Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 193: Bị quấy rầy

"Chớ nói nhảm, Mộc Thất cùng Bạch Ly Nhược vốn là một người, ta sẽ không để cho nàng có chuyện." Phong Mạc Thần cầm tay của nàng, ánh mắt lạnh lẽo lóe ra vẻ sắc bén, mím chặt môi mỏng tạo thành một độ cong quyến rũ.

Thời điểm hai người trở lại khách điếm, Chu Thanh đang luyện kiếm, Huyền Đại mất hứng thú đứng bên cạnh, vừa thấy Bạch Ly Nhược cùng Phong Mạc Thần trở lại, hắn nhảy nhào vào trên người họ "Phụ thân, mẫu thân, rốt cuộc các người cũng trở lại."

Phong Mạc Thần xoa tóc Huyền Đại "Chu thúc thúc dạy ngươi luyện kiếm sao rồi, sao lại không chịu học hành tử tế?"

"Phụ thân.” Huyền Đại lộ ra thần sắc thống khổ, sau đó cọ vào người Bạch Ly Nhược làm nũng.

"Trên giang hồ, những người có võ công như Chu thúc thúc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không biết bao nhiêu người cầu xin được nhìn hắn múa ra một bộ kiếm pháp, ngươi lại không biết tốt xấu!" Phong Mạc Thần kéo Huyền Đại từ trên người Bạch Ly Nhược xuống, thanh âm lạnh nhạt.

"Gia, người đừng nói vậy, tiểu thiếu gia có tư chất thông minh, học những thứ mãng phu chi dũng (hành động dũng cảm nhưng không thiên về lý trí) này cũng không có tác dụng nhiều lắm!" Đầu Chu Thanh đầy mồ hôi, nói chuyện rất cẩn thận. Khi còn ở Huyền Sơn, hắn đã biết Huyền Đại thông minh không ai bằng, nhưng “hắn” không thích học võ, nếu không, hắn cũng không xứng làm sư phụ của Huyền Đại.

"Vô dụng? Chờ ngày nào đó hắn gặp nguy hiểm sẽ hiểu rõ, dựa vào thông minh thôi là chưa đủ." Giọng Phong Mạc Thần nhàn nhạt, liếc Huyền Đại một cái.

Huyền Đại lại chui vào trong ngực Bạch Ly Nhược, ôm cổ của nàng làm nũng, Bạch Ly Nhược hướng về phía Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười "Hắn không muốn học thì thôi, trên đời này, có rất nhiều người không có võ công, bọn họ đều sống rất tốt đó thôi!".


Bạch Ly Nhược ôm Huyền Đại vào nhà, Huyền Đại hướng về phía Phong Mạc Thần le lưỡi, bộ dạng nghịch ngợm chọc Chu Thanh bật cười, Phong Mạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói "Rốt cuộc ta cũng hiểu rõ cái gì gọi là mẫu thân nuông chiều làm hư con trẻ."

"Ta lại không thấy như vậy, tiểu thiếu gia thông minh làm người ta chắt lưỡi hít hà, hắn không muốn học võ nhất định là có lý do của hắn." Chu Thanh vì Huyền Đại giải vây, hắn cảm thấy, sau này nhất định Huyền Đại sẽ làm nên nghiệp lớn.

"Hắn có thể có lý do gì? Chính là không muốn chịu khổ, lúc ta còn nhỏ cũng rất ghét luyện võ, nhưng lại bị mẫu thân buộc luyện." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, sau đó nâng bước đi lên bậc thang, dường như đang nghĩ tới điều gì, giữa hai lông mày hiện lên vẻ u sầu.

Bên trong nhà, Bạch Ly Nhược đang giúp Huyền Đại đổi y phục, tiểu hài tử nghịch ngợm, sống chết cũng không chịu để cho mẫu thân cởi quần của hắn, Bạch Ly Nhược không có nhẫn nại, cười "Ở thời đại chúng ta, hài tử ba tuổi, đều ngủ cùng phụ thân mẫu thân đấy."

"Mẫu thân, nếu như tiểu hài tử ngủ cùng phụ thân mẫu thân, vậy khi phụ thân, mẫu thân muốn chế tạo tiểu bảo bảo thì phải làm thế nào?" Huyền Đại nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Sắc mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, ném quần áo cầm trong tay lên giường, cả giận nói "Ngươi cả ngày đều ở đây nhìn cái sách đó?"

Phong Mạc Thần cũng cảm thấy buồn cười, vuốt ve đầu Huyền Đại "Huyền Đại hỏi rất có đạo lý?"


"Đều là chàng dạy hư đấy!" Bạch Ly Nhược liếc hắn một cái, Phong Mạc Thần chỉ cười, cầm quần áo lên đưa cho Huyền Đại "Ngươi trở về phòng của mình thay đi, buổi tối không cần kêu chúng ta ăn cơm."

Huyền Đại nhận lấy y phục, nháy mắt "Hiểu"! Sau đó nhảy về phía trước, đi ra ngoài.

Bạch Ly Nhược không tin nhìn Phong Mạc Thần "Đây chính là phương pháp chàng dạy hài tử?"

"Ta có dạy hắn cái gì sao? Là chính bản thân hắn quá thông minh thôi!" Phong Mạc Thần cười, nằm ở trên giường, đưa tay ôm Bạch Ly Nhược vào trong lòng.

"Ban ngày, chàng cũng muốn làm sao?". Bạch Ly Nhược đẩy tay hắn ra, đứng lên nhìn xuống hắn.

Phong Mạc Thần một tay gối đầu, lười biếng nhìn nàng, thản nhiên nói "Ngày mai, ta phải về kinh thành một chuyến, Chu Thanh sẽ ở đây cùng nàng và Đại nhi, lâu nhất là năm ngày, ta sẽ trở về."

"Không được! Không cho phép chàng đi!". Bạch Ly Nhược mặt lạnh, không nhìn tới ánh mắt của hắn, nàng biết hắn muốn đi làm cái gì, nàng sẽ không để cho hắn đi lấy bùa hộ mệnh làm điều kiện trao đổi, sẽ không để hắn bước vào bẫy rập của Vân Cảnh Mạch nữa.


"Ly Nhược, ta nhất định phải đi!" Phong Mạc Thần ngồi dậy, kéo Bạch Ly Nhược vào trong ngực mình.

Bạch Ly Nhược ngồi trên đùi của hắn, cả thân thể bị ôm vào trong ngực hắn, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn, thở dốc nói "Ta không cần chàng hy sinh bất kỳ vật gì để cứu ta."

Phong Mạc Thần hôn đôi môi mềm của nàng, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói "Không tính là hy sinh, chỉ là một Hổ Phù mà thôi, cho dù bọn họ cầm Hổ Phù cũng chưa chắc đã điều động được năm vạn tinh binh kia!"

Bạch Ly Nhược đưa tay ôm chặt cổ hắn, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, hắn nhẹ giọng giải thích "Năm vạn tinh binh kia, lúc ta gặp nguy hiểm cũng không đụng tới, nói vậy, các huynh đệ ở đó hiểu rõ, cả đời ta cũng không bao giờ kêu họ đi chà đạp đất nước mình, máu của bọn họ dùng để bảo vệ Sở quốc, chứ không phải giúp Vương tộc Sở quốc tranh quyền đoạt lực!"

Bàn tay trắng nõn của Bạch Ly Nhược lau gò má gầy gò của hắn, lông mi dài khẽ chớp, có chút áy náy nói "Thần, thật xin lỗi, là ta có lòng tiểu nhân."

"Đứa ngốc." Phong Mạc Thần cười nhạt, bàn tay bao trùm trên bàn tay trắng nõn của nàng đang đặt trên gương mặt mình, thản nhiên nói "Cho nên nàng không cần lo lắng, trừ Đại nhi cầm Hổ Phù còn có tác dụng, những người khác, cầm Hổ Phù cũng không khác gì một miếng sắt vụn!"

Ánh mắt Bạch Ly Nhược đột nhiên ngưng lại, đôi mi thanh tú nhíu lại một chỗ, không hiểu nói "Chuyện này có liên quan gì đến Đại nhi?".

"Nàng quên sao? Lúc Huyền Đại vừa tròn một tuổi, đám huynh đệ kia đã từng hứa hẹn sẽ thay Đại nhi thực hiện một nguyện vọng." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, mắt phượng tràn đầy nụ cười.


Bạch Ly Nhược có chút bất an, môi Phong Mạc Thần đã đè xuống, môi nàng khẽ mở, hưởng ứng nụ hôn triền miên của hắn nhưng trong lòng lại nghĩ tới tương lai của Huyền Đại.

"Tại sao không chuyên tâm?" Phong Mạc Thần gặm cắn môi của nàng, thấy nàng bị đau phục hồi tinh thần lại, nhếch môi cười, lật người đè nàng dưới thân.

"Như vậy ta cũng không cho phép chàng đến kinh thành!" Bạch Ly Nhược đưa tay ngăn cản tay hắn đang quấy rối trên người nàng, ánh mắt trấn tĩnh, nhìn hắn chằm chằm.

"Ta không sao, Vân Cảnh Mạch vẫn không dám gióng trống khua chiêng đối phó ta, một là, kiêng kỵ Hổ Phù, hai là, hắn đánh không lại ta!" Phong Mạc Thần nhàn nhạt hôn bờ môi của nàng, một cái tay cầm tay nàng đang ngăn cản tay của hắn, một tay khác đã kéo vạt áo của nàng ra.

"Như vậy ta cùng chàng đến kinh thành." Bạch Ly Nhược thở gấp ra tiếng, tay của hắn, cư nhiên trượt xuống phía dưới của nàng, bắt đầu đụng chạm hoa tâm nhạy cảm nhất của nàng, nàng theo trực giác chống cự, khép lại hai chân.

Màu sắc trong đôi mắt phượng của Phong Mạc Thần từ từ chuyển sang màu thẫm, buông tay đang nắm tay nàng ra, đem trở ngại còn lại trên người nàng tháo ra, vứt bỏ trên mặt đất, nhẹ giọng nói "Ta rất vui khi nàng đi cùng với ta, nhưng chỉ sợ nàng không chịu nổi mệt nhọc đường dài."

Bạch Ly Nhược biết lời của hắn có ý gì, chuẩn bị ngăn cản hắn, hai chân đã bị tay hắn tách ra, nàng ngồi dậy, đúng lúc đem môi mềm của mình đưa đến cạnh môi hắn, hắn không chút khách khí chiếm lấy môi thơm của nàng.

Vào lúc hắn cởi sạch quần áo toàn thân, chuẩn bị tiến vào nàng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, gương mặt Phong Mạc Thần lạnh lùng, Bạch Ly Nhược lại cười ra tiếng.