Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 100: Lá bài chủ chốt

“Vân Cảnh Mạch!” giọng Bạch Thanh Loan trầm ổn, ánh mắt sáng lạng, xem ra, nàng thật sự đã rơi vào lưới tình của Vân Cảnh Mạch.

Đó là nam tử đã cùng nàng đánh cờ, cũng chính là con tin của Vân gia Lăng châu, hắn trở thành vật hi sinh của gia tộc, cả đời không thể rời khỏi hoàng cung, nếu hắn rời đi, Vân gia khó tránh khỏi kiếp nạn.

Nhưng Vân gia sẽ không cứu hắn, Vân gia có ba người con trai, tuy hắn là con trai trưởng, Vân gia cũng theo tập quán cha truyền con nối, nhưng đã định đứa con thứ ba trở thành người kế thừa.

“Lại là hắn.” Phong Mạc Thần thì thầm, hai tay ôm ngực, trưc giác cho hắn biết Vương phi lại muốn xen vào việc của người khác rồi.


“Thần, chúng ta.” Bạch Ly Nhược vừa định mở lời, đã bị Phong Mạc Thần che miệng lại.

“Ly Nhược, hãy theo ta trở về Vương phủ, ta không cho phép ngươi tiếp tục ở lại hoàng cung!” Phong Mạch Thần lôi kéo Bạch Ly Nhược đi ra bên ngoài.

Bạch Ly Nhược sống chết không đi, nắm ống tay áo Bạch Thanh Loan, đồng thời kéo nàng ấy ra ngoài “Phong Mạc Thần, hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ, ta không đi,”

Phong Mạc Thần bất đắc dĩ, thở dài buông tay, xoay người lại chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược “Vậy ngươi cứ ở lại hoàng cung mấy ngày, ta đi trước.”

“Phong Mạc Thần, nếu hôm nay ngươi đi, về sau cũng đừng nghĩ gặp lại ta.” Bạch Ly Nhược hướng bóng lưng hắn nghiến răng, nàng chưa nói gì mà hắn đã cự tuyệt rõ ràng như vậy.


Phong Mạc Thần dừng bước chân, tựa như đang suy tư mức độ nghiêm trọng của những lời này, sau đó xoay người nhìn Bạch Thanh Loan một cái, đi tới bên cạnh Bạch Ly Nhược, xốc nàng lên vai mình.

“Này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Bạch Ly Nhược sợ hãi, mở miệng kinh hô, hai tay không tự chủ ôm chặt cổ Phong Mạc Thần, nhìn hoa cỏ quay ngược dưới chân, nhắm chặt hai mắt.

Một lát sau, Phong Mạc Thần đã tới dòng suối nhỏ phía sau hoàng cung, Bạch Ly Nhược mở mắt, nơi này, trước đây bọn họ đã từng đến, còn gặp phải thích khách, nhưng không nghĩ, nơi này cách hoàng cung không xa.

Phong Mạc Thần chống một chân bên suối, ngồi xổm, vốc nước lên mặt, nhỏ giọng nói, “Ngươi có biết, nếu cứu Vân Cảnh Mạch, việc gì sẽ xảy ra không?”


“Ta biết rất rõ, nhiều nhất là hoàng thất đối phó với Vân gia, thiếu đi một lá bài chủ chốt, thật ra đối với Vân gia, Vân Mạch Cảnh căn bản không phải là uy hiếp lớn lao gì, nhiều năm đã qua, có khi nào Vân gia quan tâm đến sống chết của hắn chưa?” Bạch Ly Nhược đi tới sau lưng Phong Mạc Thần, đưa tay nghịch nước trong suối.

“Vân gia không thể làm loạn, chuyện Vân Cảnh Mạch chạy trốn từ trong tay ta, người bên ngoài sẽ cho là, ta cùng Vân gia ắt phải có một hiệp nghị nào đó, tương lai bất cứ vấn đề gì của Vân gia, cũng sẽ đổ lên đầu ta, ngươi hiểu không?” Phong Mạc Thần chậm rãi giải thích, giọt nước trong suốt theo đầu ngón tay rơi xuống khe suối.

Nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ của Phong Mạc Thần, làn nước mỏng manh phủ trên mặt hắn hết sức mị hoặc, Bạch Ly Nhược cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn, người này, trời sanh đã khiến nữ nhân động lòng, thấp giọng nói “Ta hiểu rõ cái khó của ngươi, thế nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc của tỷ tỷ, nếu như ngươi có thể giúp Vân Mạch Cảnh trốn thoát, ta đáp ứng ngươi, thử tiếp thu ngươi.”