Bạch Ly Nhược ngồi lên ghế ngồi tròn, hai tay chống cằm, liếc Phong Mạc Nhiên một cái, không nhanh không chậm nói "Sắp đến sinh nhật tỷ tỷ ta rồi, ta hi vọng nàng có một sinh nhật vui vẻ".
"Ta biết rồi! Vào lúc sinh nhật, nàng ấy có thể ra ngoài!". Phong Mạc Nhiên bất mãn lườm nàng một cái, ngay sau đó xoay người rời đi.
Ngay khi hắn quay lưng rời đi, Bạch Ly Nhược len lén lộ ra một nụ cười mang lúm đồng tiền, vị hoàng đế có dáng vẻ này mà Phong Mạc Thần nói thâm tàng bất lộ, hắn căn bản là một hài tử ngây thơ.
Vào lúc đêm khuya, Phong Mạc Thần mang Tiểu Man vào cung, Bạch Ly Nhược đã ngủ say, bị lay tỉnh lại, mở mắt, đã nhìn thấy Phong Mạc Thần một thân áo đen đứng đó.
Mấy ngày không thấy, dường như hắn gầy hơn, nhìn từ dưới lên, gò má tuấn mỹ đã có góc cạnh rõ ràng, quầng mắt có màu xanh nhàn nhạt.
Bạch Ly Nhược ngồi dậy, nhìn thấy Tiểu Man sau lưng hắn, khuôn mặt Tiểu Man tràn đầy nước mắt, kêu lên một tiếng "Tiểu thư" liền nhào vào trong ngực Bạch Ly Nhược khóc thút thít.
Bạch Ly Nhược vuốt nhẹ mái tóc của nàng, phát hiện nàng không ngừng run rẩy, nhìn xuống cái cổ mảnh khảnh của nàng, mới phát hiện cổ nàng đầy vết thương, nhìn thấy mà ghê.
"Tiểu Man, chuyện gì xảy ra? Ai đánh ngươi?". Bạch Ly Nhược không kịp chờ giải thích kéo y phục Tiểu Man lại bị Phong Mạc Thần ngăn lại.
"Mấy ngày nay, nàng bị những phần tử còn sót lại của La Sát Môn bắt đi, chịu không ít khổ, trước tiên, nàng để cho nàng ta nghỉ ngơi một chút, nàng ra ngoài ta có lời muốn hỏi.". Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược, kéo nàng xuống giường, sau đó ngồi xổm người xuống giúp nàng đi giày.
"Tiểu Man, ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ bôi thuốc giúp ngươi". Bạch Ly Nhược ấn Tiểu Man lên giường, kéo chăn mỏng đắp lên trên người nàng.
Phong Mạc Thần lôi Bạch Ly Nhược ra ngoài điện, thấy Bạch Ly Nhược chỉ mặc quần áo mỏng manh, ngay sau đó, hắn cởi áo ngoài của mình, khoác lên người nàng, Bạch Ly Nhược cũng không cự tuyệt, co rúc bên trong áo của hắn, thản nhiên nói "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta hoài nghi, thủ lĩnh La Sát Môn núp trong hoàng cung.". Phong Mạc Thần nói gọn gàng dứt khoát, con mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược.
"Có chứng cớ gì không?" Bạch Ly Nhược nắm chặt vạt áo, cau mày, ngẩng đầu nhìn Phong Mạc Thần.
"Không có chứng cớ, tóm lại, nàng hãy cẩn thận với Phong Mạc Nhiên". Phong Mạc Thần tránh tầm mắt Bạch Ly Nhược, nghiêng đầu nhìn cung điện phía xa.
"Không thể là hắn, lần trước vì cứu ta, hắn trúng độc châm của sát thủ La Sát Môn." Đầu vai Bạch Ly Nhược run lên, trong lòng xông lên cảm giác bất an, lần trước, trước khi những người áo đen kia muốn giết nàng đã nói cho nàng biết, nàng không nên có ý muốn giết Thần Vương, nói như vậy.
Phong Mạc Thần thấy nàng run lên, cho là nàng lạnh, cánh tay dài duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói "Nàng ở trong hoàng cung cẩn thận một chút, chuyện Bạch Thanh loan, tốt hơn hết là nàng bớt can thiệp đi, hai vợ chồng bọn họ là đèn đã cạn dầu, qua thời gian này, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài."
Bạch Ly Nhược bình tĩnh nhìn hắn, môi mềm khẽ mở "Tại sao hiện tại không thể dẫn ta đi ra ngoài?"