Khí Trùng Tinh Hà

Chương 232: Tứ cường xuất hiện (tt)

Tần Vô Song thong dong nói:
- Đệ tử nếu như gặp Vi Dực sư huynh, cũng sẽ như những vòng trước, dốc toàn lực chiến đấu, bất kể thắng bại. Ta thật hi vọng vòng tiếp theo sẽ gặp Vi Dực sư huynh!
- Ố?
Truân Trung Trì chớp chớp mắt, cười hỏi:
- Vì sao lại nghĩ như vậy?
Tần Vô Song cười nói:
- Chỉ là vì đệ tử không muốn đấu cùng Chu tỷ tỷ, nếu ta chiến đấu cùng Vi Dực sư huynh thì dù bị thua, trận tiếp theo ta cũng sẽ gặp Miêu Trung Hiệp, mà Chu tỷ tỷ…
Chu Phù không dừng được cười lên:
- Vô Song sư đệ, ngươi gọi đây là lý do à?
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Chính là lý do đó, ta ngày trước cùng Chu tỷ tỷ tâm sự, vô cùng kính nể cốt cách dịu dàng và vô cùng mạnh mẽ của Chu tỷ tỷ, bởi vậy ta không muốn đấu cùng với tỷ.
- Sợ ta lấy thân phận sư tỷ ức hiếp ngươi sao?
Tần Vô Song khẽ cười, cũng không nói thêm gì nữa. Mong gặp phải Vi Dực là lời thật lòng của Tần Vô Song. Theo như hắn phân tích, thế cục tới giai đoạn này rồi, trận trước là Vi Dực hay sau đó là Vi Dực cùng không quan trọng, chỉ là phân hạng nhì hay hạng ba mà thôi. Mà hôm nay, khí thế chiến đấu của hắn thông qua năm trận đấu đã đạt đến một khí thế cực đỉnh. Ở trên cực đỉnh của khí thế này, có thể cùng đệ tử mạnh nhất của Tinh La Điện quyết đấu, bất luận thắng bại, cũng không có gì nuối tiếc! Chỉ là, vòng tiếp theo rút thăm thế nào, vận mệnh an bài ra sao? Tần Vô Song vẫn đang chờ mong.
Trong trận chiến đấu cùng Triệu Mục Chi, Tần Vô Song có thể nói là thu hoạch được vô cùng lớn, hắn không nghĩ tới, chính mình lại vô tình lĩnh ngộ được kỹ năng nhất tâm nhị dụng, cảnh giới nghịch thiên hai tay đánh nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một cái kỹ năng này, mặc dù kiếp này hắn chưa từng có ý nghiên cứu qua, nhưng ở kiếp trước cũng đã thao luyện qua vô số lần. Trong nháy mắt trận quyết đấu cùng Triệu Mục Chi, dường như đã nối hai đường của kiếp trước và kiếp này, trong lúc lơ đãng, đem nhất tâm nhị dụng biểu diễn hoàn thiện trên võ đài, khiến cho những kẻ có mặt ở đây đều phải trố mắt kinh ngạc.
Một ngày nghỉ ngơi, Tần Vô Song lại lần nữa đem tổng kết những cái được cái mất của trận chiến, ở phương diện thực lực, hiển nhiên có không ít lĩnh ngộ.
Tiếp tục đi vào vòng thứ sáu, tâm lý Tần Vô Song không có gánh nặng, bất kể gặp ai thì hắn cũng dốc toàn lực để đối phó.
Chẳng qua ở sâu trong lòng hắn, hắn vẫn thực sự hi vọng cùng Vi Dực quyết đấu một trận. Tuy rằng, với thực lực trước mắt của hắn, vẫn chưa đủ so sánh với kẻ có Linh căn Tiên Thiên là Vi Dực, kẻ mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi, thực lực Trung Linh Võ Cảnh. Nhưng hắn vẫn là muốn đấu một trận.
Từ trong trận chiến này, tìm xem rốt cuộc là có bao nhiêu sự chênh lệch.

Ngày thi của trận đấu thứ sáu, đúng hẹn đã tới.
Địa điểm rút thăm vẫn như cũ ở quảng trường trước cửa đại điện. Sau khi Tứ cường tới, bài danh cụ thể như thế nào, kỳ thực trong lòng nhiều đệ tử Tinh La Điện đề có sự phán đoán của riêng mình.
Chỉ là còn một chút nghi vấn nhỏ, vẫn kích thích thần kinh bọn chúng như bao lâu nay. Bọn chúng thực sự muốn biết rốt cục kẻ nào sẽ dốc toàn lực chiến đấu với Vi Dực sư huynh.
Dưới vạn con mắt chăm chú theo dõi bên dưới, nghi thức lễ rút thăm chính thức được bắt đầu.
Tên Tần Vô Song là cái tên đầu tiên bị rút ra. Căn cứ theo quy củ này, tuyển thủ thứ nhất được rút tên ra, sẽ lên trên đài bốc thăm đối thủ của hắn. Sau đó còn hai kẻ còn lại sẽ là đối thủ với nhau.
Tần Vô Song dường như đối với tất cả mọi thứ đều sớm đã có dự cảm, thong dong đi lên. Trước khi vươn tay bốc hắn khẽ quay đầu cười, đảo qua khuôn mặt của ba kẻ còn lại đứng ở bên cạnh. Vi Dực vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên đối với hắn mà nói, dù cho đối thủ là ai căn bản cũng không quan trọng.
Nhưng ẩn hiện trong ý nghĩ của hắn vẫn là muốn đấu cùng Tần Vô Song trong vòng này, hắn rất muốn dùng cơ hội này để thử một chút coi tên Tần Vô Song này rốt cuộc có bao nhiêu sức lực.

Không ai làm bừa, cũng không có kẻ nào cố ý bố trí xếp đặt, nhưng dường như có một số sự tình nào đó đã được vận mệnh an bài tốt rồi, mà Tần Vô Song trước đó đã có một dự cảm mãnh liệt.
Hắn bốc thăm ngẫu nhiên, rõ ràng là đúng với sự hi vọng mong chờ trước đây của hắn, đối thủ vòng này của hắn chính là Vi Dực.
Sau khi tên Vi Dực được thông báo ra ngoài. Trên mặt Vi Dực lộ ra một tia cười. Mà hàng vạn kẻ đệ tử của Tinh La Điện cũng phát ra từng trận hoan hô như tiếng sấm.
Bọn chúng quả thật là chờ mong cái kết quả này, tất cả đệ tử Tinh La Điện đều biết, năm trước, bất kỳ kẻ nào đối mặt với Đại sư huynh Vi Dực, kết cục cuối cùng cũng chỉ là một cảnh tượng, không có bất kỳ một kẻ nào thực sự cùng Vi Dực quyết đấu đến cuối cùng. Cuối cùng cũng đều bị hắn đánh cho xuống đài, không lưu tình một chút nào.
Cho nên bất luận là Chu Phù hay Miêu Trung Hiệp, ở trong mắt mọi người cùng Vi Dực giao chiến, trong trường hợp đối chiến cũng nhất định sẽ không dốc toàn bộ sức lực ra đánh.
Nhưng hắc mã Tần Vô Song này lại đáng để mọi người chờ mong. Bọn họ phát hiện trên người Tần Vô Song có một loại khí chất hướng tới vô địch.
Có lẽ từ trước tới giờ chưa từng có qua cục diện thế này. Có lẽ hắc mã Tần Vô Song này ở dưới kẻ có quyền uy thực lực tuyệt đối như Vi Dực sẽ làm khiến cho hắn có chút rung động chăng?
Hai kẻ này, một kẻ mười sáu năm trước giành được số điểm cao nhất cho sáu hạng mục trong khảo hạch Đệ tử Cao cấp, một kẻ thì năm nay đã lặp lại thành tích đó.
Tất cả nhưng cái này, dường như là đã được vận mệnh an bài tốt rồi. Cục diện hai ngôi sao sáng chói nhất của Tinh La Điện, rốt cuộc cũng theo trận chiến này mà bắt đầu mở màn.
Mà Tần Vô Song chẳng những đuổi kịp thành tính của Vi Dực, đạt được thành tích sáu hạng mục điểm tuyệt đối, hơn nữa từ trong Đệ tử Cao cấp tăng lên Đệ tử Trung tâm, trong trận thi đấu bài danh, lại liên tục thăng cấp không ngừng, vượt qua cả thành tích của Vi Dực trước đây.
Hôm nay, hắn lại một hơi liên tục tiến vào Tứ cường!
Mặc kệ hắn có tiếp tục tiến về phía trước thêm một bước hay không, nhưng biểu hiện của hắn đều đã vượt qua Vi Dực năm đó rồi.
Về phương diện quyền uy của một kẻ có Linh căn Tiên Thiên như Vi Dực, bản ghi chép trên các phương diện cuối cùng cũng đã xuất hiện người sửa đổi. Mà kẻ sửa đổi này hôm nay đã xuất hiện một cách vô cùng khí thế trước mặt Vi Dực.
Mọi người cũng đều rất ngạc nhiên, Đại sư huynh Vi Dực sẽ ứng phó với Tần Vô Song này thế nào? Là không lưu tình ép hắn xuống đài hay cùng với kẻ đến sau kia nỗ lực chiến đấu? Anh hùng luyến tiếc anh hùng, thông minh luyến tiếc thông minh?
Vẻ mặt của Vi Cánh vẫn vậy, vẫn là sự lạnh lùng như cũ, phảng phất như tất cả chẳng có liên quan tới hắn. Bất luận đối thủ là ai, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt.
Nhưng mà nếu đấu với Tần Vô Song, sâu thẳm trong nội tâm hắn dù sao cũng có chút khoái chí.
Tần Vô Song một đường loại bỏ biết bao huynh đệ nhất mạch của hắn, làm nổi bật nhất mạch Nhị Điện chủ, ẩn hiện cũng có chút ngang hàng với nhất mạch của Đại Điện chủ.
Dù rằng Đại Điện chủ luôn nhắc nhở Vi Dực không được hiếu thắng tranh phong. Nhưng trong lòng hắn, trong sâu thẳm cũng là có chút nội tâm tranh đấu không thể nào gỡ bỏ xuống được. Hắn không muốn nhìn thấy, có kẻ lại có thể với tốc độ nhanh như vậy làm cho những kỷ lục của hắn bị ném ra đằng sau.
Hắn cũng không muốn nhìn thấy, có kẻ ở Tinh La Điện lại có thể uy hiếp được hắn, vị trí siêu nhiên của thế hệ trẻ tuổi trong Tinh La Điện.
Vẻ mặt của Đại Điện chủ cũng vẫn như trước là một mặt giếng tĩnh lặng, từ vẻ mặt của ông ta, lại căn bản không hề biết hắn đang nghĩ gì bên trong. Tâm tình của ông ta lúc này chính là đang suy nghĩ:
- Một trận chiến này, tới thực khéo léo, cũng thật đúng lúc!
Ông ta rất muốn thông qua trận chiến này quan sát Vi Dực một chút, kiểm tra một chút hắn gần đây hai lần bị cảnh cáo rốt cuộc là có hiệu quả gì hay không.
Mà Truân Trung Trì, cũng là tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn ngày đó cũng đã biết được tâm tình thái độ của Tần Vô Song, không cần biết là gặp phải kẻ nào, hắn đều không thỏa hiệp. Đây chính là thái độ mà Truân Trung Trì thích nhất, thưởng thức nhất.
Nhưng một mặt, hắn lại không thể không thừa nhận, Tần Vô Song cố nhiên là yêu nghiệt, có thiên phú xuất sắc vượt trội. Nhưng nếu so sánh với Vi Dực mà nói cũng là có một đoạn chênh lệch không nhỏ.
Dù sao Vi Dực vốn là Linh căn Tiên Thiên khi gia nhập vào Tinh La Điện, lại càng được dựa theo con đường Tiên Thiên mà bồi dưỡng hắn. Mười sáu năm cố gắng, cũng đã tiến vào Trung Linh Võ Cảnh hai ba năm nay.
Kẻ ở Trung Linh Võ Cảnh với kẻ ở Sơ Linh Võ Cảnh thì sự chênh lệch là rất rõ ràng. Đây là sự chênh lệch bậc cấp, rất khó để có thể bù lại.

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể chờ đợi. Trong lúc chiến đấu, Vi Dực cũng đừng có đả kích quá đáng với Tần Vô Song, đừng có ác ý mà đánh Tần Vô Song làm hắn bị trọng thương.
Tần Vô Song tâm như nước, hắn ở Vạn Tượng Cốc lần tiên nhìn thấy Vi Dực thì đối với Vi Dực đã để lại một ấn tượng sâu sắc. Hắn đối với vị Đại sư huynh này cũng chưa thật có nhiều tình cảm tốt đẹp, nhưng cũng không có cái gì gọi là ác ý.
Nhưng trận thi đấu cá cược ở trên lôi đài, sau khi hắn biết những kẻ uy hiếp hắn là người đến từ nhất mạch Đại Điện chủ, hơn nữa sau lưng còn có nhiều ít cái bóng của Vi Dực, điều này làm cho trong lòng của hắn có chút khó chịu.
Nếu Vi Dực là thủ lãnh của thế hệ trẻ tuổi ở tông môn, lại có một kiểu phong độ loại như vậy, vậy thì một cái thế hệ trẻ này của Tinh La Điện, rất khó khiến cho Tần Vô Song có bất kỳ cảm giác đồng cảm gì.
Tần Vô Song sau khi đi lên đứng giữ Diễn võ đài, Vi Dực mới khoan thai tới gần, phiêu nhiên nhảy lên Diễn võ đài.
Trên mặt mang theo một tia mỉm cười, Vi Dực mở miệng nói:
- Tần Vô Song, lúc ta ở ngọn Chủ mạch Lăng Vân Phong đã từng nghe nói tên của ngươi, chỉ là lúc ở Vạn Tượng Cốc lại không biết vị thiếu niên anh hùng kia lại chính là Tần Vô Song ngươi.
Vô Song nhàn nhạt cười nói:
- Có thể được Vi Dực sư huynh nghe nhắc tới, tiểu đệ cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Trận chiến hôm nay, tiểu đệ sẽ đem toàn lực đối phó, xin Vi Dực sư huynh cũng đừng nên hạ thủ lưu tình. Mặc dù nhất chiêu có thể đánh bại tiểu đệ, ta cũng tuyệt đối nói bất cứ lời nào, cũng không xem đó là sự sỉ nhục, mà chỉ càng thúc đẩy ta cố gắng nỗ lực chăm chỉ tu luyện hơn nữa.
Tần Vô Song vô cùng thản nhiên, tâm tình kia của hắn chẳng có gì che giấu mà hoàn toàn thố lộ ra ngoài. Hắn không hi vọng khiến kẻ khác nghĩ rằng hắn cần Vi Dực nhường hắn một bước mới có thể chu toàn.
Trận chiến này của hắn, biết rõ là không có khả năng thắng lợi, nhưng ý nguyện lại vẫn muốn toàn lực thử một lần. Trận chiến này không cầu thắng bại, chỉ cầu một nhận thức.
Vi Dực nghe Tần Vô Song nói xong, sắc mặt nghiêm nghị, gật gật đầu:
- Nếu đã vậy, ngu huynh liền buông tay đánh hết sức, cũng là muốn xem xem hắc mã như Tần sư đệ rốt cuộc có gì hơn người so với các sư đệ khác. Nói thật ra, nhiều năm qua như vậy, có thể để cho sư huynh ra tay hết sức thật đúng là chưa từng xuất hiện qua!
Đến đây, ánh mắt mang hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Tần Vô Song, bổ sung một câu:
- Hi vọng Tần sư đệ ngươi là một ngoại lệ, có thể để ta chân chính dốc hết toàn lực, hưởng thụ được khoái cảm của cuộc chiến đấu thật sự!
Hắn không phải là bày trò, cũng đều không phải là tự tâng bốc mình, đó là một lời nói thật. Nhiều năm qua như vậy, khi Vi Dực hắn đứng lên đến vị trí đỉnh phong rồi thì không có bất cứ kẻ nào có thể khiêu chiến được địa vị của hắn, có thể bức hắn phải dốc hết toàn lực mà đối phó.
Rốt cuộc hắn vẫn là có vị trí cao mà cô đơn lạnh lẽo. Cũng chính là vì đứng ở trong loại cảnh giới vô cùng cao không có đối thủ này, lâu dần khiến cho trong các cuộc chiến đấu của hắn không có cách nào dùng mười phần lực chiến đấu ra mà đối phó.
Tần Vô Song ha hả cười:
- Được!
Hai kẻ cường giả trẻ tuổi của Tinh La Điện ở thời khắc này bắt đầu cuộc quyết đấu số mệnh.
Tần Vô Song lần này gây một cảm giác vô cùng kỳ lạ, không dùng trong tay bất kỳ binh khí gì, tay không nắm thành quyền, cả người dường như một cái cây thoải mái đứng sừng sững ở đó.
- Kiếm và roi của ngươi đâu?
Vi Dực nhàn nhạt hỏi.
- Vi Dực sư huynh, cường giả quyết đấu, kiếm ở trong lòng, roi ở trong lòng. Ý cảnh vừa đến, tự nhiên sẽ xuất ra.
Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười nói.
- Trong tay không kiếm, ngươi sẽ chẳng thể tiếp nổi ba chiêu của ta.
Khẩu khí của Vi Dực lại có một tia ngông cuồng.
Tần Vô Song cười khẽ lắc đầu:
- Vi Dực sư huynh, trong lòng ngươi chấp nhất với vũ khí hữu hình, có thể thấy được trong lòng ngươi còn chút chấp niệm, trong lúc chiến đấu, cũng chỉ để ý đến biểu hiện bề ngoài của ta mà thôi, cũng sẽ không cảm nhận được cảnh giới thật sự.
Vi Dực phá lên cười:
- Giả thần giả quỷ, ta phải ra tay hết sức, thử coi xem cái gì gọi là kiếm trong lòng, cảnh giới dụng ý trong lòng là có thể đem ra sử dụng!
Vừa dứt lời, đột nhiên khí thế toàn thân như thúc giục mãnh liệt. Sự thúc giục này phảng phất trong thiên địa đột nhiên kéo tới rất nhiều mây đen, che lấp cả hư không.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Vi Dực trào ra một luồng khí thế cường đại, khí thế này giống như sóng lớn, ngưng tụ thành một cái cột lốc xoáy khổng lồ, dữ tợn phóng hướng ra ngoài, dường như tùy thời mà bùng phát lên, đem tất cả những gì thấy được lao tới mà cắn nuốt.
Khí thế này thúc giục, hàng vạn đệ tử đang xem ở dưới đài đều là không thể khống chế, cùng đó trong lòng vừa động, toàn thân không kìm được một trận run rẩy. Sắc mặt cũng biến đổi kịch liệt. Khí thế quá mạnh, lực cắn nuốt quá mạnh!