Bạch Ly Nhược lắc đầu. Nàng biết nguyên nhân Phong Mạc Thần chán ghét nàng là vì gì, làm sao mà có thể khác được, khi mà trời sinh cho nàng cùng tỷ tỷ khuôn mặt giống nhau như đúc.
Bạch Ly Nhược không đi Ngọc Hương uyển thăm Tích Ngọc, nhưng nàng ta lại kéo thêm người đến thăm nàng, bảo là vấn an, quả thật là khiêu khích.
Nhìn bộ dạng nàng ta khí thế cao ngạo, Bạch Ly Nhược thật sự lười cùng nàng chào hỏi, ngồi ngay phía trên, tay phải ý bảo: “Mời ngồi.”
Tích Ngọc và Đan Cơ chậm rãi ngồi xuống, hai người ánh mắt trao đổi nhau, kẻ xướng người hoạ châm chọc.
“Tỷ tỷ thật sự là rất có phúc, được ở nơi thế này, tốt hơn nhiều lần so với chúng muội đấy.” Đôi mắt của Đan Cơ híp lại, trên mặt hoa mai xinh đẹp trở nên giảo hoạt.
Nghĩ lại lúc nàng là hoa khôi, mê đảo vô số nam tử kinh thành, nhưng nàng lại về với Thần Vương tàn bạo lãnh mạc.
“Đan Cơ muội muội đừng nói như vậy. Tỷ tỷ là Vương phi, thân phận so với chúng ta cao quý nhiều lần, ngay cả y phục, đương nhiên đẹp hơn rồi.” Tích Ngọc điềm đạm cười, trên mặt giả dịu dàng đáng yêu.
Bạch Ly Nhược thật sự không biết ứng phó như thế nào, chỉ có thể nhíu mi “Tiểu Man, mau dâng trà.”
Tiểu Man nhanh nhẹn châm trà, đi theo thứ tự.
Đan Cơ khinh nhấp một ngụm, lấy ra khăn lụa che miệng cười, “Là Bích Loa Xuân, tỷ tỷ dùng trà cũng ngon hơn chúng muội nữa.”
Tích Ngọc nhíu mày, cũng nhấp uống theo, cười nói “Quả thật là thứ tốt, không biết tỷ tỷ có chịu không, đưa muội muội mỗi người một bao, để tự trong phòng có thể thưởng thức trà ngon.”
Bạch Ly Nhược vẫn nhẫn nhịn “Tiểu Man, giúp ta đưa cho hai vị phu nhân đây mỗi người một bao trà.”
Đan Cơ đứng lên, có phần thất lễ “Đa tạ tỷ tỷ.”
Tích Ngọc dịu dàng cười “Tỷ tỷ, muội mang bầu trong người, không tiện đứng lên hành lễ.”
Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng “Hai vị phu nhân nếu không có chuyện gì khác, vậy ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
Đan Cơ và Tích Ngọc liếc nhau, đứng dậy khách sáo vài câu, lập tức cầm lấy bao trà nha hoàn Tiểu Man đưa cho thi nhiên rời đi.
Tiểu Man rống miệng, sau lưng hai người buông một câu “Giả tâm giả ý, tốt nhất Bích Loa Xuân làm đau bụng luôn đi.”
Bạch Ly Nhược dịu mi tâm “Lần thứ hai rồi đấy, đừng để người khác nghe thấy, hai người đó chỉ muốn ta ghen tị thôi.”
Tiểu Man ủy khuất lo lắng thay Bạch Ly Nhược, “Tiểu thư, bị khi dễ như vậy, người cam tâm sao?”
Bạch Ly Nhược mỉm cười “Ta không để ý, chỉ cần Vương gia có thể giúp được Bạch gia, ta sẽ không để ý gì hết.”
Ban đêm, trời tối như mực, gió thổi thoáng mát.
Ánh sáng ngọc chấm nhỏ ở trong màn đêm lặng yên lóe lên, mây bay che khuất tinh quang, trong không khí ẩn chứa huyết tinh ám di chuyển.
Trong Vương phủ yên tĩnh bỗng có tiếng nữ tử thét chói tai đau đớn, sau đó toàn bộ hạ nhân Ngọc Hương uyển đều hoảng hốt cả lên “Không tốt rồi, Tích Ngọc phu nhân đẻ non.”