Mộc Diệu Chủ Thần kêu lên đầu tiên:
- Các ngươi tính hay lắm, bắt nạt chúng ta không có người phải không. Nếu cứ hòa như vậy, các ngươi người đông, dùng xa luân chiến, đấu tới lúc Chủ Thần chúng ta không còn, các ngươi tự nhiên là thắng. Từ đầu đến cuối các ngươi căn bản không cần thắng, chỉ hòa là được.
Tần Vô Song nhún nhún vai:
- Xem xem, Mộc Diệu Chủ Thần cũng nhìn ra trò mèo của các ngươi rồi. Nếu dùng chiến thuật vô lại như vậy thì có ý nghĩa gì, không bằng hỗn chiến. Mọi người ra sức chiến đấu, đấu đến trời long đất lở, bất kể thương vong. Như thế, ưu thế nhân số của các ngươi liền dễ dàng phát huy. Tuy nhiên, Tinh vực Cửu Diệu các ngươi có thể chiếm, nhưng ta có thể đảm bảo, các ngươi bị tổn thất sẽ lớn hơn của Tinh vực Cửu Diệu. Chúng ta có thể từ bỏ Tinh vực Cửu Diệu, đánh du kích, muốn diệt mấy trăm Vị diện, giết mấy chục Chủ Thần của các ngươi là việc rất dễ dàng.
Nói tới đây có nghĩa là đã hoàn toàn trở mặt.
Chín đại Chủ Thần kia nghe thấy Tần Vô Song nói vậy cũng gật đầu:
- Đúng, Tinh vực Cửu Diệu địa bàn nhỏ, nhường cho các ngươi. Cùng lắm thì trao đổi lãnh địa. Các ngươi tới lãnh địa của chúng ta làm loạn, ta cũng tới lãnh địa của các ngươi làm càn. Chúng ta có lẽ không làm gì được ba đại thế lực của các ngươi, nhưng làm càn thì người ít cũng có cái lợi.
- Đúng thế, chúng ta cùng lắm chỉ có chín Vị diện Chủ Thần. Các ngươi gia nghiệp lớn, mấy trăm Vị diện Chủ Thần…
- Hà hà, gia nghiệp lớn không dễ trông coi.
- Thời buổi này kẻ dám chết thì có thể lật đổ được cả Hoàng đế, nếu cần liều mạng thì lũ chân đất chúng ta không có gì phải sợ kẻ đi dép.
- Di sản của Lý Huyền Phong tiền bối, bọn họ muốn thì tặng cho bọn họ, ha ha ha…
Suy cho cùng, di sản của Lý Huyền Phong tiền bối để lại trên Tinh vực Cửu Diệu này không nhiều gì. Chỉ có một động phủ bí mật, còn bắt buộc phải thông qua huyết mạch chứng thực mới được.
Cũng có nghĩa là, trừ Tần Vô Song ra, những người khác cho dù là Thánh Hoàng cường giả cũng không thể vào động phủ đó được.
Hơn nữa, quan trọng nhất là động phủ đó ngoài đề luyện đạo huyết mạch cuối cùng ta thì không còn có vật gì khác.
Cho nên có thể nói, Tinh vực Cửu Diệu này quả thực không hề có di sản Lý Huyền Phong để lại.
Lý Huyền Phong năm xưa nhận thấy chín đại Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu tâm thuật tầm thường, tư chất cũng tầm thường, tuyệt đối không phải là người có thể kế thừa di sản của người.
Cho nên mới lập ra kế sách như vậy, dự định chu du Vũ trụ, tăng cường hiểu biết, đồng thời cũng là để tìm kiếm đệ tử thừa kế. Mà đệ tử này, tất nhiên không thể là người của Tinh vực Cửu Diệu.
Không phải người của Tinh vực Cửu Diệu, nhưng lại bắt buộc hắn phải vì tương lai của Tinh vực Cửu Diệu. Bởi vậy nhất định phải có bước khảo nghiệm tâm thuật.
Cho nên Lý Huyền Phong không ngừng nhấn mạnh, Tần Vô Song nhất định phải đến cố hương của người một chuyến. Đây là một ám chỉ, cũng là một khảo nghiệm.
Tần Vô Song mà không tìm đến đây, nghĩa là không thể vượt qua khảo nghiệm cuối cùng trở thành người thừa kế thực sự của Lý Huyền Phong. Mà Lý Huyền Phong lại không ngờ rằng, Tần Vô Song kiếp trước kiếp này đều có quan hệ sâu xa với Tinh vực Cửu Diệu. Đó thực sự là một sự trùng hợp bất ngờ.
Nghe thấy mấy Chủ Thần này kêu gào, Tần Vô Song cũng thầm cảm thấy buồn cười. Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu này quả nhiên đều là loại nhân vật vô lại, cực kỳ vô lại.
Chỉ là trong thời khắc này, đang rất cần khí chất vô lại như vậy.
Quang minh chính đại tỷ thí, chung quy nhân số bị thiệt, triệt để trở mặt đối phương lại ít nhiều có chút kiêng kỵ.
Ba đại Thiên Tôn kia nhìn nhau, tuy vô cùng tức giận nhưng có thể nhận ra, đối phương tuyệt đối không phải đang dọa dẫm. Nếu Thiên Tôn của đối phương không đối đầu trực diện với bọn họ, mà lựa chọn lén lút tập kích, phá hoại lãnh địa của bọn họ, tổn thất bọn họ phải nhận tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn so với Tinh vực Cửu Diệu.
Dù sao, Tinh vực Cửu Diệu cũng chỉ có như vậy, thực sự có giá trị chỉ là chín Vị diện Chủ Thần, gia nghiệp rất nhỏ.
Còn ba Tinh vực của bọn họ ai ai cũng là đại gia nghiệp, lãnh địa lớn, Vị diện Chủ Thần nhiều. Nếu để đối phương phá hoại mấy chục Vị diện Chủ Thần thì được không bằng mất.
Đối phương có hai Thiên Tôn cường giả, muốn phá hoại mấy chục Vị diện Chủ Thần thậm chí giết chết mấy chục Chủ Thần tuyệt đối không phải lời nói thách.
Thiên Tôn cường giả đã quyết tâm phá hoại, Vị diện Chủ Thần cơ hồ không thể phòng vệ.
Trong cục diện thế này, cần triệt để trở mặt cũng là một sự lựa chọn rất khó khăn.
Chiến thuật xa luân chiến đối phương hiển nhiên không thể chấp nhận. Bích Lạc Thiên Tôn liền cười nói:
- Chư vị, Thiên Tôn chi chiến nếu hòa thì phải có quy định để phân định thắng thua. Nếu các ngươi lo ta dùng chiến thuật biển người thì thế này đi. Nếu Thiên Tôn chi chiến mà hòa, liền lập Chủ Thần chi chiến ba ván phân thắng thua. Nếu Chủ Thần chi chiến vẫn không phân thắng bại thì lại tính tiếp, thế nào?
Mộc Diệu Chủ Thần hừ lạnh nói:
- Còn tính toán gì nữa. Nếu Chủ Thần chi chiến ba ván vẫn không phân thắng bại, vậy các ngươi ở đâu hãy cút về chỗ đó. Chúng ta nhẫn nại cũng có giới hạn. Nếu tới mực độ cá chết lưới rách, Tinh vực Cửu Diệu này cùng lắm thì từ bỏ, nhưng các người cũng đừng hòng sống yên ổn ngày nào.
- Đúng, các ngươi đã hứng thú với Tinh vực Cửu Diệu như vậy, vậy thì nhường cho các ngươi. Dùng lãnh địa của các ngươi đổi là được!
Bích Lạc Thiên Tôn sắc mặt băng lãnh:
- Mộc Diệu Chủ Thần, với chút thực lực của ngươi không có tư cách chơi cá chết lưới rách với chúng ta. Hôn nay nếu không phải nể mặt hai vị Thiên Tôn, những tên hề các ngươi nhất định sẽ phải chết.
Tần Vô Song nhìn thấy chín đại Chủ Thần bị thua thiệt, biết là mình phải ra tay, nếu không sĩ khí bị đả kích thì thật không hay, lập tức ha ha cười:
- Bích Lạc Thiên Tôn, đừng vội thể hiện uy phong với đám tiểu bối, hai phe chúng ta lập trường không giống nhau, lời của bất cứ ai trong chúng ta cũng đều đại diện cho tất cả mọi người đứng đằng sau. Cho nên, lời của chín đại Chủ Thần cũng đại diện cho lời của ta. Ngươi uy hiếp bọn họ là uy hiếp ta, mà ta trước này chỉ thích nhìn thấy thực lực thật sự. Mồm mép nhiều không bằng dùng thực lực so tài. Lần cược này liền theo lời các ngươi nói. Còn vật đặt cược phải chăng cũng đã xác định được?
Những lời này của Tần Vô Song có tác dụng rất lớn với chín đại Chủ Thần kia. Có Thiên Tôn cường giả ra mặt, cảm giác liền khác hẳn, nếu là trước kia đối phương uy hiếp như vậy, bọn họ sớm đã rét run rồi. Tới nay, có Thiên Tôn cường giả ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện chống lưng cho bọn họ, sĩ khí đột nhiên tràn đầy.
Tất cả đứng ở đằng sau, lưng cũng thẳng hơn nhiều.
Bích Lạc Thiên Tôn kia thấy Tần Vô Song ra mặt, hừ lạnh nói:
- Vật đặt cược, chúng ta cho rằng hy sinh tự do làm vật đặt cược đúng là trò đùa, ba người chúng ta đều cho rằng vật cược như vậy không có ý nghĩa gì.
- Ha ha, rốt cuộc là sợ rồi. Hà tất phải nói đường hoàng như vậy. Nếu sợ thì lập tức cút, chúng ta nể tình láng giềng cũng không chém tận giết tuyệt.
Khẩu khí của Âm Ma Thiên Tôn so với chín đại Chủ Thần thì khinh bạc hơn nhiều. Hắn trước này vốn không tích đức bao giờ, đừng nói là tích đức ở mồm mép.
Ba đại Thiên Tôn kia vô cùng căm ghét Âm Ma Thiên Tôn, nghe thấy hắn mở miệng liền vô cùng buồn bực, nhưng do địa vị cao quý nên không vô lại được như đối phương.
Có lẽ đối phương có thể thua, còn bọn họ địa vị cao quý, thực sự là không thể thua.
Tần Vô Song lại rất thản nhiên:
- Ba vị, thứ cho ta nói thẳng, nếu không lấy tự do của ba vị làm vật cược, các ngươi thấy Thánh Hoàng Thần Khí Thần kiếm Đạo Nhất trong tay ta, các ngươi có vật cược ngang giá sao? Nếu vật cược còn không tương xứng thì ván cược này còn tiếp tục thế nào được?
Một câu hỏi này, đã thực sự làm khó đối phương.
Đúng thế, đối phương có Thánh Hoàng Thần Khí trong tay, nếu không có vật đặt cược tương xứng thì còn cược gì nữa. Đối phương sao có thể chấp nhận được?
Nếu vật đặt cược còn không tương xứng thì sẽ lâm vào bế tắc. Mà khi lâm vào bế tắc, liều một phen cá chết lưới rách, bọn họ có lẽ sẽ giành được thắng lợi tạm thời, nhưng về lâu dài ai thắng ai thua lại rất khó nói. Vạn nhất Thiên Tôn của đối phương cương quyết chơi chiến thuật tập kích lãnh địa của bọn họ, tổn thất còn lơn hơn cả Tinh vực Cửu Diệu cũng là rất có thể.
Bởi vậy, nói đi nói lại, vật đặt cược cũng phải tương xứng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu theo ý của Bách Chiến Thiên Tôn thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đánh chiếm là được. Bách Chiến Thiên Tôn cảm thấy với thực lực của ba đại Thiên Tôn bọn họ, tuyệt đối không thể thua.
Bích Lạc Thiên Tôn cũng cảm thấy cho dù không thắng nhưng cũng có thể hòa. Chỉ có Long Du Thiên Tôn lại lựa chọn chắc chắn đầu hàng, nên mới có tranh luận như vậy.
Tần Vô Song cười nói:
- Nếu ba vị quả thực không muốn lấy tự do làm vật đặt cược thì cũng thôi vậy. Dù sao Thánh Hoàng Thần Khí của ta cũng không phải vật tầm thường, nhất định có ngày Lý Huyền Phong Thánh Hoàng tái xuất giang hồ, hô phong hoán vũ. Thế này đi, Thánh Hoàng Thần Khí này đáng gia ba trăm Vị diện Chủ Thần, ba Tinh vực của các ngươi tổng cộng có hàng nghìn Vị diện Chủ Thần, mỗi người lấy ra một trăm Vị diện Chủ Thần làm vật đặt cược. Nếu các ngươi thắng, Thần kiếm Đạo Nhất này thuộc về các ngươi. Nếu chúng ta thắng, ba trăm Vị diện Chủ Thần thuộc về Tinh vực Cửu Diệu, thế nào?
Nếu có ba trăm Vị diện Chủ Thần thì có thể coi là một Tinh vực trung bình. Tinh vực Cửu Diệu nếu có thực lực đó thì cũng đã đủ để đứng chân ở nơi này, không cần nể mặt ai cả, lúc nào cũng lo lắng tiềm lực không đủ.
Nói tới Thánh Hoàng Thần Khí, giá trị liên thành, e rằng năm trăm Vị diện Chủ Thần đổi cũng được. Có Thiên Tôn vì một kiện Thánh Hoàng Thần Khí e rằng dám đem cả Tinh vực ra đổi lắm.
Dù sao, có một kiện Thánh Hoàng Thần Khí thì sau đó có thể hiệu lệnh thiên hạ, chinh phạt lãnh địa khác tự nhiên là không khó khăn gì.
Cho nên, Vị diện Chủ Thần có giá, còn Thánh Hoàng Thần Khí vô giá, căn bản không thể dùng Vị diện Chủ Thần để đánh giá giá trị của nó.
Tần Vô Song định giá Thần kiếm Đạo Nhất là ba trăm Vị diện Chủ Thần, vật đặt cược như vậy đương nhiên khiến ba đại Thiên Tôn kia động lòng.
Mỗi người bỏ ra một trăm Vị diện Chủ Thần, loại hy sinh này tuy động căn động cốt, nhưng không thể không bù đắp lại được. Lãnh địa nhỏ thì có thể đi cướp, Thánh Hoàng Thần Khí có thể gặp mà không thể cầu