Tần Vô Song tay tóm Hạ Vũ Phi, thần thái ngạo nghễ. Đứng trên nóc phủ cao ngạo vô cùng cao ngạo, nổi bật.
- Người chỗ sáng, người chỗ tối, không phải nấp nấp tránh tránh nữa. Ta chỉ muốn nói chuyện với Xích Mộc Vương!
Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, tựa như trước mắt hắn không phải là trọng địa Vương phủ gì mà như trên đường cái vậy.
Còn những cao thủ đang mai phục bốn phía trong mắt hắn cũng chỉ như những pho tượng bằng đất, bằng gỗ, hoàn toàn không đáng quan tâm. Có Hạ Vũ Phi trong tay thì còn sợ gì Xích Mộc Vương không thỏa hiệp.
Xích Mộc Vương dù đã ngủ nhưng cũng là người bị kinh động đầu tiên, khoác vội cẩm y phục lên người, hắn dẫn theo vài kẻ tâm phúc chạy nhanh tới nơi.
Từ xa đã thấy có người đang thản nhiên đứng trên nóc nhà, tay xách theo một người nữa, như chim ưng bắt gà, dáng vẻ bệ vệ kiêu hãnh vô cùng, nhìn cao thủ Vương phủ như không thấy gì.
- Ngươi từ đâu đến?
Xích Mộc Vương trầm giọng quát, bước sát tới nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Con trai rơi vào tay kẻ khác, Xích Một Vương có kiêu hùng đến mấy cũng không dám lỗ mãng, khinh suất.
- Ngươi là Xích Mộc Vương?
Tần Vô Song trợn mắt nhìn Xích Mộc Vương.
- Chính là Bổn vương, các hạ từ đâu đến?
Xích Mộc Vương vừa ứng phó vừa ngầm ra hiệu tay cho đám thủ hạ xếp sẵn trận hình, chuẩn bị giữ người này lại. Đồng thời ra ám hiệu cho thủ hạ đi thông báo cho Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng.
Tần Vô Song cười nhạt:
- Xích Mộc Vương, nếu như ta là ngươi, ta tuyệt đối không để tay ra sau lưng ra ám hiệu đâu, thứ nhất chẳng có chút phong phạm của Vương giả gì cả, thứ hai, ngươi đang đẩy lệnh lang vào chỗ chết đấy.
Xích Mộc Vương cả đời kiêu hùng, nghe thấy những lời này cũng không khỏi giật mình.
Phải biết là trong ba người con trai của hắn, con trai lớn từ nhỏ đã bái làm đệ tử của một Tiên Thiên cường giả, tất nhiên không thể kế thừa vị trí thế tục này. Con trai thứ ba tuổi trẻ khí thịnh, tài năng tu luyện xuất chúng, nhưng thủ đoạn và sự khôn ngoan vẫn chưa đạt đến trình độ cần thiết của một vương giả.
Người con trai thứ hai, tuổi còn nhỏ nhưng đủ khôn ngoan, đủ tài trí, đủ thủ đoạn, lúc cần hiểm sẽ hiểm, lúc cần ác sẽ ác, lúc cần ngọt ngào tuyệt đối sẽ không keo kiệt những lời giả dối với bọn thủ hạ. Ân uy thực bày, có cái đạo điều khiển thủ hạ của một Vương giả…
Điều hiếm có nhất là tài năng trong lĩnh vực tu hành võ đạo của Hạ Vũ Phi cũng không tệ, có tiềm lực. Khi nào đến tuổi của Xích Mộc Vương bây giờ thì chuyện đuổi kịp tiêu chuẩn của phụ thân tuyệt đối không thành vấn đề.
Vì vậy, sự kỳ vọng của Xích Mộc Vương vào con trai cả và con trai thứ ba phần lớn nằm ở phương diện võ đạo, thậm chí hắn còn hy vọng bọn họ có thể đi Chân Võ Thánh Địa tiếp chưởng Võ Thánh Sơn.
Nhưng những kế hoạch này vốn đang rất thuận lợi đột nhiên lại xuất hiện một con hắc mã hoành thiên xuất thế làm đảo lộn mọi sự sắp xếp của hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Xích Mộc Vương luôn hoài nghi về danh hiệu Quán quân Thí luyện của Tần Vô Song.
Đương nhiên, Xích Mộc Vương không thể biết được người đang đứng trước mặt mình là Tần Vô Song, nếu không cũng không biết tâm trạng của hắn sẽ phức tạp đến mức nào.
Nếu như nói Xích Mộc Vương không căng thẳng thì là nói dối. Nhi tử đã nằm trong tay đối phương, chuyện sống chết không còn là vấn đề bọn họ có thể định đoạt nữa.
- Xích Mộc Vương!
Tần Vô Song lại cất giọng sang sảng:
- Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian đợi Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng của ngươi quay về. Nhưng hình như ngươi đã quên là mạng sống của con trai ngươi đang nằm trong tay ta. Đây là vấn đề mà một trăm Trưởng lão Cửu đẳng cũng không thể giải quyết được, Ha ha ha.
Xích Mộc Vương rủa thầm trong miệng. Hắn có thể thấy rõ đối thủ vô cùng đáng sợ, hoàn toàn khinh thường cao thủ của Xích Mộc Vương Phủ, chẳng coi ra gì. Có thể giễu võ giương oai như vậy trước mặt Xích Mộc Vương, tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc mà nhất định có chân tài thực lực. Huống hồ trong tay hắn còn đang nắm một tấm vương bài.
- Các hạ, nếu như ngươi nghĩ có được con trai ta trong tay là có thể uy hiếp ta, ra giá với ta. Vậy thì ngươi nhầm rồi!
Xích Mộc Vương trong lòng lo lắng nhưng khẩu khí bên ngoài thì vẫn vô cùng cứng rắn.
- Vậy sao? Ta nghe nói hổ dữ không ăn thịt con! Ta đang nghĩ, nếu như bây giờ ta đánh một chưởng giết chết lệnh lang thì tâm trạng Xích Mộc Vương sẽ ra sao?
Sắc mặt Xích Mộc Vương u ám như sương, giọng lạnh lùng:
- Nếu như vậy, ta đảm bảo các hạ sẽ chết không toàn thây!
Tần Vô Song ngửa mặt cười lớn như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất thế giới.
Ngừng một lúc, Tần Vô Song mới bình thản nói:
- Xích Mộc Vương, nếu ta muốn giết người thì một câu đe dọa ấy của ngươi cũng không ngăn được ta đâu.
Xích Mộc Vương lạnh lùng hỏi:
- Rốt cục các hạ muốn gì, nói ra xem nào.
- Được, như vậy mới gọi là người thẳng thắn chứ.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi, mấy năm nay Xích Mộc Lĩnh liên tục có thiếu nữ mất tích, có phải do Xích Mộc Vương làm không? Đại trượng phu dám làm dám chịu, Xích Mộc Vương, ta xem ngươi trả lời thế nào.
Sắc mặt Xích Mộc Vương vẫn không hề thay đổi:
- Không sai, là Bổn vương làm.
Khẩu khí của hắn nhẹ nhàng vô cùng như nói một chuyện rất đương nhiên phải vậy:
- Bọn họ là con dân Xích Mộc Lĩnh, quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay Xích Mộc Vương ta, bắt mấy người thì có khác gì bắt vài con chó? Có gì mà phải ngạc nhiên vậy?
Sắc mặt Tần Vô Song đanh lại, bắt mấy người khác gì bắt vài con chó sao? Nói như vậy nghĩa là hắn mang tỷ tỷ ra so sánh với chó sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận bắt đầu bốc lên cuồn cuộn trong người Tần Vô Song, hắn nhấc bổng Hạ Vũ Phi, năm ngón tay khẽ dùng lực chỉ bóp đủ để Hạ Vũ Phi co giật cả người, hai tay giãy giụa đầy yếu ớt.
Tần Vô Song bật cười điên cuồng:
- Xích Mộc Vương, con trai ngươi bây giờ là tù binh của ta. Ta có bóp chết cũng chẳng khác gì bóp chết một con chó. Xin được hỏi, tâm trạng ngươi bây giờ thế nào?
Xích Mộc Vương nổi giận đùng đùng nhìn con trai bị bóp đến nỗi lưỡi lè cả ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục thế này e là chỉ một lúc nữa thôi khó mà toàn mạng.
- Dừng tay!
Xích Mộc Vương gào lên một một con hổ điên, hai mắt đầy sát ý. Rõ ràng là hắn đã bắt đầu hận Tần Vô Song đến cực điểm. Tần Vô Song giả như không nghe thấy, tay trái tát thẳng vào mặt Hạ Vũ Phi.
Rồi nhe răng cười:
- Dừng tay? Xích Mộc Vương, ngươi cũng thấy xót à? Mạng của con trai ngươi là mạng, còn con gái nhà người ta không phải là mạng sao? Cái này ta gọi là lấy đạo của người hoàn trả lại cho người. Ngươi không hiểu được nỗi đau mất con, thì ta để cho ngươi hiểu nó như thế nào!
Nói đoạn, tiếp tục tát lên mặt Hạ Vũ Phi thêm mười mấy cái nữa, đánh đến nỗi khuôn mặt trắng bệch của Hạ Vũ Phi trong chốc lát đã sưng vù lên như đầu heo.
Xích Mộc Vương không còn khống chế nổi mình, giận run lên bần bật. Mỗi một cái tát là một lần tim hắn nhói đau. Kẻ bị đánh là con hắn, nhưng tim hắn thì đau như chính mình đang bị đánh vậy.
Tần Vô Song cười ha hả, biết là mình đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, khí thế cũng áp đảo vẻ kiêu hãnh bệ vệ của Xích Mộc Vương. Hắn dừng tay, khoái chí hỏi:
- Xích Mộc Vương, cảm giác thế nào?
Xích Mộc Vương hai mắt long sòng sọc:
- Nói, ngươi muốn thế nào?
- Thả người! Thả tất cả những thiếu nữ mà ngươi đã bắt, đây là yêu cầu duy nhất, nếu không ngươi đợi mà nhặt xác con trai mình!
- Không được!
Xích Mộc Vương trả lời nhanh chóng:
- Tất cả thiếu nữ bị bắt đều bị áp giải đến nơi khác rồi, sống chết không rõ, người không ở đây, làm sao thả được?
- Người không ở đây?
Sắc mặt Tần Vô Song càng đanh hơn, năm ngón tay lại bóp mạnh, hằm hè:
- Xích Mộc Vương, ta không muốn lãng phí lời, nếu như ngươi không đồng ý thả người thì ta sẽ vặt cánh tay con trai ngươi. Ta hỏi thêm lần nữa, ngươi có thả người không? Ngươi mà không thả là con trai ngươi cả đời sẽ không có tay đâu! Thả, hay là không?
Hai mắt Tần Vô Song trợn tròn như Thiên Lý Nhãn giáng thế, uy thế bức người, chỉ đợi một câu nói của Xích Mộc Vương. Xích Mộc Vương từ lúc nào bị người ta uy hiếp, đặt điều kiện cơ chứ? Hai mắt hắn vằn máu nổi lên đỏ quạch, từ kẽ răng rít ra mấy tiếng giận dữ:
- Thả! Nhưng… Chỉ có thể thả người mà ngươi cần!
Xích Mộc Vương dừng lại một lát.
- Tất cả các thiếu nữ ở đây không lẽ đều có quan hệ với ngươi?
- Xem ra, ngươi không cần cánh tay này của con trai ngươi rồi.
Nói rồi đang định dùng sức.
Thì Xích Mộc Vương hét lớn:
- Gượm đã!
- Nghĩ thông chưa?
Xích Mộc Vương nghiến răng ken két, mặt mũi vô cùng dữ tợn:
- Bổn vương nói một câu thực lòng là chỉ có những cô gái bị bắt gần đây là còn thôi. Những người khác đều bị đưa đi đến một nơi rất xa rồi, cơ hồ đã không còn khả năng sống sót nữa. Ngươi muốn Bổn vương thả, Bổn vương cũng không thả được.
- Gần đây có bao nhiêu người? Có danh sách không?
Tần Vô Song có thể nhìn ra những lời Xích Mộc Vương vừa nói hoàn toàn là thực. Bây giờ thứ hắn quan tâm nhất là tỷ tỷ. Còn những người mất tích bao nhiêu năm nay hắn đành vô lực không thể thả ra.
- Danh sách không có, nhưng có thể đưa tất cả ra cho ngươi xem.
Trong mắt Xích Mộc Vương lóe lên một tia tà ý. Dù chỉ là lóe qua nhưng cũng bị Tần Vô Song phát hiện ra được.
Tần Vô Song trả lời qua loa:
- Được!
Rồi lại nói:
- Vậy cho ngươi hạn nửa tháng, nửa tháng sau nếu như những cô gái đó về nhà thuận lợi thì lệnh lang cũng sẽ an toàn quay về bên ngươi, kế thừa Vương vị. Nếu như thiếu một người thì Vương gia ngươi có lẽ phải chọn người thừa kế khác rồi. Ha ha ha.
- Sáng sớm mai ta đợi ở cửa Đông của Xích Mộc Vương thành. Nếu không thấy thả người, ước định hủy bỏ!
Xích Mộc Vương cố nén cơn giận:
- Sao phải là Bổn vương thả người trước mà không phải hai bên cùng thả?
- Đạo lý rất đơn giản, ngươi bắt người trước đương nhiên ngươi phải thả trước rồi. Nếu như cùng thả không phải là ngươi chiếm ưu thế sao? Ta quan hệ với người khác, chưa bao giờ chịu thiệt. Tối nay lệnh lang phải chịu thiệt đi cùng ta một chuyến rồi!
Tần Vô Song vừa nói, vừa vắt Hạ Vũ Phi lên vai, đạp hai cái đã bay vút ra ngoài phủ. Miệng hét lớn:
- Không muốn ta lập tức giết người thì ngoan ngoãn tránh đường!
Rồi cùng với một hơi thở long ngâm hổ khiếu, Tần Vô Song biến đi như gió, thân ảnh như chớp, thoắt ẩn thoắt hiện. Loáng cái đã mất hút trong bóng đêm.
Xích Mộc Vương ngơ ngẩn cả người như vừa bị người ta lấy mất linh hồn.
Hắn có thể thấy rõ thân thủ người này chẳng thua kém bất cứ ai trong Xích Mộc Vương Phủ. Nhất là tốc độ, gần như quỷ mị. Xét theo độ và tính quỷ dị mà nói hoàn toàn vượt qua những cao thủ Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Người này nếu như muốn giết Phi nhi rồi thong dong bỏ đi e rằng cũng chẳng khó khăn gì.
Nghĩ đến đây, Xích Mộc Vương lại thấy giận, trực tiếp đập tan hòn giả sơn trước mặt. Đất đá ngổn ngang khắp nơi, bụi bay mù mịt.
Đám thủ hạ của Xích Mộc Vương kẻ nào kẻ nấy đều im thin thít không dám lên tiếng sợ là sẽ chọc giận hắn.