Tốp Võ đồng đang loanh quanh trong mật lâm tuyệt đối không thể nào biết được giờ này khắc này giữa bọn họ và Tần Vô Song đã có tồn tại một đường ranh giới cực lớn.
Những lời nghe được từ Võ Thánh đại nhân mang lại cho Tần Vô Song một cảm giác vô cùng mới mẻ. Không có nghi ngờ gì, con đường tu hành võ đạo của hắn lại có thêm mục tiêu kiên định hơn. Hướng về mục tiêu này, Tần Vô Song càng kiên định hơn.
Nóng lòng muốn trở về nhà, Tần Vô Song không lưu lại lâu, theo như hắn đoán thì giờ này thông tin hắn giành Quán quân Thí luyện đã truyền về đến quê nhà, truyền đến tai phụ thân hắn rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Vô Song lại trào lên một cảm giác kích động rạo rực.
Nếu như nói kiếp này còn gì để hắn vướng bận thì đó chính là mái nhà ấm áp ở trấn Đông Lâm kia. Càng nghĩ, hắn càng không muốn chần chừ, vung roi, nhanh bước về nhà.
Kiếp trước có một câu danh ngôn nói phú quý mà không quay về quê nhà, như mặc áo gấm mà đi trong đêm, không có ai hay biết. Bản thân Tần Vô Song chẳng hề có suy nghĩ mặc áo gấm quay về quê, nhưng gia tộc đã được tấn thăng lên làm Vương tộc, đây là chuyện vui ngoài ý muốn, muốn nói không mừng thì rõ là nói dối.
Rảo nhanh bước ngựa, vài ngày sau, hắn đã tới Xích Mộc Vương thành. Lúc này trời đã về khuya, Tần Vô Song cũng không có ý định nghỉ ngơi, hắn dự định sẽ chạy cả đêm.
Dùng một chút đồ ăn, đang chuẩn bị rời đi thì mắt chợt liếc thấy đầu kia đường có một bóng người vừa nhìn thấy hắn liền quay người bỏ đi. Tần Vô Song sửng sốt, đó không phải là Đồng Dao sao?
Tại sao nhìn thấy hắn không chào một tiếng mà lại quay người bỏ đi? Nhìn ánh mắt cô ta rõ ràng là có điều gì muốn nói.
Ngỡ ngàng một lúc, Tần Vô Song chợt nghĩ hay là Đồng Dao không tiện lại gần hắn chào hỏi nên buông vội bát cơm, vội vã bước theo.
Đi theo một hồi, tới một chiếc ngõ nhỏ hẻo lánh thì thấy bóng Đồng Dao bước vào một gian phòng nhỏ. Tần Vô Song cũng nhanh chóng đi theo.
Quả nhiên vừa bước qua cửa đã thấy Đồng Dao đứng đó chờ đợi, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Tần công tử, nhãn lực của công tử quả thật rất nhanh.
- Đồng tiểu thư, sao lại dẫn ta tới đây?
- Tần công tử, Xích Mộc Vương thành bây giờ bốn phía đầy rẫy hiểm nguy, tai mắt khắp nơi, không thể không đề phòng được.
- Đầy rẫy nguy hiểm, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Sắc mặt Đồng Dao vô cùng nghiêm trọng, liếc nhanh Tần Vô Song ngập ngừng không nói, cuối cùng cô cũng cất lời:
- Tần huynh một mạch lên đường, chắc là đã nghe được thông tin gì rồi? Hay trở về Xích Mộc Lĩnh trước?…
- Chuyện kia xong rồi, ta trở về trước. Là thông tin gì vậy?
Bên trong Tần Vô Song có một dự cảm không tốt.
- Ài, Tần huynh, ta nói này, nhưng huynh phải bình tĩnh.
Đồng Dao lộ rõ vẻ ưu phiền.
- Đồng tiểu thư cứ nói, ta chịu đựng được.
- Thành tích Thí luyện của Tần huynh vài ngày trước đã tới Xích Mộc Lĩnh, thông qua Đạt Hề Thế gia đã truyền tới trấn Đông Lâm của huynh. Người đích thân đưa thư là Đại công tử của Đạt Hề Thế gia, Đạt Hề Minh. Tây Môn Đại phiệt sớm biết thông tin trước một bước nên đã chủ động từ hôn với Đạt Hề Thế gia, dụng ý là gì không cần nói chắc huynh cũng rõ. Chỉ có điều…
- Chỉ có điều gì?
Chuyện Tây Môn Đại phiệt từ hôn không nằm ngoài tầm dự kiến của Tần Vô Song, đây cũng chính là hiệp nghị riêng giữa hắn và Tây Môn Vũ.
- Đạt Hề công tử nhận được tin tốt này thì đi ngay về trấn Đông Lâm báo cho lệnh tỷ. Về sau, không biết như thế nào mà Đạt Hề công tử và lệnh tỷ lại cùng mất tích khi đang đi du ngoạn trên Đại Thương Sơn.
- Cái gì?
Tần Vô Song hoảng hốt:
- Cùng mất tích?
- Đúng vậy, cùng mất tích, thời gian xảy ra chuyện đại khái là lúc huynh còn đang ở Võ Thánh Sơn. Đến hôm nay đã là ba, bốn ngày rồi.
Đồng Dao thấy sắc mặc Tần Vô Song có vẻ khó coi, trong lòng cũng vô cùng bối rối.
- Đồng tiểu thư sao lại biết được thông tin này?
Tần Vô Song cố gắng khống chế cảm xúc, tự nói với mình rằng lúc này hắn không thể rối được. Nhất định phải bình tĩnh.
- Chúng ta có mạng lưới tình báo ở quận La Giang này, tinh anh của quý gia tộc cũng đã bắt đầu xuất động, tìm kiếm xung quanh. Trước mắt vẫn chưa có diễn biến mới nhất. Nếu như không phải ta nhận được thông tin từ Đế Đô nói có người đã nhìn thấy huynh rời khỏi Đế Đô thì ta cũng không thể đứng đây chờ huynh.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, hắn biết những gì Đồng Dao làm đều xuất phát từ lòng tốt.
- Đồng tiểu thư, chuyện này bất luận kết quả ra sao, Tần Vô Song lại nợ cô thêm một lần nữa.
Đồng Dao vội vàng xua tay:
- Đừng nói vậy, lần trước chúng ta chưa quen nhau nên chẳng khác gì giao dịch. Bây giờ huynh đã giúp Đồng gia chúng ta một việc lớn rồi. Nên ta đã sớm coi huynh là bạn. Đã là bạn với nhau thì còn tính toán nợ nần gì nữa.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, những lời này của Đồng tiểu thư ta xin khắc cốt ghi tâm. Bây giờ lòng ta đang như lửa đốt, không tiện đứng đây trì hoãn, ta xin cáo từ trước.
- Khoan đã!
Đồng Dao cắn nhẹ môi như đang phải đưa ra một lựa chọn khó khăn lắm. Một lúc sau, kiên định lại chủ ý cô mới cất lời nói:
- Tần công tử, có khả năng lệnh tỷ mất tích có lẽ không phải là chuyện ngoài ý muốn. Ta nhận được truyền thư của Đồng Ngôn nói hai người ở Đế Đô đã từng ra tay giúp mấy lão bà cũng là người đến từ Xích Mộc Lĩnh này, đúng không?
Tần Vô Song nghe thấy điều này, lồng ngực đột nhiên thấy nằng nặng. Trong chốc lát hắn nghĩ lại rất nhiều chuyện. Mấy lão bà đó không phải cũng nói con gái nhà họ vô duyên vô cớ mất tích nên mới phải đi kiện cáo khắp nơi sao? Không lẽ, tỷ tỷ mất tích cũng cùng một nguyên nhân như những người ấy?
Bây giờ hắn mới hiểu vì sao lúc đó hắn lại có cái cảm giác như chuyện của mình vậy. Thì ra sâu trong tim hắn đã có tiềm thức này. Mà ngọn nguồn của tiềm thức chính là ở cái tên "Ác ma" mà tỷ tỷ trước đây thường xuyên nhắc tới! Mấy năm nay, tên ác ma này không chịu ra mặt, không lẽ cuối cùng hắn cũng xuất động?
- Đồng tiểu thư, cảm ơn thông tin của tiểu thư. Có lẽ ta vẫn nên về nhà tự mình kiểm tra.
Đồng Dao gật gật đầu:
- Tần công tử, ta có câu này, nếu như cần giúp đỡ gì xin công tử cứ nói. Đồng Dao ta sẽ không bao giờ từ chối.
- Được, có câu nói này của Đồng tiểu thư, nếu cần giúp đỡ gì, Vô Song nhất định sẽ lên tiếng.
- Được, vậy Tần công tử về đi. Đồng Dao ở Xích Mộc Vương thành, sẵn sàng chờ đợi. Nhưng hành tung của công tử ở Xích Mộc Vương thành tốt nhất nên kín đáo một chút. Theo như tình báo của ta, Xích Mộc Vương vì con út Hạ Vũ Xung bị giành mất vòng nguyệt quế Quán quân Thí luyện nên đang vô cùng tức giận. Có lẽ khó chịu với một con hắc mã hoành thiên xuất thế như huynh lắm.
Tàn Vô Song chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ đến mấy chuyện này nên lạnh nhạt nói:
- Hắn khó chịu hay không chẳng liên quan gì đến ta, miễn là đừng động chạm đến ta, nếu như động đến ta, bất luận hắn có là Xích Mộc Vương hay không ta cũng cho biết tay.
Đồng Dao thấy thần thái Tần Vô Song ngạo nghễ như vậy, tâm trạng có chút phức tạp. Vừa cảm thấy bội phục, lại vừa cảm thấy lo lắng. Đối đầu với Xích Mộc Vương tuyệt đối không phải là chuyện thông minh.
Nhưng mà, có một vài việc mà Đồng Dao vừa nghĩ đến khả năng xảy ra liền vội vàng gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, cô không muốn nghĩ theo chiều hướng đáng sợ ấy. Nếu như sự việc đúng là như vậy thì sẽ vô cùng khó khăn cho Tần Vô Song.
Tần Vô Song cáo từ Đồng Dao, thay một con ngựa tốt, lao nhanh chóng đêm, hướng thẳng về trấn Đông Lâm.
Chạy suốt một ngày hai đêm, cuối cùng đến rạng sáng ngày thứ ba hắn đã tới địa giới trấn Đông Lâm.
Những người thân cận ở trấn Đông Lâm nhìn thấy Tần Vô Song trở về thì nhất loạt hoan hô. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện mới xảy ra trong nhà Tần gia thì lại không dám chúc mừng một cách nhiệt tình. Tất cả cùng nhìn Tần Vô Song với một nét mặt vô cùng cổ quái.
Tần Vô Song lúc này cũng chẳng còn tâm trạng để mà khách khí, hắn phóng như bay về phía Tần gia trang.
- Tần thiếu gia trở về rồi, đợt này Tần gia có người lo lắng rồi.
- Ha ha, Tần tiểu thư cát nhân thiên tướng. Một cô gái tốt như vậy mà lại mất tích thế này thì ông trời quả không có mắt.
- Nhất định là không có chuyện gì đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song gần như chẳng nghe được điều gì, phóng một mạch về Tần gia trang. Đám tráng đinh canh cổng nhìn thấy Tần Vô Song thì dụi dụi mắt như không tin vào những gì mình đang thấy.
- Thiếu gia! Thiếu gia trở về rồi!
- Thiếu gia!
Tần Vô Song nhảy xuống ngựa, trực tiếp hỏi:
- Lão gia có nhà không?
- Có, có ạ. Cả Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia cũng ở đây.
Ném nhanh cương ngựa, Tần Vô Song bước như bay vào đại sảnh.
Tần Liên Sơn lúc này đang cùng Đạt Hề Hằng phân tích địa hình Đại Thương Sơn, vạch kế hoạch tìm kiếm mới. Lúc này, tinh anh của cả hai gia tộc đều đã xuất động.
Nhìn thấy Tần Vô Song trở về, Tần Liên Sơn hết sức ngỡ ngàng, cả Đạt Hề Hằng cũng phải đứng bật dậy.
- Phụ thân, Đạt Hề Tộc trưởng.
Tần Vô Song vừa bước vào đã hỏi:
- Tìm thấy được manh mối gì chưa ạ?
- Manh mối thì có một, nhưng chỗ đó là trên một vách núi dựng đứng, hình như có dấu vết đánh nhau. Mà kẻ thù sau khi đánh nhau còn rời đi một cách an toàn. Chúng ta đang dựa theo lộ trình rời đi mở rộng phạm vi tìm kiếm.
- Có đánh dấu bản đồ không?
Tần Vô Song bước lại gần, vừa nhìn qua bản đồ hắn liền phát hiện vách núi đó chính là nơi mà mỗi sáng hắn thường lui tới sau khi luyện tập.
- Con đi xem sao!
Tần Vô Song lòng như lửa đốt, chẳng nghĩ đến chuyện chào hỏi, bước vội ra ngoài.
- Vô Song, Vô Song!
Tần Liên Sơn hớt hải gọi với theo.
- Phụ thân, Đạt Hề Tộc trưởng, con đi trước đây, hai người dẫn thêm vài người nữa, mang theo công cụ và dây thừng. Nếu cần thiết, con sẽ xuống dưới vách núi xem thế nào.
Đại Thương Sơn đối với Tần Vô Song mà nói quá quen thuộc, về cơ bản là không có gì phải lo ngại. Rất nhanh, Tần Vô Song đã có mặt bên vách núi đó.
Hiện trường sớm đã được bảo vệ, mấy thành viên đội Hắc Hùng của Tần gia trang đang đứng canh ở đó. Nhìn thấy thiếu gia đến ai ai cũng vô cùng hưng phấn. Tần Vô Song khoát tay ra hiệu cho họ không cần phải đa lễ. Hắn cúi người, quan sát bốn phía xung quanh. Nhìn hết trên bờ đá, hắn lại nhìn xuống dưới vách núi.
- Nơi này đã từng diễn ra một trận đánh nhau kịch liệt, cỏ cây đều bị đè gãy. Bùn đất cũng chảy xuống.
Tần Vô Song nói, một tay vừa bám lên tảng đá bên phải, thân thể đã treo trên vách đá.
Hai tay Tần Vô Song di chuyển liên tục xuống dưới, quan sát từng nhành cây ngọn cỏ trên vách đá. Quả nhiên nhìn thấy không ít tình trạng cuốn gãy.
Tay rung một cái, Tần Vô Song đã nhảy được lên.
Hai mày nhíu lại, đúng là đã có người rơi xuống vách núi này. Theo phán đoán của hắn, người đó rất có khả năng là Đạt Hề Minh.
Nếu như hung thủ đúng là Ác ma thì tỷ tỷ sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng. Chí ít tạm thời sẽ là như vậy. Nhưng chuyện Đạt Hề Minh có đi cùng tỷ tỷ hay không thì rất khó nói.
Nghĩ đến đây, hắn dặn dò:
- Các ngươi canh ở đây, ta xuống dưới xem sao. Đợi lão gia và Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia đến thì bảo họ đợi ở đây.
Nói đoạn, như một con khỉ, hai tay hắn nắm chặt lớp nham thạch nhô ra hai bên vách đá, trượt nhanh người xuống dưới. Đối với hắn mà nói, vách núi này bằng phẳng chẳng khác gì đồng bằng.