"Nếu như ta muốn ngươi trở về vương phủ với ta, ngươi nhất định sẽ không đáp ứng, đúng không?". Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược đang giúp mình bôi thuốc, nhẹ giọng hỏi một câu.
Từ lúc hắn đi vào, lông mày thanh tú của Bạch Ly Nhược vẫn chưa hề giãn ra, giống như có rất nhiều tâm sự, nghe lời của hắn, nàng thản nhiên nói "Nếu đã biết, tại sao còn nói ra ngoài".
Nhìn nàng băng bó xong bước cuối cùng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt thâm thúy khóa chặt ánh mắt của nàng "Ta cho là, quan hệ của chúng ta đã hòa hoãn rất nhiều."
Mặc dù, hiện tại, nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng hận ý trong mắt đã mất đi rất nhiều, đặc biệt là thời điểm nàng bôi thuốc, động tác ở đầu ngón tay cực kỳ nhu hòa, khiến cho hắn động lòng không dứt.
"Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, bắt đầu từ ngày mai, không cần tiến cung tìm ta nữa!". Bạch Ly Nhược rút tay về, lạnh nhạt liếc hắn một cái, quay đầu lại tìm Ngọc Trí và Ngọc Trữ dọn dẹp băng gạc trên đất.
Phong Mạc Thần chợt lách người, ngăn ở trước nàng, thuận tay buông rèm bên trong xuống, khóe môi tươi cười nói "Chẳng lẽ, nàng muốn ta tự mình tìm hoàng thượng đòi lão bà vào buổi triều sớm ngày mai?"
Sắc mặt Bạch Ly Nhược nhất thời tái đi, ánh mắt trong veo hiện lên hận ý, tức giận nói "Ngươi dám."
Phong Mạc Thần cầm tay của nàng, cợt nhã lôi nàng vào trong ngực, kìm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng "Sao ta lại không dám?"
Bạch Ly Nhược cười lạnh "Nếu như ta ra khỏi hoàng cung, cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, ngươi có khả năng nhốt ta ở bên cạnh cả đời sao?"
Phong Mạc Thần không nói gì, chính nguyên nhân này khiến hắn vẫn để nàng tùy ý sống ở trong cung, ít nhất, nàng sẽ không chạy trốn nữa, lúc nào muốn, hắn còn có thể vào cung nhìn nàng.
Quan trọng hơn là, hắn không muốn nàng hận hắn.
Bàn tay mang theo nhiệt độ không ngừng xoa nhẹ ở trên eo nàng, thanh âm trầm thấp, Phong Mạc Thần bắt đầu thỏa hiệp "Ta cho ngươi thời gian tiếp nhận ta, nhưng đừng để cho ta đợi quá lâu."
Bạch Ly Nhược cảm thấy nhiệt độ trên bờ eo không ngừng tăng lên, ra sức giãy giụa, lại bị hắn ôm càng chặt, thân thể tráng kiện của hắn dán sát vào thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận được nàng mềm mại, nơi nào đó trên thân thể hắn đột nhiên nổi lên biến hóa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ly Nhược ửng hồng, đầu gối cong lên, hung hăng hướng dưới chân hắn đá một cái, Phong Mạc Thần phản ứng cực nhanh, vội nhảy ra, phản ứng ngược lại, đẩy nàng ngã lên giường, đè nàng ở dưới thân hắn, thanh âm mờ ám vang lên bên tai nàng "Ta vốn không định làm gì, nhưng nàng đã vội động chạm trước" hắn nhíu mày, nhếch môi lộ ra một nụ cười mập mờ "Khó trách."