Trong lòng Chu Phù khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn ung dung, bình thản, chỉ là nói:
- Tiểu muội cảm thấy ở đây có chút khác thường, nên chạy đến xem, nhưng hình như đến muộn rồi!
Vi Dực cười thoải mái:
- Có thể có khác thường gì chứ? Chẳng qua là mấy gã Đệ tử Trung tâm qua lại một chút mà thôi?
Chu Phù biết với năng lực của Vi Dực, khẳng định biết rõ ràng hơn nàng chuyện gì vừa phát sinh. Hắn hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý giả ngốc, lập tức cũng không bóc trần, trong khẩu khí có chút hàm xúc sâu xa:
- Vi sư huynh trước đó cảm thấy Số 8 sẽ là Quán quân cuối cùng, xem ra quả nhiên có khả năng dự đoán!
- Sao? Sao sư muội lại nói như vậy?
Vi Dực tiếp tục giả ngốc.
Chu Phù khẽ cười, cũng không trả lời, xoay người hướng về phía doanh địa mà đi. Nàng tựa hồ có thể khẳng định, bốn năm luồng khí tức Tiên Thiên vừa rồi nhất định là Đệ tử Trung tâm của nhất mạch Đại Điện chủ tập hợp, muốn tạo áp lực với tuyển thủ Số 6 đó. Những thủ đoạn bên ngoài sân này đối với nàng mà nói từ lâu đã không phải là tin tức mới mẻ gì rồi.
Chỉ là nhất mạnh của Đại Điện chủ người đông thế lớn, thực lực lại xác thực trấn áp mấy mạch khác, cộng thêm vào đó mấy mạch khác tranh giành cấu xé lẫn nhau, vì vậy dưới sự chèn ép của nhất mạch Đại Điện chủ, căn bản không có đường sống nào chu toàn.
Trong lòng Chu Phù có chút khó chịu, nhưng lại không tiện biểu hiện trên mặt, như vậy ngoài Vi Dực ngang nhiên ra, căn bản không có bất cứ lợi ích gì.
Cho đến khi thân ảnh của Chu Phù đi xa, Vi Dực mới vỗ vỗ tay, một lát sau, mấy luồng thân ảnh từ trong bóng tối chui ra, lần lượt vây quanh bên cạnh Vi Dực, tất cả đều rất cung kính:
- Đại sư huynh!
- Trước đó, là Số 6 đó ở đây sao?
Vi Dực nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, chúng ta đã cảnh cáo hắn!
Một người trong số đó nói.
- Hắn nói như thế nào?
Người đó khẩu khí có chút căm giận:
- Tiểu tử đó tựa hồ rất không biết điều, dáng vẻ mới tới, hoàn toàn không kiêng nể gì chúng ta. Nghe khẩu khí của hắn, dường như căn bản sẽ không từ bỏ.
Vi Dực trầm ngâm một lát:
- Không từ bỏ? Mặc dù như vậy, Lão Cửu cũng chưa chắc không có cơ hội thắng hắn. Hôm nay không thích hợp để các ngươi hành động thiếu suy nghĩ. Ta thấy tiểu nha đầu Chu Phù đã sinh nghi rồi. Mọi người về sau làm việc phải kềm chế một chút, đừng để mấy mạch khác nói chúng ta chèn ép miệng lưỡi của bọn chúng!
- Vâng, Đại sư huynh!
Bốn người đó đều đồng thanh trả lời.
Một người trong đó vẫn còn có chút bất bình:
- Tinh La Điện chúng ta, lâu nay vốn chỉ có nhất mạch chúng ta là nổi bật. Mấy mạch khác, dựa vào cái gì mà đòi hùng hổ cạnh tranh với chúng ta chứ? Đại sư huynh, cũng do huynh rất mực khiêm tốn, nếu không cho dù nha đầu Chu Phù đó biết thì cũng có làm sao? Chẳng lẽ Nhị Điện chủ còn hi vọng nhất mạch của bọn chúng có thể áp đảo nhất mạch của chúng ta sao?
Vi Dực khoát tay chặn lại:
- Những việc này, chỉ mình chúng ta biết là được rồi. Đặt trên cục diện, hoàn toàn không cần thiết! Các ngươi đi trước đi!
- Vâng!
Mấy người đó hiển nhiên đều rất e ngại Đại sư huynh Vi Dực, nghe lời giao phó, lần lượt rời khỏi. Vi Dực hơi có chút suy nghĩ nhìn về phía phương vị mà Tần Vô Song vừa rời đi trong chốc lát, đột nhiên khẽ thở dài, quay đầu đi về phía doanh địa.
Một canh giờ dưới sự chờ mong của vạn người, cuối cùng đã hết. Mọi người đồng lòng chờ mong trận chung kết Lôi đài cuối cùng cũng khai hỏa. Số 6 đấu với Số 8, trận quyết đấu giữa hai người phái thực lực.
- Hắc hắc, năm nay thật là có may mắn được thấy. Thi đấu Lôi đài tổ thứ nhất, lại đặc sắc như vậy! Quả thật là không uổng công chuyến này! Lộ sư huynh, ngươi thấy Số 6 giỏi hay là Số 8 giỏi?
- Đương nhiên là Số 6 rồi, thân thủ và khí phách của Số 6, rõ ràng không nằm cùng một đẳng cấp với mấy người khác.
- Hắc hắc, thật là anh hùng thì có cùng ý kiến, tiểu đệ cũng xem trọng Số 6!
Bên cạnh có người nghe thấy không vui nói:
- Số 6 cũng chỉ biết chọc cười mà thôi, người có thực lực chân chính là Số 8. Khiêm tốn ít thể hiện mới là khí chất của cao thủ chân chính! Không nghe câu "bình đầy bất hoảng, hồng chung lảnh lót" sao?
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
- Ý tứ chính là, Số 6 đó chỉ là thùng rỗng kêu to. Ngoài giả vờ tàn khốc cũng không có bản lĩnh gì nữa cả. Trước mặt cao thủ chân chính, khẳng định sẽ phải lộ nguyên hình!
- Ghen tỵ, có nghe ra không? Hắn căn bản chính là ghen tỵ với Số 6 người ta! Chọc cười? Có bản lĩnh ngươi cũng chọc cười một lần xem xem? Giả bộ? Ngươi có bản lĩnh cũng lên giả bộ một lần để mọi người nhận thức một chút xem? Có bản lĩnh bắt chước người ta thì gọi là bản lĩnh lợi hại, ngươi không có bản lĩnh thì gọi là ngốc nghếch!
Nghiêm Phong nãy giờ vẫn ở trong đám người nghe thấy, bây giờ hắn đang cố gắng tìm hiểu về Số 6 và Số 8. Nhìn phong cách của hai người, hắn cũng mơ hồ phán đoán ra được, nếu Tần sư huynh không bị đào thải, vậy thì trong hai người này, khí chất của Số 6 có vẻ giống Tần sư huynh hơn.
Còn Số 8, có vẻ lãnh khốc hơn một chút.
Khi đám người này vẫn còn đang nói xấu sau lưng, thời gian đã đến. Tuyển thủ Số 8 đã lên đài trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bên chủ trì đợi một lát, không nhìn thấy Tần Vô Song lên Lôi đài, cao giọng nói:
- Mời tuyển thủ Số 6 lên đài!
Sau một lúc, không có lời đáp. Người chủ trì lại cao giọng gọi một câu:
- Mời Số 6 lên đài!
Vẫn như cũ không có lời đáp lại, trên Lôi đài vẫn trống rỗng, chỉ có một mình thân ảnh của Số 8. Khóe miệng Số 8 khẽ động, hiển nhiên có chút bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện, mơ hồ tựa hồ đoán được nguyên nhân gì. Một số đệ tử dưới Lôi đài cũng ngồi không yên.
- Thế này là thế nào? Lại có thể đến muộn trận chung kết quan trọng như vậy sao? Không có khái niệm thời gian sao?
Một người trong đó bụng đầy bực tức oán giận đứng lên.
- Hắc hắc, đến muộn sao? Ta thấy hắn đang sợ hãi mới đúng.
- Nói linh tinh, với thân thủ của người ta, có đạo lý gì phải sợ hãi chứ?
- Nếu không sợ hãi tại sao bây giờ vẫn chưa lên đài!
Câu nói này khiến người ủng hộ Số 6 trước đó á khẩu ngậm miệng không bác bỏ lại được. Tất cả hết nhìn Đông đến nhìn Tây, chờ đợi Số 6 đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Ngoài doanh địa, những đệ tử chủ trì cũng từ doanh địa đi ra. Đặc biệt là Chu Phù, sắc mặt ngưng trọng. Nàng vẫn không hết hi vọng, hi vọng Số 6 có thể đứng vững trước áp lực mà lên đài.
Nhưng mà, sự thực lại khiến sự hi vọng của nàng không ngừng giảm xuống, đến cuối cùng đã dần dần tuyệt vọng. Thầm nghĩ:
- Cũng khó trách được hắn, ở dưới sự uy hiếp của nhiều Đệ tử Trung tâm Tiên Thiên cường giả như vậy, một người mới như hắn, chủ động rút lui cũng xem như là lựa chọn sáng suốt. Không chọn lựa như vậy, mới gọi là không sáng suốt.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Chu Phù dù sao vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng luôn hi vọng có người có thể không sợ quyền uy, không sợ hãi uy hiếp, có thể quang minh chính đại tranh đoạt lợi ích.
Từ trong sâu thẳm đáy lòng, nàng vẫn không hi vọng nhất mạch của Đại Điện chủ một nhà độc đại, điều này tuyệt đối bất lợi đối với sự phát triển của Tinh La Điện, cũng tuyệt đối không phải là một bầu không khí tốt.
Còn Vi Dực, lại giữ một vẻ mặt lãnh đạm, phía sau lãnh đạm còn có mấy phần ngạc nhiên, phảng phất đối với trận chiến tranh đoạt Quán quân cũng không phải vô cùng hứng thú.
Từ trong nội tâm mà nói, suy nghĩ của hắn và Chu Phù hoàn toàn tương phản. Hắn hi vọng người trẻ tuổi đó rút lui, không cần xuất chiến. Như vậy, mới có thể thể hiện ra lực uy hiếp của nhất mạch bọn chúng.
Người chủ trì liên tiếp gọi ba tiếng, vẫn không thấy bóng dáng của Số 6, đúng lúc đang định mở miệng tuyên bố Số 6 đến muộn, hủy bỏ tư cách. Đúng vào lúc này, bên ngoài Lôi đài, đột nhiên vang đến tiếng huýt sáo liên miên.
Thân ảnh của Tần Vô Song, giống như trường long ngự không đạp mây cưỡi gió mà đến, chạy như bay tới, lên xuống mấy bước đã rơi xuống Lôi đài. Chắp tay về phía người chủ trì đó nói:
- Xin lỗi, ta đến muộn một chút!
Người chủ trì đó có chút hờn giận:
- Nếu đến muộn một bước, cho dù ngươi có tới, cũng không còn tư cách dự thi!
- Xin tuyên bố trận đấu bắt đầu!
Tần Vô Song thản nhiên nói.
Người chủ trì đó gật gật đầu:
- Trận đấu võ này sẽ quyết định ra được ai là Quán quân của thi đấu Lôi đài tổ thứ nhất! Người thắng sẽ giành được tiền đặt cược là tám viên nội đan sơ cấp Yêu thú đã được đặt trước đó!
- Ta tuyên bố, trận chung kết, chính thức bắt đầu!
Theo sự rút lui của người chủ trì, trên đài chỉ còn lại hai người là Số 8 và Tần Vô Song.
Tần Vô Song ung dung, bình thản, chăm chú nhìn Số 8, đột nhiên mỉm cười, hỏi:
- Có phải cảm thấy ngoài ý muốn không?
- Ngoài ý muốn?
Số 8 nhíu mày nói.
- Ta cũng không phải là không lên đài, ta chỉ là chờ thời cơ mà thôi. Kỳ thực, nếu ta muốn lên đài, căn bản không cần người chủ trì liên tiếp thúc giục ba lần.
Tần Vô Song vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như trước, phảng phất giống như đang cùng một gã bạn cũ hàn huyên nói chuyện.
- Thế nào?
Số 8 nhíu mày, hắn biết, đối phương đang chơi trò tâm lý chiến. Nhưng vấn đề là, tâm lý của hắn khi đối phương nói ra câu đầu tiên, đã xuất hiện nghi vấn. Nghi vấn này tạo thành một lỗ hổng. Nếu không bổ khuyết, lỗ hổng này khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tâm lý khi giao chiến của hắn.
- Ngươi nhất định cảm thấy, ta khẳng định sẽ không lên đài. Ta chậm chạp không hiện thân, chỉ vì muốn phối hợp với tâm lý đó của ngươi, khuyến khích cho loại tâm lý đó của ngươi, để ngươi cảm thấy, uy hiếp của mấy người đó vừa rồi đã có hiệu quả. Khi loại tâm lý này của ngươi đạt đến độ cao nào đó, ta sẽ xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến ngươi xuất hiện chênh lệch tâm lý rất lớn!
Nụ cười của Tần Vô Song càng rõ, đột nhiên khẩu khí biến đổi, lạnh lẽo vô cùng:
- Mà chênh lệch của loại tâm lý này sẽ là nguyên nhân thứ nhất cho thất bại của ngươi hôm nay!
Nói đến đây, Tần Vô Song hai tay kéo ra, đã xuất hiện một sợi roi, bất ngờ hơn đó là một cây sợi roi hình rắn, quấn quanh cổ tay, xa xa chỉ vào Số 8.
- Bốn gã Tiên Thiên cường giả, uy hiếp ta rút lui khỏi trận đấu. Không thể không nói đây là thất sách của các ngươi. Một người như ta, những cái khác không có, nhưng có đầy sự cứng cỏi. Ngươi càng uy hiếp ta, chỉ có thể khiến ý chí chiến đấu của ta càng thêm kiên định, tiềm lực càng thêm kích động! Đây lại là nguyên nhân thứ hai khiến ngươi nhất định thất bại hôm nay!
Những lời này của hắn cũng không kiềm chế thanh âm. Đĩnh đạc mà nói, truyền khắp bốn phía Lôi đài, trong phạm vi mấy dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Bao gồm cả mấy Đệ tử Trung tâm chủ trì của bọn người Vi Dực, trong lòng Vi Dực khẽ có chút giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, thậm chí còn chồng chất một nụ cười không cách nào phán đoán được có phải từ đáy lòng hay không.
Còn Chu Phù, cũng không ngừng gật đầu. Lúc này nàng cũng vui mừng khác thường. Có thể dưới sự uy hiếp của bốn gã đệ tử Tiên Thiên mà không hề lay động, người thanh niên này quả nhiên có toàn thân cứng cỏi!
- Trước khi tiến nhập vào Sơn mạch Lăng Tiêu tu luyện, gia sư đã từng căn dặn nhiều lần, lão nhân gia ông ấy có bốn chữ dặn dò, đã ăn sâu vào trong trí não của ta, bốn chữ đó chính là "Tuyệt đối không nhường"! Bốn chữ đó, là nguyên nhân thứ ba trong thất bại của ngươi hôm nay!
Tần Vô Song nói xong, khí thế đột nhiên thúc giục. Sợi roi hình rắn quét qua hư không, biến hóa ra từng luồng tiên ảnh, quấn về hướng Số 8, dĩ nhiên là tiên hạ thủ vi cường!
- Hay!
Dưới Lôi đài tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, giờ khắc kích động lòng người cuối cùng đã đến rồi, điều này khiến tất cả bọn họ đều không kìm được nhiệt huyết sôi trào. Trận quyết đấu của hai gã đệ tử Tiên Thiên xuất sắc, người thắng cuối cùng bất luận là ai, nhất định là một trận quyết đấu đặc sắc!