Vân Khinh Yên đang muốn truy hỏi lần nữa, đột nhiên chạy đến chỗ sứ giả Chân Võ Thánh Địa mới vừa từ trong doanh trướng đi ra, cũng không để ý đến Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, chạy qua nhanh như chớp.
- Tinh thiếu gia, đến phiên Xích Mộc Vương Thành chúng ta rồi!
Bên cạnh Tây Môn Tinh, một đoàn Võ đồng châu thành Nam Vân Châu đang thì thầm to nhỏ với nhau, những Võ đồng bình thường ai ai cũng máu sôi trào, chen chúc nhau đi qua.
- Ra xem?
Đạt Hề Dương gọi Tần Vô Song. Hắn tự hỏi đạt tư cách không có vấn đề, nhưng vấn đề là có thể xếp thứ mấy. Từ sâu thẳm trong lòng, hắn hy vọng có thể đứng trong danh sách mười người đứng đầu, nhưng nhìn thấy thành tích mọi người đã công bố lần này, Đạt Hề Minh cũng cảm thấy trong lòng không có hy vọng gì.
Tần Vô Song hòa vào dòng người, cũng không có ý thể hiện gì.
Sứ giả của Chân Võ Thánh Địa trong tay cầm bảng danh sách, mỉm cười nói:
- Chư vị, chắc mọi người đang đợi kết quả cuối cùng phải không? Đừng vội, các Tôn giả sẽ ra ngay đây, các Tôn giả còn có vài lời muốn nói.
Đang vô cùng hỗn loạn, các Võ đồng đã yên lặng tập trung lại, vì họ đều nhìn thấy Tứ Đại Tôn Giả từ trong doanh trướng đi ra.
Đặc biệt là Đại Tôn giả áo bào tím, khuôn mặt nghiêm túc cùng với nụ cười mỉm.
- Mọi người, cảm ơn mọi người đã tham dự cuộc thi lần này, đối với thành tích của lần Thí luyện này, Chân Võ Thánh Địa chúng tôi chỉ có hai từ - Hài lòng!
Đại Tôn giả áo bào tím vung trường bào, nói:
- Trong số các bạn, có thành tích gì còn nghi vấn?
- Không có!
- Tính công bằng của lần Thí luyện này có vấn đề gì không?
- Không có!
Lần Thí luyện này, đối với bên phía tổ chức, đã đến bước không thể cố gắng hơn được nữa rồi. Mặc dù giữa những Võ đồng có chút tranh chấp, nhưng không ảnh hưởng lớn đến đại cục. Ít nhất, Thí luyện Võ đồng lần này không có ai giở trò, mọi người vào khu Thí luyện, đều tuyệt đối công bằng.
Đại Tôn giả áo bào tím hài lòng gật đầu:
- Tốt, thấy mọi người đều nghĩ như vậy, lão phu rất vui, kết quả cuối cũng đã có, tin rằng mọi người sẽ không nghi ngờ chứ?
- Không nghi ngờ!
- Tốt, theo như những lời ta nói trước đó, lần Thí luyện này, có vài người rất xuất sắc, cạnh tranh gay gắt, nhưng điều đáng mừng nhất trong lần Thí luyện này lại là xuất hiện hắc mã không ngừng, đặc biệt là Xích Mộc Lĩnh, liên tục làm cho Tứ Đại Tôn Giả chúng ta kinh ngạc.
Nghe những lời này, các Võ đồng của Xích Mộc Lĩnh, bắt đầu căng thẳng hơn, và những Võ đồng gia tộc cao cấp lại có chút bất an. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Điều kinh ngạc lớn nhất là hắc mã? Lẽ nào, trong lần đạt tư cách này, còn có không ít hắc mã đạt tư cách cao?
- Xích Mộc Lĩnh, tổng cộng có năm Võ đồng Vượt khu! Nhưng mà, vẫn còn hai Võ đồng đạt được tư cách Vượt khu, nhưng lại không xin Vượt khu, thành tích rất cũng nổi bật, đồng thời đứng trong số mười người đứng đầu!
Đạt Hề Dương vừa nghe xong, trong lòng như có hòn đá đè nặng vừa được thả xuống, liền xoay người quay về chỗ cũ. Hai người trong những lời sau cùng của Đại Tôn giả, có một người chắc chắn là Đạt Hề Dương.
- Chính vì đây là cuộc Thí luyện của các Võ đồng. Trong thành tích tập thể lần này, Xích Mộc Lĩnh đã dẫn đầu ba Lĩnh khác. So với ba lãnh địa trước, Xích Mộc Lĩnh không chỉ có một Võ đồng hai lần Vượt khu, mà xuất hiện đến hai Võ đồng hai lần Vượt khu! Đây là một kết quả xuất sắc.
Trong khẩu khí của Đại Tôn giả, đầy sự khoái chí và động viên.
Hai người Vượt khu? Các Võ đồng của Xích Mộc Lĩnh vô cùng vui mừng, thực sự là thành tích xuất sắc, ít nhất lúc này, Xích Mộc Lĩnh cũng đã dẫn đầu ba Lĩnh khác.
Tiểu Vương gia đầu đội tử kim quan đó, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ nghi ngờ:
- Còn có một Võ đồng khác hai lần Vượt khu?
- Xung thiếu gia, đừng lo lắng, coi như hắn hai lần Vượt khu thì đã làm sao? Thành tích của huynh sắp đạt đến ba lần Vượt khu rồi, chắc chắn hắn không thể bằng huynh.
- Đúng vậy, giành chức Quán quân Cá nhân, không còn nghi ngờ gì nữa chính là huynh.
Đại Tôn giả thấy mọi người đã chờ đợi quá lâu đến cực hạn rồi, mới giơ tay nói:
- Dán thông báo!
Bảng danh sách được mở, dán trên vị trí cao nhất. Hầu như tất cả con mắt đều nhất loạt hướng lên bảng.
Một cái tên, được dán rất cao!
Tần Vô Song!
Các con số đằng sau. Càng làm người xem kinh ngạc.
600 tích điểm!
Đây là điểm số mà làm tất cả các Võ đồng đều không thể nào tưởng tượng nổi! Vẻ mặt của tất cả mọi người, lúc mới xem được kết quả, ngẩn người một lúc mới có người phản ứng.
- 600 tích điểm? Không nhầm chứ?
- Đây… Đây không phải là điểm số mà con người không thể có sao?
- Tần Vô Song… Huynh…
Vân Khinh Yên lúc này còn nghiến răng nghiến lợi, lúc này đầu lưỡi như cứng lại, mắt mở to, miệng không nói nổi một lời.
- Quá khoa trương rồi. 600 tích điểm!
Trong từng tiếng tán thưởng, đầy sự kinh ngạc, hâm mộ, nghi ngờ…
Cuối cùng, tất cả mọi tình cảm đều biến thành hai chữ - Sùng bái.
Tần Vô Song là ai? Mọi người đều quay ra tìm bằng ánh mắt tò mò.
Những Võ đồng của Nam Vân Châu, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, đã hoàn toàn không có chút khinh thường nào như lúc đầu ở châu thành Nam Vân Châu, mà thay thế bằng ánh mắt sùng bái.
Những Võ đồng của Xích Mộc Vương Thành, ai ai cũng trợn mắt há mồm. Họ chưa từng nghĩ, Tiểu Vương gia đạt được 236 điểm lại mất đi danh hiệu Quán quân Cá nhân. Càng không thể ngờ, lại thua xa đến như vậy.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Vương gia cũng hiện lên một tầng sương lạnh, sắc mặt sắc lạnh, hiển nhiên không có cách nào chấp nhận sự thật trước mắt.
Từ sau khi điểm số cao nhất của ba Lĩnh trước đó được công bố, hắn đã hoàn toàn an tâm, cũng tự cho rằng Quán quân Cá nhân chắc chắn thuộc về hắn rồi.
Thật không ngờ, lại xuất hiện một tên quái vật ngáng đường, cướp đi danh hiệu Quán quân Cá nhân của hắn.
Tần Vô Song!
Cái tên này, những người chuyên nghe ngóng tin tức của Xích Mộc Vương, lại chưa hề nghe đến. Nhưng thân là Vương tộc, đối với những việc trong Quận, sao lại không hứng thú chứ?
Đạt Hề Dương chấn động, đã tìm được vị trí của mình trên bảng thông báo. Xếp thứ 7! Thứ bậc này đã đủ để hắn tự hào rồi.
Ở phía dưới hắn, còn có các con cháu Đại phiệt đến từ các châu khác.
Đứng thứ nhất: Tần Vô Song, 600 tích điểm.
Đứng thứ hai: Hạ Vũ Xung, 236 tích điểm.
Đứng thứ ba: Tây Môn Tinh, 152 tích điểm.
Đứng thứ tư: Đồng Ngôn, 140 tích điểm.
…
Đứng thứ bảy: Đạt Hề Dương, 86 tích điểm.
Thứ tự ở dưới, số điểm giống nhau càng nhiều. Điểm đạt tư cách thấp nhất của Xích Mộc Lĩnh, cũng hơn xa ba Lĩnh khác, đạt 60 tích điểm.
Những Võ đồng hơn 50 tích điểm, thở dài chán nản, oán trách, than vãn không ngừng. Thành tích của họ như vậy, đặt ở các lĩnh khác, cũng đủ đạt tư cách rồi. Đặt ở Xích Mộc Lĩnh, chỉ có thể không có danh hiệu nào.
Đại Tôn giả áo bào tím giơ tay ra hiệu bảo mọi người yên lặng.
- Chư vị, bây giờ chỉ còn lại thứ tự thành tích cá nhân. Theo nguyên tắc, thành tích tập thể trao sẽ giải thưởng cho mười người đứng đầu tập thể của Lĩnh mình. Thành tích cá nhân trao thưởng cho mười người đứng đầu toàn bộ cuộc Thí luyện. Nếu bị trùng, thì cộng vào, phong thưởng giải thưởng sẽ hoàn tất trong một tháng.
Đại Tôn giả ánh mắt bá đạo, nhìn quanh toàn hội trường một lượt, chuyển giọng nói:
- Lần Thí luyện này, công bằng công khai, nếu có người nào không phục, để tâm báo thù, Chân Võ Thánh Địa tuyệt đối không tha thứ, các ngươi tự mình suy nghĩ. Tóm lại phải nhớ, lần Thí luyện này, Chân Võ Thánh Địa vô cùng coi trọng thành tích tương quan, có hiệu lực trong cả Bách Việt Quốc chúng ta. Ai dị nghị thì lên Võ Thánh Sơn tìm Võ Thánh đại nhân nói lý lẽ.
Lên Võ Thánh Sơn tìm Võ Thánh đại nhân nói lý lẽ? Các Võ đồng cười không được, khóc không xong. Trừ những ai chán sống, nếu không trước quyền uy của Chân Võ Thánh Địa, tốt nhất là ngoan ngoãn phục tùng, Hơn nữa, lần Thí luyện này thực sự không có gì để dị nghị.
Mọi người thấy tò mò hơn là Tần Vô Song rốt cục là thần thánh phương nào. Trong khi không có dấu hiệu nào, đột nhiên xuất hiện, con hắc mã này khó tránh khiến người khác kinh sợ!
- Được rồi, tất cả các Võ đồng đạt tư các đều lưu lại, những Võ đồng chưa đạt tư cách, người phụ trách của mỗi Lĩnh sẽ đưa về. Đi đường không được nhiễu dân, không được gây sự. Nếu mang nội dung Thí luyện truyền ra ngoài, Chân Võ Thánh Địa sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Đại Tôn giả vung tay áo, tuyên bố giải tán.
Vân Khinh Yên buồn bực, có chút hụt hẫng nói:
- Giải tán? Từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chưa gì đã giải tán ngay sao?
- Vân đại tiểu thư, không có danh hiệu, tâm trạng xuống dốc, hơn nữa đường dài xa xôi, việc gì phải cô đơn một mình, hay là chúng ta kết bạn cùng đi nhé!
- Haizz!
Vân Khinh Yên nghĩ đến việc ba người cùng đến từ quận La Giang, nay chỉ có mỗi cô khăn gói trở về, nỗi bực này không để đâu cho hết.
Do vậy, gặp phải loại vô vị thế này, không do dự nói một tràng.
- Haizz! Về nhà thì về nhà đi. Hây hây, Quán quân Cá nhân, có cống hiến nhiều nhất cho Quán quân Tập thể đều là người của quận La Giang chúng ta, bản tiểu thư có trách nhiệm đưa tin tốt lành này đến các hương thân phụ lão quận La Giang, đây cũng là một việc rất tốt. Này, hai người các ngươi, có muốn nói gì không để ta chuyển lời cho?
Vân Khinh Yên đi đến trước mặt Tần Vô Song và Đạt Hề Dương có ý tốt hỏi.
- Đi đường bình an!
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Đạt Hề Dương gật gật đầu:
- Ta cũng muốn nói bốn chữ: Đi đường bình an!
Vân Khinh Yên nhìn hai người đồng hương này, trong lòng lại bực bội. Lúc này không kìm được sự thất vọng và rầu rĩ. Có lẽ sự khác biệt này, giữa hai bên hoàn toàn có khoảng cách, từ nay về sau sẽ không phải là cùng một cấp bậc nữa rồi.
- Tất cả những Võ đồng đạt tư cách, tập hợp theo Lĩnh của mình.
Đại Tôn giả áo bào tím hét lớn:
- Chuẩn bị khởi hành lên Võ Thánh Sơn! Yết kiến Võ Thánh đại nhân!
- Yết kiến Võ Thánh đại nhân?
Các Võ đồng xôn xao, đây quả là một vinh dự lớn. Phải biết rằng, Bách Việt Quốc bao nhiêu người quyền quý, muốn lên bái kiến Võ Thánh đại nhân mà không được. Cho dù là Hoàng đế Bệ hạ muốn bái kiến Võ Thánh đại nhân, cũng phải cung kính, chọn ngày lành. Mà vinh dự này, ngày hôm nay lại rơi vào chúng ta!
Tần Vô Song không có cảm giác kích động như mọi người. Nghi vấn duy nhất của hắn là, tu vi của Võ Thánh đại nhân đã đạt đến cảnh giới nào.