Ban đêm, không khí tràn ngập mùi hoa; hơi thở mùa xuân luôn ấm áp, từng điểm cực kỳ sáng chói. Bạch Ly Nhược có thói quen không đóng cửa sổ, bất ngờ từ đó có một người nhảy vào.
Qủa nhiên, Phong Mạc Thần xuất hiện trước mắt, Bạch Ly Nhược hoảng sợ, hắn đến bằng cách nào mà lại yên lặng không một tiếng động như vậy?
“Gì chứ? Mất hứng khi thấy ta sao?” Phong Mạc Thần cau mày, hờn giận, nhìn thẳng mặt nàng.
“Mất hứng trông thấy ngươi, ngươi có thể không tới sao?” Bạch Ly Nhược trả lời một cách mỉa mai, đưa tay đóng kỹ cửa sổ.
“Không thể!” Phong Mạc Thần quả quyết, nhìn đường cong yểu điệu của nàng, từ phía sau ôm lấy eo nàng “Không được giãy dụa, ta chỉ ôm ngươi một cái, bằng không, chuyện khác xảy ra, ngươi chớ trách ta.”
Bạch Ly Nhược cắn răng, nhớ tới vết thương trên người hắn, vẫn nên nhịn, nhàn nhạt hỏi “Thái hậu là hạng người gì?”
Phong Mạc Hầu ôm nàng, ngồi trên ghế, để nàng ở trong ngực mình, nhỏ giọng “Thái hậu ngấm ngầm mưu tính, ngày mai ta đón ngươi trở về vương phủ, ngươi ở hoàng cung không an toàn.”
“Ta không về.” Bạch Ly Nhược lên tiếng cự tuyệt.
“Bởi vì Phong Mạc Nhiên sao?” Phong Mạc Thần cầm tay Bạch Ly Nhược, đặt ngón tay nàng ở trong miệng gặm cắn, thấy nàng không trả lời, cắn mạnh một cái, “Hử? Nói chuyện.”
“A”, Bạch Ly Nhược bị đau, rút tay về “Vết thương của ngươi khá hơn chút nào chưa?”
“Ta cho ngươi biết, đời này, ngươi phải một lòng ở bên cạnh ta, bất kỳ kẻ nào, nếu có ý định cướp ngươi, bằng mọi cách ta sẽ đoạt lại, khóa ngươi ở bên người!” Phong Mạc Thần ngước mắt, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Bạch Ly Nhược bực tức đứng lên “Cho dù ta không thích, ngươi cũng muốn làm như vậy?”
“Đúng vậy, ta có thể cho ngươi thời gian cả đời đến khi thích ta, nhưng trừ ta ra, ngươi đừng hòng nghĩ đến nam nhân khác.” Phong Mạc Thần đứng lên, xoay bả vai nàng, nhìn thật sâu vào mắt nàng.
“Phong Mạc Thần, ngươi là kẻ điên!” Bạch Ly Nhược mệt mỏi, nghiến răng, hừ lạnh.
“Ngươi cứ coi ta là một người điên đi.” Khẩu khí Phong Mạc Thần lạnh lùng, ngừng một lúc, lại nói: “Ngày mai ta sẽ vào cung đón ngươi, vị trí phòng ngủ chính trong vương phủ vẫn còn giữ lại cho ngươi.”
“Ngày mai là sinh nhật của tỷ tỷ, ta sẽ không đi cùng ngươi!”mặt Bạch Ly Nhược có chút xơ xác, hận ý tiêu tan, lần nữa lại nổi lên trong mắt.
“Thế thì, ngày kia, ngươi không được cự tuyệt.” Phong Mạc Thần mở cửa sổ đang muốn rời đi, phía sau vang lên thanh âm của Bạch Ly Nhược.
“Có phải, chúng ta nhất định phải có một người chết, mới có thể kết thúc mối quan hệ này hay không?”
Phong Mạc Thần căng thẳng nắm lấy song cửa sổ, lạnh lùng nói “Ngươi có thể nã súng vào ta một lần nữa, ta sẽ không trách ngươi!”