Tần Vô Song cũng không phải là dạng có tính cách thích chơi trò trẻ con như thế. Hắn muốn những người này phải chui qua háng của Tây Môn Tinh, đòi lại đạo lý. Trận chiến này, hắn đã đánh bại Tề Ngâm Phong, nếu Tề Ngâm Phong đi khóc lóc kể lể với Tam Điện chủ, nhất định sẽ từ chỗ Tam Điện chủ biết được tin tức Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả.
Nếu như vậy, bí mật cảnh giới Tiên Thiên của Tần Vô Song đối với Đại Ngô Quốc mà nói sẽ không còn là bí mật nữa, như vậy sẽ rất khó có được hiệu quả đánh thắng bất ngờ.
Còn nếu như bắt hắn chui qua háng như thế này, Tề Ngâm Phong sẽ chịu sỉ nhục mãnh liệt. Tất nhiên là có đánh gãy răng và nôn máu cũng tuyệt đối không dám đi khóc lóc kể lể với Tam Điện chủ. Dù sao, chuyện chui qua háng người khác cũng không phải là chuyện vẻ vang gì lắm.
Tây Môn Tinh che ngực, cười tủm tỉm nhìn đám gia hỏa từng người một chui qua háng hắn.
Những Võ đồng này của Đại Ngô Quốc, vốn kẻ nào cũng bướng bỉnh bất tuân, nhưng sự tình lần này hoàn toàn là do bọn chúng khơi mào. Hoặc là cút khỏi Tinh La Điện, hoặc là chỉ có thể nhẫn nhục chịu cái nhục chui qua háng này.
Sắc mặt Tề Ngâm Phong âm tình bất định, đương nhiên không muốn chịu cái nhục vô cùng nhục nhã này. Nhưng tình thế áp đảo một hiệp, khí phách của hắn có cứng, thân hình của hắn có cao, vẫn không cách nào thay đổi được chuyện thất bại này.
Tướng bại trận, không đủ ngôn dũng. Trừ phi hắn tự sát chịu tội ngay tại chỗ, nếu không hôm nay muốn qua được cửa này, vẫn là phải chịu đại nhục.
Lồng ngực Tề Ngâm Phong nhấp nhô lên xuống. Hắn rất muốn liều mạng, nhưng thương thế trên ngực đã nói với hắn, hôm nay dù có đấu nữa cũng chỉ có thể chịu chết, không thể chiếm được ưu thế.
Nhớ lại trước khi đi, tổ phụ đã ân cần dặn dò:
- Ở Đế quốc Đại La, cường giả như mây, như gió, ngươi không những phải nhẫn nại đến tịch mịch, mà còn cần phải biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể. Đại trượng phu có thể nhẫn nại được sự tức giận nhất thời, mới có thể có được thành tựu bất thế bá nghiệp. Tu luyện võ đạo núi cao còn có núi cao hơn. Nếu tranh đấu, cũng phải vì lợi ích mà đi tranh đấu, không vì tranh đấu khí phách.
- Nhẫn nhịn tức giận trong nhất thời, mới thành được bá nghiệp muôn đời!
Trong đầu của Tề Ngâm Phong không ngừng toát ra ý niệm an ủi:
- Nếu muốn dùng máu đối phương để rửa sạch nỗi nhục hôm nay, chỉ có chịu nhục, chịu khổ, khắc khổ tu luyện, mới thành được chính đạo. Còn tranh chấp cường thế ngược lại sẽ cho đối phương một cái cớ để giết mình!
Nghĩ đến đây, đầu cúi xuống, cắn răng, nhắm mắt chui qua.
Tây Môn Tinh cười to:
- Không biết lão thất phu Tề Thắng Nam nhìn thấy màn này, sẽ có cảm tưởng gì? Ha ha ha…
Tính cách của Tây Môn Tinh, vốn không đến mức nói toạc móng heo như vậy. Nhưng hắn bị người của Đại Ngô Quốc đả thương, trong lòng một luồng tức giận tích lũy, đương nhiên là vô cùng buồn bực.
Lúc này nhìn thấy nhân vật như Tề Ngâm Phong cũng phải từ dưới háng mình chui qua, đương nhiên là vô cùng hả giận.
Lúc này, đám người Vạn Kim Bằng và Hạ Tử Trọng đã há mồm trợn mắt nhìn. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ rằng, cục diện tối nay sẽ kết thúc với tình thế như vậy. Trước khi bọn họ xuất phát, đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho dù là thất bại, cũng cần phải chịu nhục, chịu khổ để tiếp tục sinh tồn ở Tinh La Điện.
Nhưng mà, sự thật lại hoàn toàn tương phản với dự liệu của bọn họ, kẻ phải chịu nhục chịu khổ lại biến thành người của Đại Ngô Quốc, còn bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
Lúc này, đám người Vạn Kim Bằng nhìn biểu tình của Tần Vô Song, lại tăng thêm mấy phần sùng bái và ngưỡng mộ.
Tần Vô Song mạnh, bọn họ biết từ lâu. Nhưng không ngờ có thể yêu nghiệt đến mức độ như vậy. Tề Ngâm Phong này dù sao cũng là cháu nội chính thống của Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc, mà còn bị hắn đánh bại, hơn nữa còn không thể không tiếp nhận nỗi nhục chui qua háng.
- Vô Song Hầu, lần này xem như triệt để phục ngươi rồi!
Hạ Tử Trọng thở dài.
- Đúng vậy, trận chiến này chúng ta thắng rồi, sau này sinh tồn ở Tinh La Điện, cũng dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất, những Võ đồng này của Đại Ngô Quốc tuyệt đối sẽ không dám chủ động khiêu khích chúng ta.
Vạn Kim Bằng cảm khái nói.
- Hắc hắc, nhìn bộ dạng biểu hiện của Tề Ngâm Phong, thật sự là quá hả giận!
Tất cả đều hân hoan vui sướng, mặt mày rạng rỡ. Tần Vô Song nói:
- Mọi người vẫn nên tự quay về tu luyện. Tạm thời không cần để ý đến chuyện thắng thua. Ta dự định quay về Bách Việt Quốc một chuyến, chúng ta cáo từ tại đây!
- Quay về Bách Việt Quốc sao?
Tây Môn Tinh có chút giật mình.
- Đúng vậy. Chư vị, cáo từ tại đây!
Tần Vô Song chắp chắp tay, xoay người đi ngay.
- Tần huynh, mồng tám tháng chạp, tông môn tụ tập chuẩn bị khảo hạch cuối năm, tại sao lúc này ngươi lại quay về Bách Việt Quốc?
Hạ Tử Trọng hiếu kỳ hỏi.
- Thời gian hơn một tháng, cũng đủ quay về một chuyến rồi!
Tần Vô Song khoát khoát tay mấy cái lên xuống, đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Vạn Kim Bằng thở dài:
- Thực lực của Vô Song Hầu này, thật sự là cao thâm không lường được! Có lẽ hắn đã tiếp cận được cảnh giới Tiên Thiên rồi?
Đồng Ngôn mỉm cười không nói, Tây Môn Tinh cũng khẽ cười lắc đầu, cũng không tiếp lời. Bản thân Tần Vô Song không có tiết lộ, bọn họ đương nhiên càng không tiện để lộ ra tu vi thật sự của Tần Vô Song.
Một đoàn sáu người trải qua trận chiến này. Quan hệ giữa hai bên lại càng thêm thân thiết, sự đoàn kết trong trận chiến này, lại đạt được sự tăng cường.
Tần Vô Song nhân lúc đêm tối, đi ra khỏi Sơn mạch Lăng Tiêu, hướng ra ngoài mà đi. Ngựa chạy không ngừng nghỉ suốt cả ngày đêm, sau bảy ngày đã về tới cảnh nội của Bách Việt Quốc, đi từ Bắc xuống Nam, đi qua Đế Đô, Tần Vô Song quyết định tới Võ Thánh Sơn để thăm hỏi Võ Thánh đại nhân một chút. Tìm hiểu một chút về thế cục đại khái hiện nay như thế nào.
Trải qua năm sáu tháng, Tần Vô Song lại một lần nữa quay lại Đế Đô, rất có cảm giác chuyện gì cũng không biết. Vì không muốn tạo ra sự chú ý quá mức, trên đường đi, Tần Vô Song áp chế khí tức Tiên Thiên, giống như một võ giả bình thường, đi về hướng cổng thành Đế Đô.
Hắn định tới Đế Đô trước để tìm một khách điếm tắm rửa, nghỉ ngơi, sau đó thu xếp ổn thỏa, mới tới Võ Thánh Sơn thăm hỏi.
Đi đến gần cửa thành, Tần Vô Song đang chuẩn bị báo ra thân phận, tiến vào cửa thành, đã nghe thấy từ bên trong cửa thành truyền đến những tiếng cãi vã ầm ĩ.
Tần Vô Song nhìn về hướng ồn ào, nhìn thấy mấy gã kỵ sĩ, ngồi trên con ngựa cao to, đang phát sinh cãi vã với thủ vệ cửa thành. Đám kỵ sĩ đó tổng cộng có ba người, đều có chung đồng phục ngựa trắng yên bạc, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Nhưng cách ăn mặc trên người lại có chút phong tình vùng khác, hiển nhiên không phải là nhân sĩ của Bách Việt Quốc.
Nhìn cái mũi của bọn chúng hơi hơi có chút gấp khúc, dài như mũi chim ưng, thần thái ngạo mạn, chỉ là không chịu xuống ngựa, ngồi trên ngựa miệt thị nhìn mấy gã thủ vệ cửa thành.
- Ba vị tôn sứ, quy củ của Bách Việt Quốc chúng ta là như thế này, ngựa vào cổng thành, lập tức không cưỡi ngựa. Nhất định phải xuống ngựa mà đi, để tránh ra ra vào vào, tạo ra sự hỗn loạn. Ba vị muốn ra khỏi thành, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng xin xuống ngựa đi một đoạn, ra khỏi cổng thành, thì tùy ý rong ruổi!
Tiểu Đội trưởng thủ vệ cửa thành, khẩu khí đúng mực, nhưng thái độ kiên quyết, tuyệt đối không thể cho phép đi qua.
Vẻ mặt ba người đó có dáng dấp nửa cười nửa không, hiển nhiên không phải không biết quy củ này, nhưng bọn họ vẫn như cũ vững vàng ngồi trên ngựa, không có bất cứ dấu hiệu dự định xuống ngựa nào.
Một gã kỵ sĩ trong đó cười lạnh nói:
- Quy củ của Tây Sở Quốc chúng ta, đó là kỵ sĩ không xuống ngựa, ra vào tự do!
- Tây Sở Quốc?
Tần Vô Song ngây người sửng sốt, là người tới từ Tây Sở Quốc sao?
Tây Sở Quốc ở vào vị trí Tây Bắc của Bách Việt Quốc. Cũng là Công quốc của Đế quốc Đại La, nhưng lâu nay là Công quốc Thượng phẩm, địa thế rộng rãi, nhân tài vô số, luôn mạnh mẽ áp chế những Công quốc Trung phẩm như Bách Việt Quốc.
Vì Tây Sở Quốc đối với Bách Việt Quốc mà nói, có vị trí cao hơn một bậc, vì thế bọn chúng có cường thế như vậy cũng không có gì khó lý giải. Chỉ là Tây Sở Quốc lâu nay vốn ít qua lại với Bách Việt Quốc, lần này tới đây sợ rằng sắp xảy ra chuyện chẳng lành?
Trong lúc Tần Vô Song đang suy tính, ba người này đã thúc ngựa xông tới trước.
Hai cánh tay của Đội trưởng thủ vệ cửa thành mở rộng, lấy thân hình ngăn đón ở phía trước, quát:
- Ba vị tôn sứ, dù cho các ngươi tới từ Tây Sở Quốc, cũng xin nhớ kỹ, đây là địa giới của Bách Việt Quốc, nhập gia tùy tục! Ở Đế Đô Bách Việt Quốc ta, dưới chân Hoàng đế, không cho phép bất cứ người nào làm càn!
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều giữ vẻ mặt không kiêng nể gì cả, túm lấy cương ngựa, rõ ràng muốn xông tới trước, hoàn toàn không để ý đến Đội trưởng thủ vệ cửa thành ở trước mặt.
Đội trưởng thủ vệ đó cũng rất bưu hãn, nhất quyết không đi, quát:
- Tùy tiện xông vào cửa thành, giết không tha!
Rút yêu đao, kêu lên một tiếng, thủ vệ hai bên nhất thời hô ứng, đều rút binh khí ra hướng về phía ba con ngựa tiếp đón.
Mặc dù trong miệng kêu giết không tha, nhưng những thủ vệ này vẫn vô cùng ăn ý, chỉ công kích ngựa, chứ không công kích chút nào người ngồi trên ngựa.
Chỉ là, thực lực của ba người này, hiển nhiên là cao hơn những thủ vệ cửa thành này không ít. Roi dài trong tay người đằng trước tùy ý rung động, chỉ nghe thấy một tràng tiếng "ba ba ba" thanh thúy.
Trên mặt của mười mấy gã thủ vệ cửa thành đều đã hiện ra vết lằn màu đỏ.
Cười lớn một tiếng, roi dài lại một lần nữa xuất thủ, giống như độc long hướng về phần cổ của người Đội trưởng mà xoắn tới, nhe răng cười nói:
- Ngươi dám nói với ta ba chữ "giết không tha" sao? Dựa vào ba chữ này, cũng đủ để ngươi chết hơn mười lần rồi!
Nói xong, chiếc roi lại vung lên quấn lấy Đội trưởng thủ vệ cửa thành.
Thực lực của người Đội trưởng này cũng chỉ là cường giả Chân Võ Cảnh Lục đẳng, bị chiếc roi quấn lấy, dĩ nhiên có muốn tránh cũng không tránh được, trực tiếp bị quấn vào cổ, hoàn toàn không có chút lực nào phản kháng.
Kỵ sĩ ngồi trên ngựa đó cười lớn ha ha, cánh tay chuyển động lại giơ chiếc roi dài lên, trực tiếp quất roi mang theo cả gã Đội trưởng kia hất về phía cửa thành to lớn cao hơn mấy trượng.
Cái quất này nếu là quất thật, cho dù là xương cốt bằng sắt thép cũng bị quất cho nát vụn.
Ở trong tiếng kinh hô, một luồng nhân ảnh đột nhiên bay ra, giống như tia chớp xẹt qua, túm lấy nắm tay, ở khoảng cách cơ thể của Đội trưởng thủ vệ cửa thành tiếp xúc với tường thành không tới ba thước, mạnh mẽ túm lấy thân hình của hắn, nhẹ nhàng nâng lên, đặt xuống trên mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Cánh tay còn lại của người này, tùy ý vung lên đã bắt được bóng của chiếc roi giống như quỷ mị kia.
Người Đội trưởng thủ vệ cửa thành tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hãi toát mồ hôi lạnh bên cạnh, vẫn còn có chút hoảng sợ chưa trấn định, yêu đao trong tay liền vung lên, quát to:
- Thủ vệ trên cửa thành, toàn bộ xuống đây! Phái người thông báo với Đại Đội trưởng, có người gây náo loạn xông vào cửa thành!
Nói xong, khom người hành lễ với người vừa mới cứu hắn:
- Đa tạ các hạ xuất thân tương cứu, xin được thỉnh giáo!
Người ra tay, đương nhiên chính là Tần Vô Song từ nãy giờ vẫn bàng quan đứng nhìn.
- Không cần làm to chuyện!
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi đứng sang một bên trước đi!
Đội trưởng đó nhìn Tần Vô Song khí thế bất phàm, trong lòng đã có mấy phần tôn kính, biết người này có lẽ là cường giả của Bách Việt Quốc, trong lòng cũng hơi trấn định. Có cường giả bổn quốc ở đây, vậy thì tốt rồi.
Tần Vô Song ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn kẻ quất roi:
- Khách nhân của Tây Sở Quốc ngươi, bá đạo mạnh mẽ như vậy, lẽ nào khách nhân có thể lớn tiếng áp đảo cả chủ nhà sao?
Kỵ sĩ đó thái độ ngạo mạn, hai mắt khinh thường liếc nhìn Tần Vô Song, đĩnh đạc hỏi:
- Ngươi là điểu nhân nào?
Tần Vô Song không giận, ngược lại còn cười, gật gật đầu:
- Ngươi đừng hỏi ta là người nào trước, ngươi là người nào chứ, mang chiêu bài của ai, mà ở cửa thành Đế Đô của Bách Việt Quốc ta kiêu ngạo ương ngạnh như vậy?