Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Chương 97: Tâm bệnh cần tâm dược trị .

Hôm nay thật là một thời buổi rối loạn! Coi như trong hậu cung chỉ có một người, cũng làm cho không người nào được an bình.

Ngày thứ ba nàng từ Minh quốc trở về, nàng nghỉ ngơi vài ngày cũng đã khôi phục không ít, tinh thần sáng láng hóng gió ở trong sân, Lục Nhi lấy ra giấy bút nghiên mực. Cũng ở bên cạnh mài mực! Lưu Quân Dao mở giấy ra, đầu ngọn bút chậm rãi rơi xuống, vòng quanh từng bức từng bức tranh thanh nhã mà trông rất sống động.

Lục Nhi vừa mài mực, vừa nghiêng đầu nhìn hình tượng Hàn Mai sinh động trên giấy. Chỉ thấy hoàng hậu đặt bút xuống, cầm tranh lên, nhẹ nhàng thổi, nhàn nhạt cười, đặt tranh của nàng một bên, cầm lên giấy bút ngoắc ngoắc vẽ tranh, chỉ chốc lát sau một bức hoa lê thanh nhã hiện ở trên giấy, qua lại như thế, bức tranh thứ ba là hoa lan, tuy nhỏ nhưng không mất đại khí cao quý. Để giấy bút xuống, nàng vui vẻ cười.

Đặt tranh dưới ánh mặt trời hơ cho khô, nàng phân phó Lục Nhi: "Lục Nhi, tìm mấy cung nữ tới thêu!"

"Dạ, nương nương!" Lục Nhi cúi cúi người, hiệu suất xử lý chuyện trong cung thực nhanh, Lục Nhi vừa mới đi một lát. Đã dẫn ba cung nữ trở lại.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương!" Ba cung nữ hành lễ.

"Đứng lên!" Bọn họ đứng ngay ngắn rồi, nàng lấy ba bức họa chia ra giao vào trong tay họ, lại giao gối đầu trước đó vài ngày làm xong cho họ. Cười yếu ớt, khách khí nói: "Hôm nay bảo các ngươi đến là có chuyện làm phiền các ngươi, nhờ các ngươi thêu hình giống trong tranh lên gối. Hôm nay có thể hoàn thành không?"


"Khởi bẩm nương nương, chúng nô tỳ sẽ dốc hết toàn lực!" Sau khi được hoàng hậu cho phép, họ rối rít lấy ra bản lãnh của mình! Một cây kim một sợi chỉ cũng đều tận tâm tận lực.

Lưu Quân Dao ngồi ở một bên uống trà, thỉnh thoảng xem một chút, thời gian trôi qua từng chút, nàng có chút hăng hái đi đến sau lưng ba cung nữ. Trải qua khéo tay gia công, ba bức họa đều như thật, trông rất sống động, giống như in! Nếu không chú ý nhìn sẽ nghĩ là hoa thật sống động.

Nàng mỉm cười, không nhịn được than thở: "Thật là một đôi tay khéo léo! Kỹ thuật thêu rất cao. Tranh này còn thua kém hơn đường thêu ba phần!"

"Nương nương quá khen rồi, chúng nô tỳ không dám!" Nghe vậy, ba cung nữ sợ tới mức quỳ trên mặt đất. Trong hậu cung này, mỗi tiếng nói cử động đều cần cẩn thận. Nếu gặp phải chủ tử đố kỵ, nhất định sẽ không có kết quả tốt! Cũng khó trách họ hết sức lo sợ với lời khen của hoàng hậu.

Họ cẩn thận sống như thế, làm cho lòng người chua xót, Lưu Quân Dao nhẹ nhàng than thở, dịu dàng nói: "Không có gì, các ngươi tiếp tục!"

"Tạ nương nương!" Họ thở phào nhẹ nhõm, giống như đi một lượt ở Quỷ Môn quan. Trong lòng trừ may mắn, còn tôn kính hoàng hậu! Hoàng hậu quả thật như lời đồn đãi, dịu dàng xinh đẹp, đoan trang cao quý.

Nàng lẳng lặng ngồi ở một bên không quấy rầy họ nữa. Sau khi các cung nữ khéo tay bận rộn thật lâu, rốt cuộc thêu xong. Nhìn công thêu tuyệt diệu nàng khen không dứt miệng. Nhẹ nhàng nâng mí mắt, cười vui vẻ nói: "Lục Nhi, thưởng!"


"Tạ ân điển của nương nương!" Cung nữ cười như hoa nở, trong tay cầm phần thưởng, trong lòng vui mừng không giới hạn. Cho nên ấn tượng đối với hoàng hậu tốt hơn mấy phần.

Nàng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "không khách khí, đây là các ngươi nên được!" sau đó nàng nhẹ nhàng phất tay! Bọn rối rít rời đi.

Nàng vẫn chìm đắm trong vui sướng, lại không biết nàng đã bị người tính kế. Chỉ chốc lát sau Thái hậu phái người tới: "Tham kiến nương nương! thân thể Thái hậu khó chịu, nô tỳ phụng mệnh tới mời nương nương qua xem một chút!"

"Vậy đi mau!" Lòng của nàng treo lên thật cao, một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vã đi đến Từ Ninh cung, trước khi đi cũng không quên cầm một cái gối.

Người chưa tới, tiếng tới trước! "Mẫu hậu.... Mẫu hậu.... " Kèm theo thanh âm lo lắng, nàng vội vàng bước tới.

Thái hậu nghe tiếng, lập tức khạc nước quả trong miệng ra, "Nhanh lên một chút.... Tới...." Thái hậu luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng nhảy đến trên giường êm nằm, bộ mặt phớt tỉnh che đầu. Giả bộ đau đớn hừ nhẹ.


"Mẫu hậu, ngài như thế nào?" Nàng nhỏ giọng hỏi thăm, ngồi ở bên cạnh giường êm, nắm tay lạnh như băng của bà, hỏi han ân cần.

Thái hậu nhíu lại lông mày nhỏ nhắn, hữu khí vô lực, mềm đạo âm thanh: "Dao nhi... Con rốt cuộc đã tới, mẫu hậu gần đây đột nhiên cảm thấy khó chịu. Muốn tâm sự cùng Dao nhi!"

Thấy Thái hậu suy yếu không chịu nổi, lòng của Lưu Quân Dao cũng bị thương, dịu dàng hỏi: "mẫu hậu không thoải mái ở đầu? Truyền thái y xem chưa?"

Bà làm sao có thể truyền thái y? Đó không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Con ngươi thông minh của Thái hậu đảo quanh ở trong hốc mắt, như không có chuyện gì, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Mẫu hậu buồn bực cực kỳ trong lòng, thái y đã xem, nói mẫu hậu tích tụ trong lòng, không phải thuốc bình thường có thể trị hết."

Vừa nghe không thể trị, Lưu Quân Dao nóng nảy, luống cuống. Không kịp chờ đợi hỏi tới: "Thái y có nói trị như thế nào không?"

"Thái y nói: tâm bệnh cần có tâm dược trị!" Thái hậu vừa nói, vừa len lén nhìn thần sắc Lưu Quân Dao. Trong lòng tính toán, chủ ý xấu bắt đầu nảy sinh ở đáy lòng.

"Tâm bệnh?" Lưu Quân Dao không hiểu hỏi, một lòng đều đặt trên người Thái hậu, lo lắng bệnh tình của bà, cho nên không có phát hiện ánh sáng và tính toán ở đáy mắt Thái hậu.

Thái hậu khẽ cúi đầu, như có chuyện lạ nói: “Đúng a! Người đời đều nói người đã già dễ dàng tịch mịch, nói vậy mẫu hậu cũng đã đến tuổi này! Hiên nhi cả ngày quan tâm quốc gia đại sự, không rảnh bận tâm tâm tình của mẫu hậu! Dao nhi cũng bị chuyện vụn vặt trong hậu cung ràng buộc, hơn nữa con và Hiên nhi mới tân hôn, vốn nên như keo như sơn! Lại gặp Dạ Quân rục rịch ngóc đầu dậy. Cả ngày hoảng sợ không được an bình. Mẫu hậu nhìn đau lòng! Có lúc mẫu hậu nghĩ nếu có thể làm một chút chuyện không đáng nói đến cho các con, mẫu hậu cũng an lòng!"


Nghe giọng điệu tràn đầy tự trách của Thái hậu, Lưu Quân Dao nhàn nhạt cười. An ủi bà: "mẫu hậu chỉ cần chăm sóc mình thật tốt, Dao nhi và Hiên không cầu gì khác!"

"Mẫu hậu có thể nào ngồi yên không quan tâm?" Thái hậu kích động bắn dậy, giọng nói nâng cao. Nhưng một loại dự cảm không may nảy sinh ở trong lòng Lưu Quân Dao.

Quả nhiên, trong lòng nghĩ cái gì, tới cái gì! Thái hậu chợt lại gần nàng, cười gian nói: "không bằng các con sinh đứa bé! Như vậy mẫu hậu có một người bạn, có chuyện để làm. Tâm liền không buồn bực."

Lưu Quân Dao nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó che miệng bật cười: "mẫu hậu, ngài vòng vo như vậy, thì ra là có chủ ý này a!"

"Đương nhiên là ta có ý này! Dao nhi, thừa dịp hiện tại sức khỏe mẫu hậu còn khỏe mạnh! Nếu sau này già rồi, hai mắt nhắm rồi, duỗi chân một cái, thì cái gì cũng không biết!" Bị nắm chặt bím tóc rồi, nhưng Thái hậu vẫn lẽ thẳng khí hùng. Dần dần, bà thấy Dao nhi không chút cử động, liền cứng rắn nặn ra một giọt lệ. Vẻ mặt đau khổ, bộ dáng đáng thương làm cho người ta buồn cười. Đến cuối cùng, thật sự không có cách nào, thế nhưng không lựa lời nguyền rủa mình!

Dao nhi nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng che lại môi đỏ mọng của Thái hậu, bất đắc dĩ nói: "Mẫu hậu, nếu không ngài hỏi Hiên xem? Nếu hắn đồng ý, chúng ta thương lượng tiếp!"

Nàng rất khéo léo vứt vấn đề khó cho Hoàng Phủ Hiên, bởi vì nàng khẳng định, Hiên sẽ không miễn cưỡng nàng, sẽ không làm thương tổn nàng.

Mà Thái hậu được cái hứa hẹn này, trong nội tâm mừng thầm. Hiên nhi luôn luôn hiếu thuận, lần này bà thắng chắc.( chưa biết là ai sẽ thắng)