Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 256: Cùng đi đi

Khi Bạch Ly Nhược tỉnh lại, đã là ban đêm, trăng trong như nước, từ cửa sổ chiếu nghiêng xuống, ánh trăng mông lung che bóng Phong Mạc Thần đang ngồi, hắn nắm tay trái của nàng, gương mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt.

Lông mi Bạch Ly Nhược khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra, thanh âm từ tính của Phong Mạc Thần vang lên bên tai nàng, "Nhược nhi, sao nàng ngốc như vậy? Sao lại thương tổn tới mình?"

Bạch Ly Nhược nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phong Mạc Thần, môi mềm run rẩy, "Thần, thiếp chưa chết sao?"

Phong Mạc Thần mỉm cười, giơ tay vén tóc cho nàng, con ngươi hắn thâm thúy nhìn ánh mắt trong veo mà mờ mịt của nàng, nhếch môi nói, "Nàng không chết, có ta ở đây, làm sao nàng chết được?

Bạch Ly Nhược muốn ngồi dậy, lại một hồi choáng váng, Phong Mạc Thần đỡ nàng, đặt gối mềm sau lưng nàng, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, môi mềm không có chút huyết sắc, chỉ có cặp mắt lấp lánh, sáng chói như lưu ly.

Nàng nhích lại gần Phong Mạc Thần, hắn thoải mái lên giường nằm ở bên cạnh nàng, hắn ôm bả vai nàng, để nàng tựa vào trong ngực mình, kéo chăn mỏng đắp lên trên người hai người.


"Thần, không phải chàng đang cùng Nhan Tiểu Ngọc thành thân sao?". Bạch Ly Nhược hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng nàng, ánh mắt nhìn cổ tay mình, băng gạc thật dày, nàng chợt cảm thấy đau.

"Ta cưới nàng ấy, chỉ là kế tạm thời, định sau khi trừ được kỳ độc, sẽ đi tìm nàng, ai biết nàng......". Phong Mạc Thần cười khổ, bàn tay thon dài vuốt ve gương mặt của nàng, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sang, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, "Ở hiện trường hôn lễ, tại sao không ngăn cản ta? Tại sao muốn phủ nhận tất cả giữa chúng ta?"

Hắn chất vấn khiến lệ rơi đầy mặt nàng, nàng không nói gì, nhưng nước mắt đã lan tràn đầy tròng mắt, nàng biết phải nói sao đây, bây giờ, nàng đã không xứng với hắn, đã không thể nào thuần khiết mà yêu hắn được nữa.

Phong Mạc Thần cúi đầu, hôn nước mắt trên gương mặt Bạch Ly Nhược, trong mắt phượng tràn đầy thương tiếc, hắn có chút lo lắng cau mày, nàng yếu ớt như vậy, chịu không được một chút dãi gió dầm mưa, đường đi sau này, bọn họ phải làm sao để đi tiếp?

"Nhược nhi, tại sao nàng làm chuyện điên rồ như thế, nếu như ngày hôm qua nàng cứ ra đi như vậy, sau này, nàng bảo ta phải làm sao để đối mặt tất cả? Nàng quên lời thề của chúng ta rồi sao? Nếu như quên nàng, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm lại nàng, sau đó đem nàng cột vào bên cạnh ta, nhưng tại sao nàng muốn buông tha ta?". Phong Mạc Thần buồn bã sợ hãi nhìn nàng, con ngươi bi thương lóe ra ánh sáng, hắn sợ bị nàng buông tha, sinh ly so với tử biệt càng làm cho hắn thống khổ.

"Thật xin lỗi". Bạch Ly Nhược không kìm được nghẹn ngào, nàng phải mở miệng thế nào, nàng lựa chọn buông tha, bởi vì, nàng cùng Minh Nguyệt.....


Phong Mạc Thần hôn mí mắt nàng, thấp giọng nói, "Ta bất kể nàng lấy cớ gì, tóm lại, ta không nghe, về sau, hai chúng ta, ai cũng không thể vứt bỏ đối phương, càng không thể lấy cái chết để trừng phạt đối phương!"

Bạch Ly Nhược nâng cánh tay không bị thương lên, nhẹ nhàng ôm gáy hắn, giọng nói nàng khàn khàn, mang theo tuyệt vọng và sợ hãi đau đớn, "Thần, chúng ta rời khỏi đây, được không?"

"Được, chờ sau khi thân thể nàng khá hơn một chút, chúng ta sẽ rời đi". Môi Phong Mạc Thần chạm vào môi của nàng, nhẹ nhàng thăm dò hôn nàng, nàng mềm mại, nàng quật cường, hắn tiếp nhận hết, cho dù nàng tùy hứng, nàng vô lý, hắn cũng nuông chìu tới chết.

"Không cần, bây giờ thiếp muốn rời khỏi, thiếp ghét nơi này, thiếp muốn về Tuyết sơn, thiếp muốn ở cùng chàng, sống ở Tuyết Sơn". Bạch Ly Nhược thì thầm trên môi hắn, ánh mắt trong veo hiện lên ánh sáng dịu dàng.

"Được, bây giờ chúng ta sẽ rời đi". Phong Mạc Thần mỉm cười gật đầu, hắn cũng không ưa thích chỗ này, mặc dù nơi này có thuốc giải duy nhất cứu sống hắn, nhưng hắn không cần, hắn chỉ muốn, những ngày không sóng gió còn lại được ở cùng nàng, hai người cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, mây cuốn mây tan.

Phong Mạc Thần đứng dậy, đi giày đeo tất, lại giúp Bạch Ly Nhược mặc quần áo tử tế, hắn thu thập sơ một chút, để lại một phong thư cho Minh Nguyệt, kéo Bạch Ly Nhược hướng Bắc Mạc thành mà đi.


"Thần, kỳ độc cùng tình độc của chàng phải làm sao?". Bạch Ly Nhược nhớ ra chuyện tình quan trọng nhất, dừng chân lại, yếu đuối nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần dắt nàng, thản nhiên nói, "Hiện tại, võ công của ta đã khôi phục  một nửa, có thể ngăn chặn độc tính, còn tình độc, chỉ cần nàng không kích thích ta, sẽ không có vấn đề gì lớn".

Bạch Ly Nhược giật mình, nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, "Thời điểm chàng đi cùng Nhan Tiểu Ngọc tình độc có phát tác không?".

"Không". Phong Mạc Thần trả lời như đinh chém sắt, một tay nâng tay bị thương của Bạch Ly Nhược, một tay giữ bả vai của nàng, trên bả vai của hắn đeo bọc quần áo, dưới ánh trăng, hai người cùng nhau lên đường.

"Thần, chúng ta khoan hãy rời khỏi, nói không chừng, Minh Nguyệt sẽ có biện pháp khác cứu chàng”. Bạch Ly Nhược thối lui, sao nàng có thể ích kỷ như vậy, không để ý đến an nguy của hắn, để hắn rời khỏi đây cùng nàng?

Phong Mạc Thần dừng bước, mỉm cười nhìn nàng, có chút cưng chiều nói, "Chẳng lẽ nàng muốn ta lưu lại tiếp tục cưới Nhan Tiểu Ngọc?"

Bạch Ly Nhược lắc đầu, sao nàng có thể để cho hắn cưới nữ nhân khác, nhưng cứ đi như vậy, nàng không cam lòng.


Dường như Phong Mạc Thần nhìn thấu tâm tư nàng, giơ tay vuốt ve cánh tay bị thương của nàng, ý vị sâu xa nói, "Nhược nhi, ta thật sự không sao, đã trải qua nhiều như vậy, ta đã không để ý đến sống chết, ta cũng mệt mỏi, chỉ muốn cùng nàng trở lại Tuyết Sơn mấy ngày".

Vẻ mặt Bạch Ly Nhược phức tạp, những gì đã trải qua trước kia lại không ngừng hiện lên trong đầu nàng, giống như là đã qua một thế kỷ vậy, cuối cùng nàng cũng quyết định, ngước mắt nhìn hắn, "Thần, chúng ta đi thôi, chúng ta trở lại Tuyết sơn, sẽ không có cái gì có thể tách ra chúng ta ra nữa, cùng lắm thì, cùng chết......".

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, dưới sự nâng đỡ của Phong Mạc Thần, tiếp tục đi về phía trước, Phong Mạc Thần thở dài một tiếng, đúng vậy, suy nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì? Nàng sợ hắn rời đi trước nàng, hắn cũng sợ, hắn rời đi, nàng phải làm sao?

Không sao cả, cùng lắm thì cùng chết, cả đời này, bọn họ yêu khổ cực như vậy, hắn không tin, kiếp sau còn nhấp nhô như vậy nữa.

Ánh trăng in bóng hai người, bọn họ đi chầm chậm trên đường nhỏ, trong mắt họ, có sự kiên định trước nay chưa từng có, đúng như lời nàng nói, cùng lắm thì, cùng chết......

Khi Minh Nguyệt tỉnh lại, kinh hãi một đầu mồ hôi lạnh, trên gương mặt tái nhợt của hắn có vẻ kinh hoảng, trước giường có người, hơn nữa, còn là kẻ địch của hắn, hắn cư nhiên ngủ say đến mức, kẻ địch đứng ở trước giường hắn, hắn cũng không biết chút nào.

"Minh Nguyệt, ngươi cùng con tiện nhân Bạch Ly Nhược kia lỡ lầm đến mức mang thai, bỡn cợt ta, bây giờ còn tiếp tục mê hoặc Thần nhi, quả nhiên, Huyền Thiên Quả dạy dỗ được một đồ đệ tốt!". Lời nói lạnh lẽo của Tử y vang lên trong đêm tối, vẻ mặt nàng dữ tợn, buồn rười rượi nhìn  Minh Nguyệt.