Khí Trùng Tinh Hà

Chương 047: Thay đổi cách nhìn

- Ngươi có thể bớt nhàm chán hơn một chút được không?
Tần Vô Song nhếch nhếch mép, hoàn toàn không quan tâm đến sự hùng dũng phô trương của Đỗ Tường.
Tên Diệp Phong đó còn có chút thực lực, hơn nữa hắn lại là con cháu Thế gia. Trận chiến ngày hôm đó Tần Vô Song cũng chỉ là tự vệ, không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng đây lại là trong phủ nhà Đạt Hề Thế gia, dù sao cũng vẫn phải nể mặt Đạt Hề Minh, hắn đương nhiên là không muốn dính dáng gì với cái tên ngu xuẩn này rồi.
Nhìn thấy vẻ coi thường của Tần Vô Song, hắn càng quát lớn, những tiếng reo hò cổ vũ xung quanh bắt đầu vang dậy như sóng. Tất cả những điều này khiến cho Đỗ Tường cảm thấy như sự tôn nghiêm của Hào môn quý tộc đang bị giẫm đạp nặng nề.
- Đứng lại!
Một tiếng quát lớn rồi một cánh tay giơ lên. Quyền ảnh thay đổi liên tục hướng thẳng về phía Tần Vô Song.
Không ngờ một tên con cháu Hào môn lại giở trò đánh lén ngay trước mặt bao nhiêu người thế này.
- Đỗ Tường, dừng tay!
- Dừng tay!
Vang lên vài tiếng quát lớn, là Đạt Hề Nguyệt và Đạt Hề Dương vừa kịp tới.
Ngay sau đó, Đỗ Tường thấy hai mắt hoa lên, cánh tay đột nhiên tê cứng như bị kềm sắt siết chặt. Cảm giác đau buốt nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, mồ hôi trên đầu bắt đầu chảy ròng ròng xuống mặt.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Đỗ Tường, ngữ khí lành lạnh nói:
- Ngươi muốn thể hiện sự ưu tú của mình, cũng chẳng liên can gì đến ta. Dù ngươi có cố tình khiêu khích ta, ta cũng không thèm để ý. Nhưng ngươi lại hèn hạ đến mức đánh lén sau lưng ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Dứt lời hắn nắm chặt tay lại.
Rắc~~
Cánh tay phải của Đỗ Tường uốn cong lên như cánh hoa rồi bắt đầu vặn vẹo một cách kỳ lạ. Sau một tiếng kêu thảm thiết, Đỗ Tường đổ vật xuống sàn ngất lịm.
Tần Vô Song mang vẻ mặt ngại ngùng nói:
- Đạt Hề tiểu thư, vị khách này của cô thật sự không biết nói sao. Xin thứ lỗi cho ta ra tay quá nặng.
Đạt Hề Nguyệt đã từng nghe Đạt Hề Minh nói qua về thủ đoạn của Tần Vô Song nên cũng hiểu Tần Vô Song ra tay thế này là nhẹ nhàng lắm rồi. Âu cũng là nể mặt Đạt Hề Thế gia nhà cô.
- Chuyện này không phải lỗi của ngươi.
Ít ra Đạt Hề Nguyệt vẫn còn khả năng đánh giá chuyện thị phi. Nhưng một câu nói này của cô lại khiến đám con cháu quý tộc xung quanh cực kỳ kinh ngạc. Đạt Hề tiểu thư lại đứng về phía một tên con cháu Hàn môn?
- Nguyệt tiểu thư, Đỗ Tường ra tay quả thật không đúng nhưng tên Hàn môn này đúng là có chút cuồng vọng.
Một tên đích thị là con cháu Thế gia mỉm cười lên tiếng.

- Mễ thiếu gia nói có lý, con cháu Hàn môn đúng là không thể đến tham dự tiệc sinh nhật của Nguyệt tiểu thư. Đỗ Tường vì muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của giới quý tộc mà ra tay cũng chẳng có gì sai.
Đám bạn học này của Đạt Hề Nguyệt phần đông là học viên của Xích Mộc Võ Viện đến từ Xích Mộc Lĩnh tám đại châu và sáu mươi bốn quận. Đừng nói con cháu Thế gia, ngay cả con cháu Đại phiệt cũng có không ít.
Vì vậy người đến tham gia tiệc sinh nhật của Đạt Hề Nguyệt tiểu thư đương nhiên sẽ có không ít con cháu Thế gia kiểu như Diệp Phong, đương nhiên phần nào sẽ muốn thể hiện sự ưu tú của quý tộc thượng phẩm.
Trong mắt Tần Vô Song, cái kiểu thể hiện này thực sự trẻ con đến mức nực cười. Nhìn lướt qua một lượt đám quý tộc đang nổi giận đùng đùng thay cho Đỗ Tường, hắn thản nhiên nói:
- Tần gia ta đúng là Hàn môn thật, nhưng lần này xuất hiện cũng chỉ là nể mặt Đạt Hề Minh thiếu gia. Nếu sớm đã biết đám quý tộc các ngươi bụng chuột ruột gà thế này ta đã không đến. Nếu chư vị muốn đòi lại công bằng cho tên vừa rồi thì sau này cứ việc đến tìm ta. Đây là bữa tiệc của Đạt Hề Thế gia, để xảy ra mâu thuẫn ở đây không phải là đã không nể mặt gia chủ hay sao.
Những lời này ngay lập tức nhận được những tiếng phản đối gay gắt. Bất luận là xét ở góc độ nào thì tên Hàn môn này cũng không đủ tư cách để nói chuyện.
Một tên trong đám con cháu Thế gia cười nhạt nói:
- Tên họ Tần kia, ngươi có biết là một câu nói vừa rồi của ngươi đã đắc tội với tất cả các quý tộc ở đây không?
Tần Vô Song mỉm cười, bình thản nói:
- Ta vốn dĩ cũng không định lấy lòng ai.
Nói đoạn chẳng thèm để ý xem thái độ của đám người đó thế nào, mỉm cười quay gót bỏ đi. Hắn đang định bỏ ra ngoài đại sảnh hít thở đôi chút thì gặp ngay Đạt Hề Minh và Tần Tụ từ đằng sau bước tới.
Nhìn thấy không khí bối rối trong đại sảnh, nụ cười trên mặt Đạt Hề Minh lập tức tắt phụt, ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ. Hắn biết, với tính cách của Tần Vô Song sẽ không bao giờ chủ động gây sự trước. Đám bạn học này của Đạt Hề Nguyệt ai ai mắt cũng đặt trên đỉnh đầu, đa số đều là những kẻ chỉ e thiên hạ không có người gây loạn. Ai đúng ai sai, chẳng cần nhìn cũng đoán ra được. Lúc nãy hắn đã nhắc nhở Đạt Hề Nguyệt rồi, ai ngờ đám người này lại không biết tự lượng sức mình đến như vậy.
- Vô Song huynh đệ, dừng bước.
Tần Vô Song quay đầu, nhìn Đạt Hề Minh nở nụ cười khổ:
- Đạt Hề đại ca, xem ra con cháu Hàn môn ở đây không được hoan nghênh cho lắm.
Đạt Hề Minh tối sầm mặt, quay sang nhìn Đạt Hề Nguyệt nói:
- Nguyệt nhi, hôm nay muội là chủ nhân của bữa tiệc, đám người đó cũng là do muội mời đến. Ta hy vọng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.
Đạt Hề Nguyệt kỳ thực cũng rất giận, nên lập tức trợn mắt nhìn Đỗ Tường rồi lại nhìn đám bạn học xấu tính của mình, lớn tiếng quát:
- Chư vị đồng môn, những người đến tham sự yến tiệc ngày hôm nay đều là khách của Đạt Hề Thế gia, không quản thân phận hay xuất xứ. Nếu như giữa chư vị có những mâu thuẫn không thể nói bằng lời thì xin hãy bước ra khỏi cửa nhà Đạt Hề Thế gia rồi hẵng giải quyết. Ai muốn gây chuyện trong bữa tiệc này là kẻ đó đã không nể mặt Đạt Hề Thế gia chúng ta.
Chủ nhân đã nói như vậy thì đám quý tộc đang tức giận kia cũng chỉ còn biết im lặng, nuốt cục tức vào bụng. Bọn họ vốn dĩ định thể hiện đôi chút trước mặt Đạt Hề Nguyệt nên mới lên tiếng giúp Đỗ Tường. Nghe khẩu khí của Đạt Hề Nguyệt thì rõ ràng là cô không thích cách bọn họ rêu rao cho lắm nên vẻ kiêu ngạo lúc nãy tất thảy bị thu lại hết. Chỉ có những ánh mắt nhìn Tần Vô Song thì vẫn cực kỳ khó chịu.
Tần Tụ thông minh lanh lợi đương nhiên là đoán ra được vừa xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng bước đến lại gần đệ đệ, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, nhìn đám quý tộc xung quanh đầy vẻ đề phòng. Sức cô đúng là yếu ớt thật nhưng cái khoát tay này đã nói lên rằng chẳng ai có thể bắt nạt được Tần Vô Song trước mặt cô.
Đúng lúc đó thì trong nội đường truyền đến tiếng thông báo:

- Đạt Hề Lão thái thái giá đáo!
Cả đại sảnh đang ồn ào, nghe thấy tiếng thông báo này đột nhiên trở nên yên ắng kỳ lạ. Ba huynh muội Đạt Hề Minh cũng lập tức biểu lộ sự thành kính tôn trọng vô cùng.
Đặc biệt là đám quý tộc quận La Giang thì lại càng rõ hơn ai hết địa vị của Lão thái thái trong Đạt Hề Thế gia. Bọn họ nhất loạt sửa sang dáng vẻ chỉnh tề, nét mặt cung kính chờ đợi Lão thái thái xuất hiện.
Trước con mắt của hàng vạn người, Lão thái thái tóc trắng mặt hồng hào được Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia - Đạt Hề Hằng dìu chậm rãi bước vào đại sảnh.
Lão thái thái thần thái sáng láng, nụ cười hồn hậu nhìn một loạt khách khứa mỉm cười gật đầu. Nhìn thấy Tần Tụ, nụ cười càng trở nên rõ nét hơn, bà vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tần Tụ bước lại gần.
Đạt Hề Minh mừng rỡ nói:
- Tổ mẫu đại nhân gọi chúng ta lại kìa.
Đạt Hề Minh đi trước, đưa Tần Tụ đến bái kiến Lão thái thái. Bất luận là tướng mạo hay tính cách của Tần Tụ thì bà cũng đều thấy thích. Lúc nãy ở hậu đường, bà đã dặn dò Đạt Hề Hằng vài điều, cố gắng ám chỉ rằng bà rất thích Tần Tụ. Nếu như muốn chọn con dâu thì phải chọn lấy người như Tần Tụ.
Đạt Hề Hằng chỉ biết cười khổ, không dám phản đối cũng không dám nhận lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Tụ bước tới, lễ phép nói:
- Tụ nhi chúc Lão thái thái thân thể an khang, thọ bỉ Nam Sơn.
Rồi chỉ tay về phía Tần Vô Song giới thiệu:
- Đây là đệ đệ của Tụ nhi, Tần Vô Song.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Bái kiến Lão thái thái.
- Được, tốt lắm, rất tuấn tú.
Lão thái thái thốt lên đầy thích thú, kéo tay Tần Vô Song vỗ nhẹ mấy cái, từ ái vô cùng.
Tần Vô Song cũng là đại hành gia, chỉ cần nắm tay Lão thái thái là có thể thấy trước đây Lão thái thái cũng là đại hành gia võ đạo, chỉ là bây giờ kinh mạch không thông, từ khí hư nhược, gan khí ứ đọng.
Hắn mỉm cười, trầm giọng nói:
- Không ngờ Lão thái thái cũng đã từng là đại hành gia võ đạo. Vừa rồi Tần Vô Song đã thất kính rồi.
Những lời này hắn cố ý nói rất khẽ chỉ đủ cho Lão thái thái và người bên cạnh là Đạt Hề Hằng nghe được. Dù không có ý khoe khoang nhưng ý tứ thì cũng có vài phần lộ liễu.
Đương nhiên những lời này không phải là để cho hắn, mà để giúp tỷ tỷ của hắn. Bởi vì hắn có thể thấy được ấn tượng của Lão thái thái với tỷ tỷ hắn tốt như thế nào.
Những lời này vừa thốt ra, Lão thái thái lập tức sững người, ngay cả người luôn khống chế cảm xúc rất kỹ càng như Đạt Hề Hằng cũng có vài phần ngạc nhiên, quay sang nhìn Tần Vô Song.
- Lão thái thái thiên tiên bị hao tổn, nguyên khí không đủ, luôn phải nghỉ ngơi điều dưỡng.
Đạt Hề Hằng trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi thấy được?
- Võ đạo mà Lão thái thái tu luyện đương nhiên là âm nhu chi lộ, mà bản thân bà thì đã sinh nở nhiều, thường ngày lại hay phiền não suy nghĩ, dẫn đến âm dương không cân bằng, tẩu hỏa nhập ma, do đó thương thế chạy vào khắp kinh mạch, phế hết toàn bộ võ công.
Kiếp trước của Tần Vô Song là võ đạo tông sư, cũng là y đạo thánh thủ. Với những bệnh trạng kiểu này, hắn đã gặp qua không ít nên đương nhiên sẽ tự động đọc ra được hết mọi thứ.
Đạt Hề Hằng mới đầu còn nghi ngại, đến cuối cùng thì kinh ngạc ra mặt. Ánh mắt nhìn Tần Vô Song cũng thay đổi thấy rõ!