Du Tiểu Trúc là cán sự môn ngữ văn của lớp, viết chữ rất đẹp.
Giờ ra chơi ngày hôm sau, Du Tiểu Trúc phát vở bài tập ọi người, lúc đến bàn của Trương Tiểu Sơn, cô đột nhiên khựng lại, tiếp đó cười cười rất thần bí, rồi nhẹ nhàng đặt vở của hắn lên mặt bàn. Trương Tiểu Sơn nhìn thấy bộ mặt trộm cười của cô, liền vội vàng mở ngay ra trang đầu tiên của quyển vở, trang giấy trắng trống trơn, hắn đơ ra một hồi, muốn đứng lên hỏi cho ra nhẽ, đúng lúc này giáo viên lại bước vào lớp.
Hắn rất tức giận, rất rất tức giận, hắn dù sao cũng là hot boy trong trường (^^ hiệu thảo: nam sinh đẹp zai nhất trong trường, ngôn ngữ teen xuất phát từ Đài Loan), vì sao cô bé bào ngư này lại xem thường hắn? Hắn rất chi là phiền não, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì có thể xem như là nỗi nhục lớn nhất của hắn suốt 15 năm qua. Hắn cũng rất thấp thỏm, nếu như Du Tiểu Trúc thích người khác rồi, như vậy không phải hắn còn chưa truyên chiến đã bại trận hay sao?
Kì thực chính hắn cũng không biết mình đã để ý Tiểu Trúc từ khi nào nữa.
Ngày học mẫu giáo, hắn nghịch dại, để cho Tiểu Trúc gầy gò ngồi ở một bên cầu bập bênh, bên kia đặt một tảng đá to rồi chạy mất, vừa chạy vừa làm mặt quỷ, nói: “Cậu bắt không được tớ, không bắt được tớ, lêu lêu.” Du Tiểu Trúc im lặng ngồi đấy, không khóc cũng không la, đợi người đến giúp.
Lên tiểu học, hắn thả sâu róm vào hộp bút của cô, hy vọng được nghe thấy tiếng thét chói tai của cô giống như những đứa con gái khác khi nhìn thấy cái con này, nhưng mà cô không thèm hét, chỉ lấy hai ngón tay múp míp thịt bắt lấy con sâu, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó hướng về phía hắn trừng mắt hừ lạnh một tiếng.
Lúc lên trung học hắn giả vờ là nam sinh lớp khác viết thư tình cho Tiểu Du, sốt ruột khôngchờ được, giả đò vội vã chạy đến trước mặt cô, “Báo cho cậu một tin tốt lành, có nam sinh viết thư tình cho cậu nè, nhờ mình thay hắn đưa cho cậu”, Du Tiểu Trúc chỉ nhìn thoáng qua rồi liếc đi chỗ khác, nói: “Chữ hắn với chữ cậu quả là giống nhau.”
Những việc này khiến hắn cảm thấy thật thất vọng, trước giờ chưa từng nếm mùi thất bại, nhưng cứ mỗi lần hắn tỉ mỉ trù tính kế hoạch lại là một lần bị cô dễ dàng nhìn thấu.
Lẽ nào tình cảm chính vì những lần thất bại ấy bất tri bất giác lâu dần gom lại mà thành?