Nếu bên cạnh có người đang xem cuộc chiến, lúc này nhất định sẽ kinh hãi đến rớt cả quai hàm, tất cả chuyện này, thực sự đến rất quỷ dị, rất đột nhiên.
Thân hình của Tây Môn Vũ, nương theo địa thế của hư không, nhanh đến mức gần như biến mất. Còn khí kình dâng lên trong tay, lại không vì sự biến mất của thân hình mà biến mất.
Ngược lại, Tần Vô Song chỉ cảm thấy trong hư không có vô số con bướm đang bay lượn như con thoi. Những tàn ảnh này, hiển nhiên đều là thủ ấn của Tây Môn Vũ. Xuất thủ thật nhanh, thủ ấn thật mạnh.
Tần Vô Song một khi để Tây Môn Vũ xuất chiêu trước, đương nhiên có suy nghĩ của hắn. Lấy bất biến ứng vạn biến, bất động sừng sững, một chưởng đặt ngang trước ngực. Trong mắt thần quang mãnh liệt, giống như đang nắm bắt cái gì.
Trên thực tế, tốc độ tới mức độ này, đã hoàn toàn không thể dựa vào thị giác để cảm nhận. Tần Vô Song có thể nói là mê hoặc kẻ địch để che giấu lộ tuyến tấn công của mình. Lỗ tai khẽ động, hắn thật sự dựa vào thính giác. Giao chiến đạt đến loại mức độ này, thính giác càng tin cậy hơn xa thị giác.
Ngươi có mạnh thế nào, cũng không thể đem công kích áp chế đến mức không có tiếng động nào. Chỉ cần có thanh âm, nghe gió có thể đoán rõ vị trí, tuyệt đối không thể sai lầm.
Tốc độ của Tây Môn Vũ đã nhanh lại càng nhanh, giống như một luồng gió xoáy, lại giống như một con quay, ở bên cạnh Tần Vô Song vòng quanh rất nhanh, vẽ ra một vòng tròn.
Mỗi một vòng hắn vẽ ra, ít nhất chém ra hơn mười mấy luồng thủ ấn. Mà những thủ ấn này, mỗi một chưởng đều là tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, căn bản không có thúc giục lực đạo thật sự. Nói cách khác, chưởng ấn mà hắn đánh ra, lực sát thương thật sự không có xuất hiện.
Nhưng hơn mấy trăm ngàn chưởng ấn này, hư hư thực thực, đổi lại là đối thủ hơi yếu một chút, nói thế nào cũng không thể phán đoán ra thủ ấn nào của hắn sẽ đánh thật sự!
- Muốn dùng tốc độ kéo chết ta sao?
Tần Vô Song thầm cười lạnh, phải biết rằng, tốc độ là điểm mạnh của Tần Vô Song hắn, công kích đồng dạng, nếu đổi lại là Tần Vô Song, căn bản không cần mất công như vậy, trực tiếp một chưởng xuất ra, còn hơn hắn dùng nhiều tư thế hư ảo như vậy.
- Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ cùng chơi tốc độ với ngươi!
Ý niệm vừa chuyển, hai chân Tần Vô Song vừa nhấc, cũng di chuyển cùng vòng tròn.
Cứ như vậy, tràng diện càng thêm quỷ dị. Một vòng xoay quanh cũng được rồi, lại còn hai cái cùng xoay quanh. Nhìn qua hai người căn bản không giống như cao thủ quyết đấu, mà giống hai người đang chơi trò đuổi bắt hơn.
Chỉ là, hai bên so đấu tốc độ này đều biết rằng, bên trong vòng xoay này, học vấn rất lớn. Chỉ cần tốc độ chậm hơn nửa nhịp, cái đang chờ mình, có lẽ chính là công kích khủng bố của đối phương.
Hai luồng thân ảnh giống như con quay, quay cực nhanh. Tro bụi trên mặt đất bị tốc độ của bọn họ cuốn theo, cuộn lên cát vàng chầm chậm, bụi mù lượn lờ.
Giữa đám tro bụi, hai luồng bóng đen ngươi đuổi ta đuổi, căn bản không phân biệt rõ rốt cuộc là ai đang đuổi theo ai.
Cũng không biết xoay bao nhiêu vòng, Tây Môn Vũ càng xoay càng kinh ngạc. Nếu nói trước đó hắn xoay vòng bên người Tần Vô Song, chỉ là vì khảo nghiệm sự kiên nhẫn và tố chất tâm lý của Tần Vô Song, cho nên cũng không có chân chính phát lực tấn công. Nhưng mà lúc này, cho dù hắn muốn phát lực, cũng không tìm được cơ hội ra tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đồng dạng là xoay quanh, hai người từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách như vậy – Có thể công kích, nhưng không cách nào đảm bảo được công kích của mình sẽ thành công. Tây Môn Vũ muốn rút ngắn khoảng cách này, nhưng lại bi ai phát hiện, quyền chủ động căn bản không nằm trong tay hắn.
Tốc độ của tiểu tử Tần gia, căn bản không nằm ở dưới hắn, thậm chí hắn không thể không thừa nhận, có lẽ, tiểu tử Tần gia này, luận về tốc độ, còn nằm trên hắn nữa. Dù sao, có thể đồng thời xoay quanh cực nhanh, luôn giữ vững cự ly không đổi, chí ít chứng minh đối phương là kẻ có năng lực lão luyện trong việc khống chế tốc độ!
Nói cách khác, đối phương muốn thả chậm tốc độ hoàn toàn có thể, muốn gia tăng thêm tốc độ, cũng đồng dạng làm được. Còn hắn, nếu thả chậm tốc độ, khí thế vừa yếu, rất có thể sẽ đứng trước cục diện bị bao vây tứ phía. Muốn gia tăng thêm tốc độ, thì đã đến tốc độ cực hạn của hắn.
- Xem ra, đơn thuần so đấu tốc độ, tiểu tử Tần gia này không thua kém ta!
Ý niệm trong đầu Tây Môn Vũ nhanh chóng biến chuyển:
- Giữ mình là quan trọng, tấn công địch chỉ là thứ yếu! Tiểu tử Tần gia tốc độ cực nhanh, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, nội kình tu luyện, tất nhiên thành thục không đủ. Lão phu chỉ cần một chưởng, tuyệt đối có thể khiến gân cốt của hắn gãy vụn, tu vi toàn thân trong nháy mắt hóa thành hư không!
Bản thân Tây Môn Vũ đã trải qua trăm trận chiến, đối với tu vi của bản thân vẫn rất có tự tin. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghi ngờ thực lực của bản thân. Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, đều phải trải qua vô số thử thách máu và lửa, giết chóc vô số mới rèn dũa ra được.
Vừa nghĩ đến đây, Tây Môn Vũ đột nhiên khẽ kêu một tiếng, thân hình đột nhiên tách ra khỏi vòng tròn.
Lui một bước, mà cũng không phải là thật sự muốn lui, mà là vì ngăn cản tiến công tốt hơn. Vờ tha để bắt thật, mở rộng không gian, sẽ dễ thi triển một đòn trí mạng của hắn.
- Ha ha, Tây Môn Phiệt chủ, ngươi sợ hãi rồi sao?
Tần Vô Song cố ý không buông tha, căn bản không để cho Tây Môn Vũ thối lui. Hắn biết Tây Môn Vũ thối lui không phải vì sợ hãi, nhất định có sát chiêu lợi hại hơn. Nhưng đối mặt với địch thủ, Tần Vô Song có kinh nghiệm hai kiếp, so với Tây Môn Vũ cũng không có gì thua kém. Liếc mắt đã liền hiểu rõ thế cục trước mắt. Biết trận chiến tốc độ này, Tây Môn Vũ đã không còn giữ được kiên nhẫn nữa rồi.
Giao chiến từ xưa đến nay, bất luận hai bên giao phong, hay là cá nhân đối đầu, đều chú ý đến một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Một hơi thở, khí trùng tinh hà không cần phải nói, nếu để một hơi đó trôi qua, khí thế tất nhiên giảm xuống, từ thịnh chuyển suy, muốn nổi lên luồng khí thứ hai, sẽ phải trắc trở một chút.
Tần Vô Song sãi bước, Viêm Dương chân khí trong cơ thể vận hành một chu thiên, giống như thời điểm mặt trời mọc lên, ở phương đông màu trắng bạc rục rịch ngóc đầu dậy, bất cứ lúc nào đều có thể xông ra trong đám mây. Khí thế, đột nhiên ùn ùn kéo đến.
Địch mạnh ta càng mạnh hơn, nhất khí trùng Viêm Dương.
Tất cả tro bụi, tất cả cát vàng, tất cả lá trúc bay lượn, đều hình thành lên một cơn đại lốc xoáy, cuốn tới sau người Tần Vô Song. Trong nháy mắt, Tần Vô Song phảng phất như hóa thân kim cương, da thịt toàn thân đều trướng lên tầng tầng hồng quang.
Chí dương chí cương, duy ngã Viêm Dương!
Phút chốc, ý chí chiến đấu của Tần Vô Song đã tăng lên đến tột đỉnh. Một tiếng gầm lên, song chưởng đan xen, một bước dài xông lên, một chưởng bình thường đẩy ra. Không có bất cứ màu mè, cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào. Khí thế hào hùng lại súc tích tỉ mỉ!
Ầm!
Một luồng kình lực không thể nào trốn tránh, chưởng lực chưa từng có từ trước đến nay, trực tiếp nuốt chửng toàn bộ không gian.
Trận chiến tốc độ của Tây Môn Vũ dĩ nhiên đã rơi vào hạ phong, nếu tiếp tục thối lui, tương đương là đem chính bản thân mình bán cho đối phương, trực tiếp làm tấm bia ngắm cho đối phương. Dưới tình hình như vậy, hắn không có bất cứ chọn lựa nào. Một chưởng này, chỉ có thể đón đỡ!
Cũng chỉ là thời gian trong nháy mắt, trong đầu Tây Môn Vũ không cách nào bình tĩnh, lóe lên vô số ý niệm trong đầu, bao gồm cả sự tung hoành đắc chí thời thiếu niên, bao gồm cả huy hoàng chinh chiến nửa đời người, bao gồm trở thành uy phong Phiệt chủ một phương… Cả đời hiếm có kẻ địch.
Và lúc này, rốt cuộc đã xuất hiện một người, một đối thủ khiến tinh thần của hắn không thể nào không đánh trăm phần trăm!
Phảng phất là một chưởng định trước trong số mệnh, lại giống như sự gặp gỡ mà tạo hóa đã định. Một chưởng này, hai bên đã không còn bất cứ đường lui nào. Dốc hết sức lực, không hề giữ lại.
Ầm!
Một tiếng kêu đau đớn, hai luồng thân ảnh chợt hợp chợt phân, phút chốc tách ra hai bên.
Khu vực ban đầu hai người đứng, xuất hiện một cái hố cực lớn, cái hố to đủ để chôn vùi hai mươi người! Xung quanh hố to, lại là từng đường nứt giống như thửa ruộng được cày qua, khe rãnh cực sâu.
Hai đầu hố to, Tây Môn Vũ và Tần Vô Song cùng đứng một bên, biểu tình đều là lạnh lùng vô cùng, không có chút nào thả lỏng, hiển nhiên cũng là đề phòng thế tiến công của đối phương. Nhưng mà tâm tình, lại hoàn toàn khác nhau.
Đặc biệt là Tây Môn Vũ, nội tâm kinh ngạc giống như sóng cồn trào dâng mãnh liệt. Hắn thực sự khó mà tin được, lực oanh kích vừa rồi, bản thân một chút ưu thế cũng không chiếm được. Phải biết rằng, một đòn vừa rồi, giữa lúc điện quang lửa thạch, căn bản không để hai bên có bất cứ suy nghĩ gì, động thủ đều là dốc hết sức lực.
Hai bên lấy lực lượng mạnh nhất để đối địch, kết quả dĩ nhiên là…
Đường đường Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, Phiệt chủ Đại phiệt, một chút ưu thế cũng không chiếm được.
Đừng thấy hắn đứng sừng sững cao vút, khí độ bất phàm. Một đòn vừa rồi, quả thật khiến lục phủ ngũ tạng của hắn thiếu chút nữa lệch vị trí, rung động trong nội tâm, không cần nghĩ cũng biết.
Tần Vô Song cũng không tốt hơn hắn cho lắm, trong lòng thầm than, dù sao vẫn là xem nhẹ cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng rồi. Dùng hết toàn lực, cũng chẳng qua là hai bên ngang sức ngang tài liều mạng.
Chẳng qua Tần Vô Song từ trước đến nay nhanh nhẹn dũng mãnh, kiếp trước được người ta gọi là "Võ cuồng", trên con đường tu luyện võ đạo, thường có những hành động điên cuồng.
Lúc này vừa mới lấy lại tinh thần, khóe miệng khẽ giật, khiêu khích nói:
- Tây Môn Phiệt chủ, một chưởng này, mùi vị không dễ chịu lắm phải không?
- Ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu!
Tây Môn Vũ âm trầm nói.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng hắn mới vứt bỏ hết tất cả cái gọi là tự tôn của Phiệt chủ Đại phiệt, chân chính đem Tần Vô Song xếp vào trong hàng ngũ đối thủ có thể ngang hàng với hắn.
- Cao thủ quyết đấu, muốn giữa chừng thối lui, đó là không tôn trọng đối thủ. Chỉ là ta muốn hỏi Tây Môn Phiệt chủ một câu, với thân thủ của ta, nếu bất chấp tất cả trở thành kẻ địch của Tây Môn Đại phiệt, có thể giết chết tất cả mọi người bên ngoài phủ đệ Tây Môn Đại phiệt ngươi không?
Một câu nói này, không nhanh không chậm, lại mang theo một mùi vị điên cuồng.
Tây Môn Vũ cho dù bình tĩnh đến đâu, rốt cuộc cũng khó mà duy trì được trấn định, kinh hãi thất sắc, ánh mắt hướng về phía Tần Vô Song, đã hoàn toàn không có loại cảm xúc cao cao tại thượng như trước đó nữa.