Nửa tháng sau, Trương Tiểu Sơn trở về, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, mang lại cho trường niềm vinh quang lớn. Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Du Tiểu Trúc là: “Cô bé bào ngư, có phải cậu vừa đi thẩm mĩ về? Tại sao khi tôi nhìn cậu, càng nhìn càng thấy xinh vậy? Đặc biệt là mắt với miệng”. Hắn vừa nói vừa cười rộ lên.
“Trương Tiểu Sơn, tôi cũng thấy cậu đẹp trai hơn nhiều, miệng cậu cũng ngày càng rộng đó.” Du Tiểu Trúc cố ý ngân dài chữ “rộng”, để phát tiết cái sự bất mãn của cô.
Lúc này, loa trường phát thanh thông báo, mời các biên tập viên báo trường đến phòng hội đồng họp. Nghe thấy thông báo, trong nháy mắt Du Tiểu Trúc liền kích động không thôi, cuối cùng cô cũng được gặp Tô Nặc rồi!
Lúc mọi người đang ngồi tự giới thiệu về bản thân thì Trương Tiểu Sơn tiến vào, rất khách khí chào hỏi giáo viên và bạn học, còn không quên hướng về phía Du Tiểu Trúc làm mặt quỷ.
Chờ hắn tự giới thiệu xong, Du Tiểu Trúc mặt ngu một cách triệt để!
Hóa ra Tô Nặc chính là Trương Tiểu Sơn.
Họp xong, Trương Tiểu Sơn lôi kéo Du Tiểu Trúc đến sân tập, đưa cho cô một cuốn vở, trong vở dùng bút bi viết đầy chữ:
Ngày 3/3, tôi đâm thủng lốp xe của cô bé bào ngư, rồi chở cô ấy về nhà, đạp xe nhanh như bay làm cô ấy la hét chói tai, lúc ngoảnh lại thì nhìn thấy mái tóc tung bay trong gió, thật đẹp!
Ngày 15/4, cô em họ đến trường tìm tôi, tôi nhờ nó đưa tờ giấy đánh máy cho cô bé bào ngư, nhiệm vụ hôm đó hoàn thành tốt đẹp.
Ngày 16/4, tôi thấy cô bé bào ngư lẻ loi đứng một mình giữa sân tập, thật muốn chạy đến nhà vệ sinh thay đồ xám, nhưng mà người cô ấy thích cũng chính là cậu thiếu niên mặc đồ trắng, tôi mong rằng cô ấy sẽ nhận ra cái người đó chính là tôi.
Ngày 2/6, tôi tặng cô ấy một đóa hoa Forget me not, hi vọng cô ấy sẽ không quên tôi, cho dù lúc biết tôi là Tô Nặc rồi, cũng muốn cô ấy phải nhớ kĩ: tôi là Trương Tiểu Sơn.
…
Du Tiểu Trúc nhìn thấy những dòng này, kích động không thôi, cô nhìn Trương Tiểu Sơn, rốt cuộc không nói lên lời.