn biết với khí thế cùng sức chiến đấu hiện tại của Tần Vô Song, dù cho là rất quý mến vị Đại sư tỷ Chu Phù nhưng chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ trận chung kết này.
Một khi Chu Phù đã cố ý quyết định như thế, Truân Trung Trì cũng chỉ biết thuận theo lòng nàng, Hắn cũng biết, Chu Phù là thành tâm thành ý hi vọng Tần Vô Song đứng ra gánh đỡ nhất mạch Thanh Vân Điện, thậm chí là dẫn dắt thế hệ tuổi trẻ của Tinh La Điện một đường hướng tới phía trước! Bởi vậy, trong lịch sử của Tinh La Điện đã có một kỳ thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm có kết quả bất ngờ nhất, sinh ra một hắc mã dùng khí thế bất khả chiến bại, trực tiếp ngồi lên vị trí Quán quân trong trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm.
Tần Vô Song, cái tên này nhất định sẽ trở thành truyền kỳ, được long trọng viết vào trong lịch sử Tinh La Điện.
Kết quả của trận bài danh Đệ tử Trung tâm đã được công bố hoàn toàn, một hồi sự kiện kéo dài hơn hai mươi ngày, rốt cục cũng kết thúc oanh liệt, mà lúc này đã là ngày 27 tháng chạp, một năm đã sắp qua.
Mặc kệ là thành tích trận bài danh Đệ tử Trung tâm thế nào, lần khảo hạch này cũng đã trở thành quá khứ, tất cả phải nhìn về phía trước.
Các điện các mạch cũng đều tụ tập môn hạ đệ tử, phân tích những cái được và cái mất.
Thanh Vân Điện nhất mạch này tất nhiên cũng không ngoại lệ. Thanh Vân Điện ngày hôm nay khí thế không ngừng nâng cao, mơ hồ còn có ý oai phong nổi trội hơn nhất mạch Đại Điện chủ.
Truân Trung Trì tự nhiên là vô cùng khoái trá, lần thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm này, thu hoạch thật to lớn, thật sự là vượt qua sự mong muốn của hắn.
Mười ba gã Đệ tử Trung tâm lại một lần nữa tụ tập trong đại điện của Thanh Vân Điện, mà các Đệ tử Cao cấp cùng Đệ tử Sơ cấp khác lại là tụ tập ở bên ngoài điện.
Tâm tình của hàng ngàn hàng vạn đệ tử hiện tại so với lúc trước trận đấu bài danh là hoàn toàn không giống nhau. Mặc kệ mỗi người thành tích thế nào, mỗi người đều vui vẻ ra mặt.
Sự nổi bật của Thanh Vân Điện lần này thực quá lớn. Trong mười Đệ tử Trung tâm đứng đầu liền có bốn người, bao gồm cả Á quân và Quán quân. Thành tích này, trong mười năm đã qua e rằng nhất mạch Đại Điện chủ cũng chưa từng xuất hiện qua, vậy mà Thanh Vân Điện bọn họ lại làm được.
Bọn họ làm đệ tử của Thanh Vân Điện cũng là cảm thấy vô cùng tự hào. Loại tự hào này khiến cho các đệ tử của Thanh Vân Điện trong lúc vô hình đều cảm thấy vô cùng thân thiết, mặc kệ là biết quen biết nhau hay không, cũng đều có thể tụ tập một chỗ để tán gẫu. Nội dung trò chuyện, tự nhiên có quan hệ với trận thi đấu bài danh.
Ngay cả Truân Trung Trì cũng không thể nghĩ tới lần này thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm lại mang đến nhiều điều tốt đẹp đến vậy. Cư nhiên có thể khiến cho lực ngưng tụ của các môn hạ đệ tử của hắn tăng nhanh trên diện rộng.
Những gã đệ tử này tập trung ở đây như vậy, hiển nhiên là đều có sự chờ đợi. Bởi vì trước đây Truân Trung Trì đã hứa hẹn, hôm nay cho dù là Đệ tử Trung tâm cũng được, Đệ tử Cao cấp cũng được, Đệ tử Sơ cấp cũng tốt, tất cả mọi người đều tụ tập lại một chỗ để cùng nhau ăn mừng.
Đương nhiên, bọn họ vẫn phải chờ đợi một chút, bởi vì các Đệ tử Trung tâm vẫn cần phải gặp mặt nhau trước. Sau đó mới có thể bố trí cho bọn họ ra ngoài gặp mặt mọi người. Đến lúc đó có bất kỳ câu hỏi gì về phương diện tu luyện đều có thể thỉnh giáo các Đệ tử Trung tâm.
Đây là một cơ hội khó có được, những gã đệ tử này tự nhiên đều vô cùng quý trọng. Thường ngày, bọn họ trên danh nghĩa là đệ tử của nhất mạch Thanh Vân Điện, nhưng tu luyện ở Tinh La Điện đều là sư phụ đón nhận nhập môn, thế nhưng tu luyện lại do tự thâm mỗi người. Mỗi người đều căn cứ vào những đặc điểm khác nhau mà tiếp nhận chỉ dạy tâm pháp và công quyết cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng trên cơ bản, về mặt cấp bậc vẫn là chênh lệch không nhiều lắm.
Cho nên, nếu như bọn họ không phải là Đệ tử Trung tâm, bình thường cũng không có tư cách trực tiếp thỉnh giáo Nhị Điện chủ. Thành ra có cơ hội thỉnh giáo các Đệ tử Trung tâm, bọn họ tự nhiên quý trọng gấp bội phần.
Lúc này, ở giữa đại điện, Truân Trung Trì đang vui mừng đắc ý.
- Các đồ nhi, thắng lợi này thuộc về các ngươi, vi sư vui mừng thay cho các ngươi, đồng thời cũng hi vọng sẽ giữ vững mãi được cái thành tích này. Có câu châm ngôn, giành giang sơn thì dễ còn giữ vững giang sơn thì khó. Sau này không thể nào mỗi đợt lại có thể thu hoạch được thành tích tốt như vậy, nhưng vi sư lại hi vọng mỗi người các ngươi đều có thể nhận thức được ý nghĩa của thành tích lần này, cũng hi vọng các ngươi hiểu rõ, trên thế giới này không có bất kỳ cái gì là không thể, chỉ cần nỗ lực, cố gắng phấn đấu, khi cơ hội đến, cuối cùng thể nào cũng xuất hiện kết quả lý tưởng. Phù nhi, ngươi là Đại sư tỷ, việc này, ngươi có thể phát biểu một chút cảm nghĩ.
Chu Phù cười khanh khách quay đầu nhìn Tần Vô Song:
- Sư phụ, theo quy củ, cái chức Đại sư tỷ này của ta hẳn phải xuống đài, hiện tại Vô Song sư đệ đáng được thăng lên Đại sư huynh rồi. Các mạch của Tinh La Điện có quy củ luật bất thành văn, chức vụ Lão Đại là thay phiên làm, dựa theo bài danh thực lực mà định.

Chỉ là Tần Vô Song không có khởi lên ý niệm tranh giành, mỉm cười cự tuyệt:
- Đại sư tỷ, những cái khác đều có thể thương lượng được, còn cái chức Đại sư huynh này, tiểu đệ tuyệt đối không dám nhận.
Truân Trung Trì cười ha hả, khoát tay nói:
- Phù nhi, Vô Song đã từ chối không nhận, ngươi cũng đừng ép hắn nữa. Dù sao ở trên trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, ngươi đã nhường qua một lần, chức Đại sư tỷ này, ngươi cẫn tiếp tục làm là được rồi. Vô Song tuổi còn nhỏ, tiếp tục để hắn làm sư đệ đi.
Truân Trung Trì nói như vậy xem như đã giải vây cho Tần Vô Song. Hắn ngày đó nhìn Tần Vô Song và Vi Dực quyết đấu, liền nhìn ra Vô Song đã cố ý áp chế sự nổi bật, không muốn quá lộ ra sự nổi trội. Hôm nay nếu để hắn làm Đại sư huynh, áp lực ở các phương diện quả thật sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện của Tần Vô Song. Thành ra, làm một kẻ sư phụ như hắn, cũng tự nhiên phải đứng ra để giảm bớt sức ép cho đệ tử.
- Sư phụ, quy củ là vậy thôi, nói thế nào chứ với thực lực của Vô Song sư đệ, làm Đại sư huynh cũng không thành vấn đề. Các ngươi thấy đúng không?
Chu Phù quay đầu sang hỏi các sư đệ khác.
Các sư đệ khác đều tủm tỉm cười, từ chối cho ý kiến. Bọn họ cũng không biết phải tỏ thái độ thế nào cho thỏa đáng. Dù sao Chu Phù cùng Tần Vô Song đều là thực lực siêu cường, bất kể là ai làm Lão Đại, bọn họ đều không có ý kiến.
Truân Trung Trì nghiêm mặt nói:
- Phù nhi, Vô Song vừa đến, còn rất nhiều sự tình ở Tinh La Điện không phải là rất quen thuộc, cái gánh nặng của Đại sư tỷ ngươi, vẫn chưa thể nào buông xuống sớm vậy đâu.
Chu Phù nghe sư phụ cố ý nói như thế, chỉ có thể gật gật đầu:
- Vậy được rồi, ta liền thay cho Đại sư huynh Tần Vô Song tương lai làm thêm một chút nữa.
Dừng một chút, lại cười hì hì nói:
- Sư phụ, cảm tưởng này nọ gì đó, hay là để các sư đệ khác nói nhiều một chút đi, năm nào cũng là đệ tử nói thế này, cũng không có gì khác biệt lắm, dùng cũng gần hết vốn từ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Truân Trung Trì mỉm cười, chỉ nói:
- Mấy người các ngươi, có điều gì muốn nói thì cứ nói thoải mái ra đi.
Trong ánh mắt dừng lại trên người Lữ Đằng, cười nói:
- Lão Nhị, lần này ngươi hy sinh rất lớn. Trong lòng có phải có điều không thoải mái?
Lữ Đằng năm trước xếp vị trí thứ tám, năm nay bị rớt xuống vị trí thứ chín, thứ tự giảm xuống một bậc.
Nghe sư phụ vừa hỏi như vậy, Lữ Đằng vội lắc đầu, sợ hãi vô cùng:
- Sư phụ, đệ tử nghĩ, đụng tới Đặng Bá Hổ, mặc dù có lực nhưng cuối cùng cũng khó tránh một trận thua. Chiến lược buông tay từ bỏ đợi cơ hội sau là một sự chọn lựa đúng đắn. Nếu không một khi đấu với hắn bị thương, chỉ sợ sau trận đấu, kết quả lại càng kém hơn.

Truân Trung Trì gật gật đầu:
- Khá lắm, sự được mất nhất thời cũng không có gì. Hơn nữa bất luận nói thế nào thì trận thi đấu bài danh cũng chỉ là một lần khảo nghiệm trong nội bộ mội năm một lần của Tinh La Điện, vốn không có tính chất quyết định ý nghĩa gì cả. Quy củ tử trước đến giờ như vậy, các điện các mạch đều khá là coi trọng, lâu dần trận thi đấu bài danh này trở thành sự kiện lớn nhất trong năm trước khi sang năm mới.
Quay đầu lại hỏi tam đệ tử Giản Duệ:
- Lão Tam, thành tích lần này của ngươi cũng được, tiến vào mười hạng đầu, đây là một cơ hội đặc biệt, ngươi cần phải biết quý trọng.
- Đệ tử biết!
Giản Duệ lời ít ý nhiều. Truân Trung Trì hướng ánh mắt về Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi không nói một câu sao?
Tần Vô Song bị sư phụ điểm danh, mỉm cười nói:
- Sư phụ hi vọng đệ tử nói những gì?
- Nghĩ gì thì nói đó!
Truân Trung Trì rất tùy ý nói.
Tần Vô Song suy nghĩ một lát lại nói:
- Nếu như sư phụ đã dặn dò, đệ tử cả gan nói vài lời. Đệ tử nhập môn hơn nửa năm, nghĩ thấy Tinh La Điện quả thật có nhiều nhân tài. Nhưng mà phần đông các thiên tài này đều lại có cùng một vấn đề, cũng không thể không để ý một chút.
- Ố? Vấn đề gì?
Truân Trung Trì thấy thú vị hỏi.
- Căn cứ theo sự âm thầm quan sát của đệ tử, các mạch của Tinh La Điện, tuy rằng đều là đệ tử của Tinh La Điện nhưng sự thành kiến về nội bộ môn hộ, vẫn là có chút sâu sắc. Mà Tinh La Điện lại là đệ nhất tông môn của Đế quốc Đại La, đệ tử bổn môn cũng có thiếu ít nhiều cảm giác nguy cơ. Không có đối thủ lang sói, cũng không có bị đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ nào, sự rèn luyện có chỗ khiếm khuyết. Đối với mỗi một đại tông môn mà nói, tựa hồ an nhàn thanh bình quá mức.
Tần Vô Song nói điểm này ra, các Đệ tử Trung tâm đều biến sắc, bọn họ thật không nghĩ tới Tần Vô Song lại có thể nói những lời như vậy. Lời nói này quả thực có chút to gan, dĩ nhiên là chỉ thẳng vào sách lược tồn tại của Tinh La Điện. Truân Trung Trì sắc mặt bất chợt ngưng trọng, trầm ngâm không nói, dường như đang nghĩ ngợi rất sâu xa điều gì. Mà Tần Vô Song thì lại vẫn rất thản nhiên. Một khi sư phụ đã cho phép muốn nói gì thì cứ nói nấy, ở đây cũng không có người ngoài, hắn cũng không ngại nói thẳng.
Vấn đề này, Tần Vô Song lúc tu luyện ở Sơn mạch Lăng Tiêu đã từng có chút hiểu biết, nên đã có sự cảm ngộ, lúc tới Vạn Tượng Cốc càng lĩnh hội thêm sâu sắc hơn.
Mà lần Khảo hạch Cuối năm này, cùng với thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, cũng chỉ là khảo hạch mà thôi, cũng không có nguy cơ gì cần phải ứng phó hết sức.
Nếu như là Tần Vô Song của trước đây, quả quyết sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng hôm nay, hắn đã là Quán quân của trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, đã ẩn hiện đứng ở cấp bậc là thế lực nòng cốt của Tinh La Điện. Ở cao độ này, tự nhiên không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút, trong lúc bất giác, trong lòng đã nảy sinh ý định đảm đương lấy trách nhiệm này một chút.
Thật lâu sau, Truân Trung Trì hít một hơi, gật gật đầu:
- Rất lâu trước đây, lúc vi sư ở thời điểm tuổi xấp xỉ như các ngươi vậy, cũng từng khí phách hưng phấn. Nhưng vài thập niên an nhàn hòa bình khiến cho vi sư dần dần trở nên hiện trạng như bây giờ. Vi sư luôn luôn nghĩ thấy kỳ quái, ta vẫn là ta, chẳng có biến đổi gì, chẳng lẽ chỉ là lớn tuổi hơn một chút, cho nên có chút thiếu đi sự cầu tiến rồi sao? Ngày hôm nay nghe Vô Song nói như vậy ta mới tìm được điểm mấu chốt, chính là cảm giác nguy cơ. Không sai, chính là bốn chữ này!
Truân Trung Trì thở dài:
- Vô Song, vi sư hiện tại thấy thật may mắn vì nhận được một đệ tử như ngươi. Thực cũng là sự may mắn của Thanh Vân Điện chúng ta. Vấn đề này ta luôn luôn không có lời giải, một câu nói của ngươi hôm nay làm ta như kẻ bừng tỉnh trong cơn mộng. Vấn đề này ta cần phải tìm Đại Điện chủ nói chuyện. Có lẽ, Tinh La Điện làm tông phái trung tâm của Đế quốc Đại La, ngày tháng trôi qua quả thực là khiến cho môn hạ đệ tử dễ dàng an phận với hiện trạng. Rất tốt! Vô Song, ngươi có thể nói ra lời này, chứng minh ngươi cũng đang thực sự suy nghĩ.
Tần Vô Song lại không kể công, chỉ là mỉm cười nói:
- Chỉ là Vô Song từ nhỏ thân thế bình thường, từ tầng dưới chót dốc sức tiến lên, môi trường tồn tại cũng vô cùng hiểm ác, chung quanh đều là cường địch lăm le nhòm ngó thèm thuồng. Bởi thế cảm giác nguy cơ này cũng mạnh mẽ hơn một chút. Vô Song cảm thấy trong thời bình thì phải nghĩ đến thời loạn, đối với mỗi một người, mỗi một tông phái quả thực đều mang ý nghĩa rất lớn. Ví dụ như Bách Việt Quốc của ta với Đại Ngô Quốc là hai thế lực không thể nào cùng tồn tại, đây chính là cảm giác nguy cơ. Ví dụ như gia đình trước đây của ta, là gia tộc Hàn môn nằm dưới tầng chót nhất của Bách Việt Quốc, mấy kẻ thế lực lớn luôn muốn thâu tóm gia nghiệp Tần gia ta, cũng là cảm giác nguy cơ…
Tần Vô Song nói tới đây, những kẻ Đệ tử Trung tâm khác đều lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Bọn họ lờ mờ có chút lý giải tại sao Tần Vô Song lại nói những lời như vậy, mà tại sao Tần Vô Song xuất thân từ một nơi yếu kém như vậy, lại có những thành tựu tuyệt mỹ như thế.