Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 28: Thị thiếp tranh sủng

Nàng thiếp bị dọa “bịch” quỳ rạp xuống đất, mọi người bên cạnh có kẻ xem trò vui, có người hé miệng cười trộm, thậm chí có người lên tiếng khiêu khích.

“Ôi! muội muội làm sao không cẩn thận như vậy, Vương gia bị thương rồi, các tỷ muội sẽ đau lòng lắm.” Lạc Phương lấy bàn tay sơn đấy móng che đôi môi son, vừa nhìn là biết ngay vẻ mặt có chút hả hê.

Bạch Ly Nhược lẳng lặng nhìn Phong Mạc Thần, chẳng qua là thị thiếp hầu rượu lúc hắn cầm ly rượu dùng sức một chút, cái chén dễ vỡ chịu không được lực đạo của hắn, sao lại trách cứ cô gái đáng thương trên mặt đất?

Hàn Thiên Mạch ngượng ngùng thu tay lại, sắc mặt chưa từng khó coi như thế, khóe môi vẽ ra độ cong cũng mang theo vẻ sương hoa lạnh lùng.

Trên mặt đất, thị thiếp đã khóc thành tiếng, một khắc trước còn đang cảm thấy may mắn vì mình có thể nằm trong ngực nam tử này, bỗng chốc đã bị dọa lạnh run, nhìn quanh mọi người, thế nhưng không có một ai, không có một người nào vì nàng mà cầu xin.

“Ném ra đi, loạn côn đánh chết.” Phong Mạc Thần mặc kệ giọt máu trên ngón tay, mặt không chút thay đổi.


Thị thiếp ngay từ thì nước mắt rơi như mưa, bò tới ôm lấy chân Phong Mạc Thần, khóc nức van xin tha thứ.

Phong Mạc Thần chán ghét một cước đạp nàng, đưa tay nhận lấy rượu từ Đan Cơ đưa tới, hờ hững uống một hớp, dáng vẻ lười biếng mà ưu nhã.

Mắt thấy thị vệ kéo cô gái trên mặt đất đi, Bạch Ly Nhược bất ngờ đứng dậy: “Vương gia, xin hãy tha nàng ta đi.”

Mọi người ngạc nhiên, không nghĩ rằng, người cuối cùng chịu đứng ra cầu xin lại là vị Vương phi không được sủng ái.

Phong Mạc Thần chớp mắt, lạnh lùng uống rượu, Hàn Thiên Mạch điềm tĩnh quan sát Phong mạc thần, hai người tựa hồ đang giao đấu, không nói một lời.


Bạch Ly Nhược đứng dậy kéo nàng thiếp bị kèm bởi hai bên thị vệ, cất tiếng nói: “Vương gia, nàng ta không phải cố ý, hãy tha thứ cho nàng ấy.”

“Vương phi, người không cần giúp nàng cầu xin, dù sao, nàng ta đã là một người gần phải chết rồi.” Hàn Thiên Mạch lạnh nhạt, vừa rót một ly rượu vừa nói.

Những lời này thốt ra, không chỉ mọi người ồ lên, ngay cả Phong Mạc Thần cũng khẽ nhích chân mày, thị thiếp đang quỳ xuống đất hai mắt lại càng trợn to, bộ dạng đẫm lệ mê ly, điềm đạm đáng yêu.

Bạch Ly Nhược khó hiểu nhíu mày: “Hàn công tử, xin chỉ giáo cho?”

Hàn Thiên Mạch đạm nhiên gắp một viên bánh trôi “Ta đoán bên trong chứa Vân Mê hương, Vân Mê hương vốn là hương liệu dùng ăn được, nhưng nếu dùng nhiều, tiếp nữa ngửi vào Long Tiên Hương, trong vòng một tháng, cổ họng và ruột bị hủ thực mà chết.”

Mọi người trong một lúc bỗng im lặng, Phong Mạc Thần ham thích Long Tiên hương, trên người luôn sực nức mùi đó, nhưng không ai ngờ buổi trưa hắn cùng Hàn Thiên Mạch trở về phủ uống rượu, những cái bánh trôi căn bản không phải do Phong Mạc Thần chuẩn bị.

Như vậy, tất cả thị thiếp, đều ăn món đó vào, nếu như được gần gũi Phong Mạc Thần, người chết, sẽ là người được sủng ái, người nào càng được sủng ái, chết càng nhanh.