Cuốn 1: Vi phi mất trí
Sở quốc, Công nguyên năm hai trăm ba mươi, ngoại ô kinh đô.
Thần vương Phong Mạc Thần giục ngựa phi nhanh, gió cuốn chiến bào bay phất phới, phía sau là tiếng tướng sĩ hô vang “Giết nó đi, giết nó đi...”
Đôi mắt phượng tuyệt mỹ của Phong Mạc Thần hơi nheo lại, mái tóc dài rối bay lên theo gió, chiến mã đứng chồm lên, hí dài.
Hắn không chút do dự giơ cung tiễn trong tay, hai ngón kéo cung thành trăng tròn, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn con mãnh hổ đang rít gào phía trước. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc như thế, bỗng trong bụi cỏ xuất hiện một nữ tử cả người toàn là máu.
Nữ tử ăn mặc quái dị, chỉ thấy tóc nàng đen dài rối tung ở hai vai, đôi mắt dưới ánh mặt trời trong suốt như dòng nước chảy, quần áo màu vàng nhạt gần như bị máu tươi nhiễm hồng.
Mắt nhìn mãnh thú hung ác trước mặt, nàng tựa hồ không sợ hãi, hơi lui ra phía sau vài bước, trong tay nắm chặt một vật ám khí màu đen.
Mãnh hổ đã bị buộc đến tuyệt lộ, nhìn Phong Mạc Thần vận sức phát vũ tên, nó rít gào một tiếng tấn công nữ tử đứng gần. Người chung quanh hét ầm lên, ai cũng không nhẫn tâm nhìn một vị giai nhân khuynh quốc như vậy chết trong miệng hổ.
Đôi mắt trong veo của nàng ấy co nhanh, trên khuôn mặt thanh tú không hề lộ vẻ hoảng hốt, hai tay cầm ám khí giơ lên cao, lúc mãnh hổ gần cắn nàng, ám khí trong tay đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Bang” một tiếng kinh thiên động địa, cùng với mùi thuốc súng nồng đậm, mãnh hổ ngã trên mặt đất giãy giụa không ngừng.
Tất cả mọi người đứng lặng, trái tim của Phong Mạc Thần bị tiếng nổ kia làm chấn động, ánh mắt nhìn nữ tử, trong phút chốc giật mình, hắn buông cung tiễn trong tay, xoay người xuống ngựa.
Nữ tử khó khăn đứng lên, thấy Phong Mạc Thần đang đi tới, nàng cảnh giác lui về phía sau, bàn tay bị thương nhuốm đầy máu nắm chặt lại.
Phong Mạc Thần phát hiện địch ý của nàng, đứng lại ở nơi đó, dáng người cao ngất đón gió, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói “Cô nương, ngươi đã bị thương không nhẹ.”
Nữ tử tiếp tục chầm chậm rút lui, địch ý như trước không có tiêu trừ, tay phải cầm súng lục, tay trái nắm lấy bả vai không ngừng đổ máu, mím môi, không nói được nên lời.
Phong Mạc Thần lại tiến lên, phượng mâu dài mảnh toát ra ánh sáng nhu hòa ngay cả chính hắn không phát hiện “Cô nương, ta không có ý xấu.”
Nàng thình lình nâng tay, giơ súng lục lên hướng đến nam tử, ánh mắt lạnh băng hàn đến xương “Đừng nhúc nhích, nếu tiến bước nữa, cẩn thận cái đầu của ngươi!”
Phong Mạc Thần đã tận mắt chứng kiến uy lực ám khí trong tay nàng, không dám tiến thêm, nhìn bóng dáng nàng mảnh khảnh dần biến mất, trong lòng hắn chưa bao giờ dao dộng giống như dây cung như vậy.
Hai tay khép lại bên miệng, hắn quay hướng bóng dáng kia hô lớn “Cô nương, ta là Phong Mạc Thần, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.”
Thân mình nữ tử ấy hình như khựng một chút, mái tóc dài đen nhánh ở sau người vẽ nên một độ cong tuyệt đẹp, hơi xoay người lại, sắc mặt đã không còn thái độ thù địch, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Nàng từ tốn quay đi, trong tai vẫn còn lưu thanh âm dễ nghe của vị nam tử, không ngoảnh lại mà càng khuất xa dần.
Phong Mạc Thần nhếch môi, quay đầu lại, bình tĩnh nói “Mạc Ngôn, đi thăm dò danh tính cô nương kia, thay bổn vương đưa sính lễ đến!”
Thị vệ tháp tùng khom người quỳ, tiếng vang chúc mừng tới tận mây.
Nữ tử áo gió đó là Mộc Thất, mười sáu tuổi, học sinh học viện quân sự, trên đường về nhà bị bắt cóc, lúc vùng vẫy đoạt lấy khẩu súng trong tay kẻ xấu, thì trúng đạn xuyên qua đến tận đây.
nhớ