Khí Trùng Tinh Hà

Chương 072: Viêm Dương Chân Kinh Đại viên mãn

Thời gian để Tần Vô Song huấn luyện đội Liệp Ưng cũng không còn nhiều. Sau khi Đồng Dao rời đi một tháng, trong phạm vi của Tứ Đại Lĩnh Bách Việt Quốc, bắt đầu xuất hiện tin đồn liên quan đến Thí luyện Võ đồng.
Thí luyện Võ đồng lần này, tới vô cùng đột ngột, chuyện này trước đó căn bản không có bất cứ dấu hiệu nào. Nếu chỉ là Thí luyện Võ đồng trong phạm vi Bách Việt Quốc, vậy thì rất nhiều quý tộc thượng đẳng thuộc loại Đại phiệt, Thế gia… khẳng định có thể biết được trước thời hạn. Nhưng lần này, trong phạm vi châu quận, bất cứ một nhà Đại phiệt, Thế gia nào, trước khi sự việc xảy ra đều không thu được bất cứ một tin tức gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tin tức che giấu rất là chặt chẽ, điều này khiến mọi người ý thức được, lần này tuyệt đối không phải chỉ là Thí luyện đơn giản.
Quả nhiên, thông báo tiếp theo tới từ phía Quan phủ, đã xác minh đầy đủ phỏng đoán của mọi người.
Tư cách thấp nhất của Thí luyện Võ đồng là Võ đồng Thất đẳng! Hạn mức tuổi cao nhất: Hai mươi tuổi! Nội dung Thí luyện: Bí mật. Nguyên tắc Thí luyện: Che giấu xuất thân, danh tính, thực lực. Tất cả Võ đồng trong Bách Việt Quốc, toàn bộ đều được đánh số, trộn lẫn hoàn toàn, ngẫu nhiên bốc thăm, để ngăn chặn tuyệt đối bất cứ hành động lừa đảo mưu lợi riêng, kết bè kết cánh.
Điều bổ sung ở sau nhìn thấy mà giật mình nhất – Lần này Thí luyện báo danh tự do, nhưng một khi tham gia, bất kể sống chết.
Yêu cầu thấp nhất là Võ đồng Thất đẳng, điều này khiến vô số lòng nhiệt tình trông mong của các Võ đồng tắt lụi trong nháy mắt, trực tiếp vô cùng thất vọng.
Còn vấn đề sinh tử không tính là một điều quá khó khăn. Mặc dù nhìn thấy mà giật mình, nhưng ở bất cứ quốc gia thượng võ nào của Đại lục Thiên Huyền, điều này không tạo ra một chút uy hiếp nào. Bách Việt Quốc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thế giới của thượng võ, tất cả tranh chấp cơ hồ đều lấy võ lực giải quyết, thương vong từ trước đến nay không phải là đề tài mới mẻ gì.
Thí luyện Võ đồng, chủ đề sinh tử đương nhiên cũng không đáng sợ như vậy.

Chính ngọ, trên Đại Thương Sơn, vào giữa ngày.
Đây là khoảng thời gian mà Tần Vô Song thích nhất vào mỗi ngày, cũng là giai đoạn tốt nhất để hắn luyện công.
Tu luyện Viêm Dương Chân Kinh, Tần Vô Song sớm đã tiến nhập vào cấp độ cao nhất. Sau khi tranh đoạt Hào môn chấm dứt, Tần Vô Song cảm nhận sâu sắc thời gian gấp gáp, tu luyện càng thêm chịu khó, mỗi ngày đều dung nhập tới cảnh giới Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh.
Mặt trời giữa trưa, cay độc, hung ác, Tần Vô Song ngang nhiên không sợ, hai mắt chăm chú nhìn một lượt mặt trời chói chang. Công phu luyện đến loại trình độ này của hắn, dùng mắt thường nhìn mặt trời chói chang, sớm đã là chuyện hết sức bình thường, căn bản không lo lắng đến vấn đề ánh mắt bị tổn thương.
Ở trong mắt của võ giả cao cường, vầng mặt trời chói chang kia cũng chỉ là một đại hỏa cầu đỏ rực mà thôi.
Từng luồng khí lưu nóng bỏng, đi qua tứ chi bách hài của Tần Vô Song. Hắn rất thích thú hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này. Loại cảm giác này kiếp trước hắn đã vô cùng quen thuộc, chính là dấu hiệu trước khi tiến nhập Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh.
Rộng rãi khoáng đạt, ý chí rộng lớn.
Đặc điểm của Viêm Dương Chân Kinh, chính là đem tất cả chân khí, tập trung vào đan điền nội phủ, từ vô số tiểu chu thiên, hình thành nên đại chu thiên.
Một khi luân hồi ra một đại chu thiên, chính là biểu hiện Viêm Dương Chân Kinh đã luyện đến cấp độ Đại viên mãn.
Địch mạnh ta càng mạnh hơn, nhất khí trùng viêm dương, địch ngang ngược ta càng ngang ngược hơn, kéo trăng nhập vào sông lớn. Địch mạnh, địch ngang tàng tùy vào hắn, bản thân ta sừng sững như thạch cương!
Đây là khẩu quyết của Viêm Dương Chân Kinh, Tần Vô Song không khỏi ngâm nga, lĩnh ngộ trong đầu giống như cá diếc vượt sông, nườm nợp kéo đến, trong nháy mắt chỉ cảm thấy linh cảm vô hạn. Đây là một loại tiệm ngộ nước chảy đá mòn, cũng là giác ngộ đánh đòn cảnh tỉnh.
Tiệm ngộ và giác ngộ kết hợp với nhau, trong mắt Tần Vô Song thần quang mãnh liệt, rồi đột nhiên, ánh mắt trừng lên, quát lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, khí lưu vô cùng mãnh liệt từ lòng bàn tay đánh ra, phần phật một tiếng.
Cây cối trước mặt nhất thời ngã xuống một mảng, khói xanh bốc lên mãnh liệt, cuối cùng bị chưởng lực sáng rực này trực tiếp nhen nhóm.
Tần Vô Song kêu lên một tiếng, kéo người đứng lên. Chưởng tùy ý mà đi, nhất thời đất đá bay mù trời, mang theo biển lửa ngút trời.
- Đại viên mãn, quả nhiên là Đại viên mãn.
Tần Vô Song cảm thấy vô cùng sảng khoái, quyền chưởng đan xen, đánh ra kinh khủng.

Một khi đạt đến Đại viên mãn, một thức cuối cùng của Cửu Dương Chưởng, cũng sẽ nước chảy thành sông. Đến lúc này, mặc dù chưa đạt đến trình độ lão luyện mười thành như kiếp trước, nhưng ít nhất cũng có chín thành sức mạnh của kiếp trước! Chân Võ Cảnh Bát đẳng sao? Hừ hừ!
Giữa lúc đang suy nghĩ, một bộ Cửu Dương Chưởng như mây bay nước chảy, liên miên không dứt, khuấy động cuồn cuộn.
- Thức thứ tám Cửu Dương Chưởng, Bát Dương Phần Hoang!
Vù!
Tần Vô Song cũng không có thủ thế, niệm động kết hợp, song chưởng liên tục vẽ ra chín vòng nhỏ, luân phiên chồng lên, chưởng lực đánh ra, như tuyết lở, như đất rung, như trời đổ.
- Thức thứ chín Cửu Dương Chưởng, Cửu Dương Diệt Thế!
Ầm, ầm, ầm!
Tiếng oanh liệt giống như sấm sét, vang vọng khắp Đại Thương Sơn, khiến người ta tựa hồ cảm thấy Đại Thương Sơn xuất hiện sụp đổ, xuất hiện sụp lở lớn trên ngọn núi.
- Cửu Dương Diệt Thế, uy lực quả nhiên hơn xa thức thứ tám nhiều!
Tần Vô Song nhìn chưởng lực mênh mông, sau khi xuyên việt sống lại, đây là lần đầu tiên tâm tình của hắn kích động như vậy.
Cuối cùng, hắn đã mơ hồ chạm đến được thực lực của thời khắc đỉnh cao kiếp trước, đây là một loại cảm giác siêu nhiên quen thuộc biết bao.
Chí dương chí cương, duy ngã Viêm Dương, thủy hỏa bất xâm, đao thương khả đáng!
Đây là cảnh giới Đại viên mãn của Viêm Dương Chân Kinh, khi phối hợp với Cửu Dương Chưởng, lại càng tăng thêm sức mạnh, càng như núi đổ đất nứt, thế như liệt hỏa, sắc như đao thương. Từ đó Cửu Dương Chưởng, thành công viên mãn.
Mặc dù về độ lão luyện, còn cần thời gian củng cố, nhưng Tần Vô Song lúc này lại tràn đầy tự tin. Cho dù là gia chủ của Tây Môn Đại phiệt đích thân tới đây, cho dù đối thủ là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, hắn cũng nắm chắc giành được chiến thắng trong trận chiến, có tự tin dùng Viêm Dương chân khí Đại viên mãn tiêu diệt hoàn toàn đối phương!
Mặc dù Tần Vô Song không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Đại lục Thiên Huyền này, xác thực lý tưởng hơn nhiều so với hoàn cảnh tu luyện ở Địa Cầu kiếp trước. Với phỏng đoán của hắn, ít nhất là ưu việt hơn kiếp trước ba đến năm lần.
Có hoàn cảnh địa lý như vậy, Tần Vô Song càng có tự tin đi khiêu chiến, khiêu chiến cảnh giới Tiên Thiên mà kiếp trước cả đời không đột phá nổi. Đây là cảnh giới mà kiếp trước hắn mơ tưởng đạt được. Tin rằng, ở thế giới này, điều đó nhất định trở thành hiện thực.
Thí luyện Võ đồng? Linh duyên?
Kiếp này của Tần Vô Song, lần đầu tiên ôm một tia chờ mong đối với chuyện sắp đến.

Khi xuống núi, Tần Tụ đã đợi hắn dưới chân núi. Đây là thói quen cũ nhiều năm nay của Tần Tụ.
- Tỷ, Đạt Hề đại ca và Đạt Hề Lão thái thái quay về quận thành rồi, có phải tỷ có chút không quen không?
Tần Tụ giả vờ giận dỗi nói:
- Vô Song, ngươi cũng trêu đùa tỷ tỷ sao?
- Ha ha, không phải không phải. Thân là đệ đệ như ta, cũng hy vọng tỷ tỷ và Đạt Hề đại ca có thể kết thành lương duyên vàng ngọc. Tỷ tỷ, đợi ta một năm, nhiều nhất là một năm, ta nhất định sẽ khiến chuyện còn chưa giải quyết xong này rõ ràng triệt để.
- Rõ ràng?

Tần Tụ nhất thời chưa thể hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.
- Lẽ nào tỷ tỷ đã quên rồi sao, Tây Môn Nghiên của Tây Môn Đại phiệt?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Chuyện hôn sự này, bên phía Tây Môn Đại phiệt còn không chủ động hủy bỏ, lúc nào cũng là một chuyện đại phiền phức.
- Vô Song, ta nghe Đạt Hề đại ca nói, tính tình của Tây Môn Nghiên đó rất xấu, cực kỳ phóng túng, không biết xấu hổ. Nếu Đạt Hề đại ca ở cùng với cô ta, suốt đời sẽ không thể vui vẻ mà sống. Nhưng danh tiếng của Tây Môn Nghiên ở Nam Vân Châu xấu xa như vậy, gia tộc Đại phiệt bình thường khẳng định sẽ không thể kết thân với cô ta, còn bản thân cô ta cũng vừa ý Đạt Hề đại ca… Muốn bọn họ chủ động từ hôn, là chuyện rất khó…
- Nếu chỉ dựa vào Đạt Hề Thế gia, từ hôn tuyệt đối là chuyện không thể! Nhưng… hắc hắc!
Tần Vô Song để lộ ra một nụ cười tự tin, giống như tự nói với mình:
- Lần này tới Xích Mộc Vương Thành, vừa lúc muốn kết hợp đi Nam Vân Châu, đến lúc đó xem xem, có thể nhân tiện đem chuyện này giải quyết hay không.
- Vô Song ngươi…
Tần Tụ chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, nói:
- Ngươi không nên đi trêu chọc Tây Môn Đại phiệt.
- Ta có tính toán cả mà!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Tỷ tỷ, ta đi tìm phụ thân nói chút chuyện.

Tần Liên Sơn gần đây rất bận, chuyện trong Tần gia trang, hắn tựa hồ đã ủy thác cho Tần Tứ Hỷ, mọi chuyện lớn nhỏ cơ bản đều do Tần Tứ Hỷ quyết định. Hắn bận, là bận việc tu luyện.
Sau khi tranh đoạt Hào môn chiến thắng, khiến Tần Liên Sơn ý thức được đầy đủ rằng, thực lực cá nhân cường đại hay không, đối với một gia tộc là chuyện quan trọng như thế nào.
Hắn tu luyện Dịch Cân Kinh, do Tần Vô Song biên soạn cho hắn, chia thành ba quyển thượng, trung, hạ.
Mấy năm trước, hắn cũng chỉ mới luyện quyển thượng, đã một hơi từ Chân Võ Cảnh Nhất đẳng trèo lên tới Tứ đẳng.
Điều này khiến hắn ý thức được, thứ mà đứa con lấy được từ kỳ ngộ Đại Thương Sơn, quả nhiên không thể coi thường. Khoảng thời gian này, hắn vẫn đang lĩnh hội nội dung của quyển trung.
Ý nghĩa của quyển trung sâu xa, đương nhiên so với quyển thượng phải sâu xa hơn một chút. Nhưng sau khi luyện qua quyển thượng, Tần Liên Sơn rõ ràng cảm nhận được gân cốt, bắp thịt, bề ngoài và nội phủ của bản thân, đều giống như trẻ ra hai mươi, ba mươi tuổi vậy. Tuổi tác gần năm mươi, điều kiện thân thể cũng tốt, tinh lực cũng tốt, nhưng mơ hồ có xu thế cải lão hoàn đồng. Có nền móng của quyển thượng, tu luyện quyển trung đương nhiên có thể thuận lợi hơn một chút.
Thấy con trai đến, tâm tình của Tần Liên Sơn vô cùng vui vẻ:
- Vô Song, thời gian này cũng thật vất vả cho con. Vi phụ lại bỏ mặc công việc, thật là hổ thẹn.
- Phụ thân, Thí luyện Võ đồng còn có hai tháng nữa. Ta muốn xuất phát trước nửa tháng. Nhưng nửa tháng sắp tới này, ta phải trọng điểm huấn luyện cho đội Liệp Ưng. Hai đội Hắc Hùng và Phi Vũ, sẽ do Tần Xuyên thúc chủ huấn. Sau nửa tháng, hài nhi sẽ xuất phát tới Xích Mộc Vương Thành báo danh, đội Liệp Ưng xin nhờ phụ thân người quan tâm một chút.
- Được, Vô Song, thời gian này, thật sự là làm khó cho con rồi. Thí luyện Võ đồng đó, con phải phát huy thật tốt, ta tin với thực lực của con, Thí luyện Võ đồng chỉ là một bữa ăn nhỏ mà thôi. Mấu chốt là có thể tiếp nhận được Linh duyên hay không.
Tần Vô Song trái lại thấy rất bình thường:
- Linh duyên? Đã là "duyên", vậy chính là chuyện tùy duyên. Hài nhi chưa bao giờ đem hy vọng hoàn toàn ký thác lên người khác. Tiến nhập vào Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, lẽ nào còn phải tiếp nhập Linh duyên của người khác mới được? Hài nhi không tin.
- Sao?
- Lần này hài nhi đi, chỉ là muốn tăng thêm hiểu biết, nếu có thể nhận thức được cái gì là cảnh giới Linh Võ, xem như là viên mãn rồi. Còn về có thể tiếp nhận được Linh duyên hay không, chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
- Biết bao nhiêu người, vì tiếp nhận Linh duyên, mà khổ cực mấy đời, cuối cùng đều gặp cảnh việc sắp thành lại hỏng. Vì sao Vô Song con, lại nói là một phần? Vô Song, con có biết, Linh Võ Cảnh có ý nghĩa là gì không?
- Phụ thân, hài nhi cũng từng nghe một câu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu đem Linh duyên trao cho phụ thân, có lẽ tính mạng cả đời đều bán luôn cho đối phương rồi. Hài nhi cảm thấy, theo đuổi võ đạo cố nhiên đáng quý, nhưng bất luận như thế nào cũng không thay thế được sự tự do! Tự do, mới chính là vật quý giá nhất trên đời này! Nếu cái giá phải trả là lấy mất đi tự do, cảnh giới như thế nào cũng không đáng! Tương tự, vì có được tự do, theo đuổi võ đạo, tài năng không có gì ràng buộc, không có gì quản thúc, mới có thể trèo lên được cảnh giới cao hơn xa hơn!
Cảm xúc của Tần Liên Sơn mênh mông, trong mắt lộ vẻ không thể nào tin được. Bây giờ cuối cùng hắn mới hoàn toàn hiểu được, nhi tử của mình bất phàm như thế nào!
Khí độ như vậy, trí tuệ như vậy, tầm nhìn xa như vậy, ăn nói như vậy… Có con như vậy, thì cha còn gì phải nói?