Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 174: Chuyện rất khéo

Phong Mạc Thần nhìn nàng chằm chằm, Huyền Đại ở trong ngực không còn khóc nữa, mà chớp to mắt nhìn Bạch Ly Nhược, qua một lúc lâu, hắn thản nhiên nói, "Ta thường săn thú ở ngoại thành, đã là…"

Lời của hắn còn chưa nói hết, đột nhiên một mũi tên nhọn gào thét mà đến, mục tiêu của mũi tên nhọn không phải hắn, mà là Bạch Ly Nhược, hắn một tay ôm Huyền Đại, một xoay người che chắn cho Bạch Ly Nhược ở phía sau, ra tay nhanh như chớp, hai ngón tay đã kẹp lại mũi tên nhọn.

Mặt Bạch Ly Nhược liền biến sắc, muốn nói, bỗng có một nhóm thị vệ mặc áo giáp lại xông tới, dẫn đầu là một nam tử có một vế đao chém trên mặt, nam tử trường thương chỉ vào Phong Mạc Thần, khí thế lẫm nhiên nói "Bắt hắn lại cho ta!"

Phong Mạc Thần lạnh lùng cười một tiếng, đẩy Bạch Ly Nhược ra nói "Tránh ra, chuyện không liên quan đến ngươi!"

Bạch Ly Nhược có chút nóng vội, ở Vân gia lâu như vậy, dĩ nhiên nàng hiểu, những hộ vệ này là quân lính trong đội binh của Thượng Quan gia, muốn làm gì cũng được, chỉ cần bị bọn chúng để mắt tới người, thì không một ai có thể trốn thoát.

Nàng cau mày tiến lên, lạnh lùng nói "Đây là Lăng châu, không phải địa bàn của Thượng Quan gia các ngươi, các ngươi muốn bắt người ở chỗ này, trước hết hãy để Vân gia làm cho Thượng Quan Kiêu một cái công đạo!"

Bọn chúng thấy nàng khí thế bất phàm, giữa lông mày có một cổ anh khí, nhất thời trầm mặt, Đao Ba Kiểm dẫn đầu tiến lên, cung kính nói "Xin hỏi quý danh của cô nương, cùng Vân gia có quan hệ gì?"

Bạch Ly Nhược chưa trả lời, một giọng nói dịu dàng tự nhiên thổi qua "Nàng là vị hôn thê của ta, Lâm tướng quân có phải muốn bắt cả nàng đi hay không?"


Vân Thiên Mạch lục y vi phóng khoáng, ở trên trời phiêu dật như Diệp Tử, tự nhiên rơi xuống đất, kéo Bạch Ly Nhược ôm vào trong lòng, Bạch Ly Nhược cũng không phản kháng, chỉ chăm chú quan sát tướng lãnh cầm đầu.

"Nguyên lai là vị hôn thê của Vân nhị gia, mạt tướng đã mạo phạm, kính xin nhị gia tha thứ!" Lâm Phong ôm quyền, bộ dáng rất cung kính.

Vân Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, trầm mặt nói "Lâm tướng quân, hôm nay có ta ở đây, ngươi không thể nào động đến bất cứ người nào, nếu không ta sẽ kêu quân binh của Vân gia đến, tốt nhất ngươi nên tự mình rời đi?"

Trên mặt Lâm Phong là nụ cười lúng túng, lui về phía sau một bước nói "Nhị gia nói đùa, mạt tướng dĩ nhiên là tự mình rời đi, chỉ là chỗ Thượng Quan tướng quân, kính xin nhị gia cho câu trả lời thỏa đáng!"

"Ngươi đi đi, ta tự nhiên sẽ cho!" Vân Thiên Mạch chắp tay, rất có khí chất quý tộc.

Phong Mạc Thần từ đầu đến cuối không nói một lời, lạnh lùng nhìn Vân Thiên Mạch khoác tay lên bả vai Bạch Ly Nhược, liền ẵm Huyền Đại hướng đi vào trong nhà trọ, sau lưng Vân Thiên Mạch kêu lên "Tiểu Thần ——"

Phong Mạc Thần dừng lại bước chân, Huyền Đại trong lòng hắn giọng nói non nớt gọi lại "Thiên Mạch thúc thúc ——"


Vân Thiên Mạch tiến lên, trêu đùa Huyền Đại, miễn cưỡng cười nói "Huyền Đại ngoan."

"Các ngươi quen biết?" Bạch Ly Nhược khẽ mỉm cười, cảm thấy chuyện rất trùng hợp.

Phong Mạc Thần đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đông lạnh không hề chớp mắt nhìn nàng, lạnh lẽo như thù như hận khiến nội tâm nàng run lên "Ngươi, tính gả cho hắn?"

Bạch Ly Nhược ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào, nàng không tính gả cho Vân Thiên Mạch, chỉ là trên danh nghĩa nàng quả thật là vị hôn thê của hắn, cự tuyệt hắn trước mặt một người ngoài, giống như không nể mặt hắn.

Nên nàng nhất thời trầm mặc, lạnh lẽo trong mắt phượng của Phong Mạc Thần càng thêm nồng đậm, trên gương mặt tuấn tú như được che bởi một tầng băng mỏng, tầm mắt lạnh lẽo, khiến không khí xung quanh đột nhiên cũng giảm xuống mấy phần, hắn trầm giọng hỏi tiếp "Ngươi gả cho hắn, bởi vì ngươi thương hắn?"

"Ta cùng tiểu Thất là lưỡng tình tương duyệt, Thần, ngươi hãy chúc phúc cho chúng ta đi!" Vân Thiên Mạch giành lên trước mặt Bạch Ly Nhược, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần trực giác muốn cười, ôm Huyền Đại quả thật cười một cái, quay đầu lại nhìn Bạch Ly Nhược nói "Như vậy, ta chúc phúc cho các ngươi."


Bạch Ly Nhược tựa hồ nghe thấy mình lòng mình có tiếng vụn vỡ giòn vang, nàng thở dốc nói "Tại sao?"

"Tiểu Thất, chúng ta đi thôi, có một số việc quay về ta sẽ giải thích với ngươi." Vân Thiên Mạch kéo Bạch Ly Nhược đi ra ngoài, nước mắt của Bạch Ly Nhược tự nhiên rơi xuông, nàng vòng qua Vân Thiên Mạch, đi tới trước người Phong Mạc Thần, nước mắt tràn ngập, run rẩy mấy lần mở miệng mới nói cho hết lời.

"Không phải nói, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành sao? Phong Mạc Thần, đây chẳng qua là lời nói nhất thời của ngươi phải không?" Bạch Ly Nhược bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lên án khiển trách.

Phong Mạc Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, lạnh giọng nói "Mộc cô nương, ngươi nhớ lộn rồi, câu nói kia, là ta nói với thê tử của mình, đáng tiếc là nàng đã chết."

Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, nước mắt đã bắt đầu lan tràn, ngực như bị vò nát, thản nhiên nói "Thê tử của ngươi, nàng đã chết rồi sao?"

Phong Mạc Thần kiên định, không có biểu tình gì nói "Đúng, nàng đã chết!"

"Ngươi rất yêu nàng?" Bạch Ly Nhược che miệng lại, không để cho mình khóc ra tiếng.

"Không sai, ta yêu nàng, chúng ta từng giao ước, nếu như có một người rời khỏi mà đi, người còn lại sau khi Huyền Đại trưởng thành, sẽ đến cõi âm tìm nàng." Phong Mạc Thần lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về nơi khác, không hề nhìn Ly Nhược nữa.


Hắn ôm Huyền Đại cất bước, Vân Thiên Mạch ở phía sau lên tiếng nói "Thần, hiện tại người của Thượng Quan gia tìm ngươi khắp nơi, ngươi hãy ở lại Lăng châu chờ ta thành hôn với tiểu Thất hôn rồi hãy rời đi."

Phong Mạc Thần cười lạnh "Không cần, ngày mai ta và Huyền Đại sẽ rời khỏi nơi này."

Tuấn dung Vân Thiên Mạch thoáng qua ý cười, tiến lên kéo Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói "Tiểu Thất, về nhà!"

Bạch Ly Nhược nhìn bóng lưng cô tịch của Phong Mạc Thần, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Vân Thiên Mạch lôi kéo nàng, một đường trầm mặc trở về Vân phủ.

"Ngươi thích Phong Mạc Thần?" Vân Thiên Mạch cơ hồ dùng câu khẳng định nói ra, hắn biết nàng thương hắn, không nghĩ tới sâu như vậy, ngay cả xóa đi tất cả trí nhớ của nàng có liên quan đến hắn, nàng vẫn thích hắn như cũ.

"Ta không biết, ta chỉ gặp qua hắn một lần, nhưng hắn đã có thê tử cùng hài tử, hơn nữa, hắn rất yêu thê tử và con của nàng." Bạch Ly Nhược sâu kín, nghiêng người ngồi trước song cửa sổ, trong mắt rưng rưng.

"Tiểu Thất, tại sao ngươi không yêu ta, coi trọng ta, rõ ràng, ta mới là người gần ngươi nhất, ngươi coi ta là cái gì!" Vân Thiên Mạch nhìn Bạch Ly Nhược, thần sắc thống khổ, nếu như có một ngày nàng khôi phục trí nhớ, hắn nên làm gì?

"Thiên Mạch, ta không biết, ta nên làm gì? Ta bắt đầu ghen tỵ với thê tử của hắn, tại sao nàng chết còn bá chiếm hắn?" Bạch Ly Nhược đem đầu vùi đầu trong đầu gối, trước mắt nàng xuất hiện bóng dáng cô đơn tiêu điều của Phong Mạc Thần, nàng muốn đi tìm hắn, muốn biết rõ nguyên do, nàng không thể, sẽ để cho chính mình cứ như vậy mà bỏ qua.