Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 45: Hắn là ác ma

Bạch Ly Nhược cắn môi dưới chảy máu, làn nước trong mắt rung động, ánh mắt liễm diễm, chữ chữ khấp huyết “Ta có tư cách để cự tuyệt hay sao?”

Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, khóe môi vẽ ra một đường cong, con mắt lạnh như băng không thấy đáy, nói rõ ràng “Ngươi không có!”

Đang nói chuyện thì có một thị vệ đã chuẩn bị con ngựa tốt dắt đến, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, cười khiêu khích Hàn Thiên Mạch “Hàn công tử, nếu bây giờ ngươi rảnh rỗi có thể cùng đi với chúng ta..”

Hàn Thiên Mạch nở một nụ cười kiên cường, xoay người nói “Ta không đi được, Thần Vương phải cẩn thận, gần đây đạo tặc thường hay xuất hiện, trên đường không mấy bình an.”


Mặt Bạch Ly Nhược không chút thay đổi, Phong Mạc Thần cười lạnh, hai người ra khỏi Thần Vương phủ, cùng cưỡi một con ngựa, Phong Mạc Thần nói với ám vệ ở phía sau, “Hôm nay không cần đi theo bổn vương, các ngươi đi quan phủ xử lý vụ án Hoa Nhị bị giết đi. Hình bộ có bất kỳ manh mối nào không cần báo cho Bổn vương biết, trực tiếp xử luôn hung thủ…”

Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, quay đầu lại không thể tin nhìn Phong Mạc Thần, lạnh nhạt nói “Vương gia đã biết ai là hung thủ rồi à?”

Phong Mạc Thần cười một tiếng “Hung thủ? Vương phi chẳng nói hung thủ là Đan Cơ sao?”

Bạch Ly Nhược thở dài, nàng chỉ nghĩ mà thôi, không có chứng cứ làm sao có thể kết luận?

“Được rồi, đừng có suy nghĩ nhiều, hung thủ đã hiện nguyên hình…” Phong Mạc Thần không đành lòng trêu chọc nàng, kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa phi tới vùng ngoại ô.

Hai tay Bạch Ly Nhược níu chặt lấy bờm ngựa, nàng không biết cưỡi, ngồi trên lưng ngựa cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa nàng không muốn tựa vào lồng ngực của hắn, chỉ có thể duy trì một tư thế cứng ngắc.


“Vương phi, ngươi có biết đây là chỗ nào không?” Phong Mạc Thần nhẹ giọng hỏi, tâm tình hắn không được tốt lắm, hắn chỉ vì muốn chọc tức Hàn Thiên Mạch mới thuận miệng nói đi đạp thanh, ra cửa mới phát hiện vốn không biết nên đi chỗ nào cả.

“Không biết.” Bạch Ly Nhược hờ hững đáp.

“Có phải nếu ngày hôm nay người ngồi sau Vương phi là Hàn Thiên Mạch thì ngươi biết sẽ đi nơi nào không?” Phong Mạc Thần khẽ nheo mắt, thanh âm hàm chứa tức giận, một tay nắm chặt dây cương, một tay nắm bờ eo của nàng, khiến cho nàng tựa vào ngực mình.

“Đúng, Hàn công tử là người khiêm tốn, không giống loại hèn hạ vô sỉ có thể so sánh với…” Bạch Ly Nhược hừ lạnh, ánh mắt sắc nhọn.


Phong Mạc Thần thấy nàng đường hoàng tự nhận, tay di chuyển từ hông của nàng tới cằm, ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt tóe ra hàn quang, gằn từng chữ một “Ngươi cả đời này chỉ có thể sống chung một chỗ với tiểu nhân hèn hạ, ngươi có oán hận không?”

Bạch Ly Nhược cười lãnh “Phong Mạc Thần, lúc trước ta rất hận ngươi, hận đến mức muốn đi tìm cái chết, nhưng bây giờ ta không hận nữa, vì ngươi chỉ là một người đáng thương, bất kể ngươi hành hạ ta thế nào ta cũng không để ngươi trong mắt, tại sao lại phải hận ngươi?”

Trong mắt Phong Mạc Thần toát ra hai ngọn lửa giận dữ nhưng nháy mắt đã lắng xuống, hắn vẫn bình tĩnh kiêu ngạo “Vậy nếu bổn vương chết, Vương phi ngươi cũng phải chết theo ta.”

Bạch Ly Nhược nhắm mắt, hàng lông mi dài đậm khẽ rung động, hắn muốn xuống địa ngục thì cũng đừng kéo nàng cùng theo chứ, hắn ta là con ác ma mà!