Khí Phi Hồ Sủng

Chương 63: Vọng tưởng

Editor: Puck - Diễn đàn

Hiện giờ thành người trong suốt ngược lại hết sức dễ dàng, đi theo Hiên Viên Mị vào triều cũng sẽ không có ai đòi đánh giết nàng, còn có thể thấy, nghe được một số bí mật không muốn người biết, mặc dù nàng không thích nghe bí mật của người khác.

Ví dụ như hiện tại, sau núi giả ở Ngự hoa viên, tiếng nói chuyện hơi nhỏ bay vào trong tay nàng.

“Chủ nhân…” Giọng nữ mềm mại mang theo cung kính.

“Thế nào?” Đây là một giọng nam trầm ổn.

“Thuộc hạ không tiếp xúc được với Hiên Viên Mị, thuộc hạ hành sự bất lực, xin chủ nhân trách phạt!”

“Không trách ngươi! Hiên Viên Mị không phải người bình thường, vẫn chỉ cưng chiều nữ nhân kia, hắn vốn không chịu hấp dẫn của mỹ nhân khác, là có phần khó khăn, nhưng ngươi nên biết rõ tình huống hiện giờ, cho dù như thế nào, ngươi nhất định phải lấy được sủng ái của Hiên Viên Mị!”

“Thuộc hạ hiểu!”

“Nghe nói nữ nhân kia thất sủng rồi, ngươi nhất định phải nắm được cơ hội này!”

Thủy nhi có phần hăng hái nhìn hai người phía trước không coi ai ra gì nói chuyện với nha, trong lòng thở dài, tại sao phải có nhiều người tranh giành nam nhân với nàng như vậy?

Tiếng bước chân từ xa đến gần truyền đến, nam nhân kia vội vàng lắc mình biến mất, mà nữ nhân ăn mặc như cung nữ kia xa xa nhìn thấy Hiên Viên Mị đi tới bên này, trong mắt vui mừng, sửa sang lại áo, thẹn thùng e lệ nghênh đón hắn đến.

“Bệ hạ…” Mồm cung nữ kia hơi há hốc, nơi này chỉ có một mình nàng, nàng cho rằng Hiên Viên Mị đi tới dĩ nhiên là bởi vì nàng, vậy mà bây giờ hắn lại nhìn cũng không nhìn nàng một cái, xoay người liền đi, vậy hắn tới rốt cuộc để làm gì? Còn có tư thế giống như đang ôm người kia, nàng có phần hoài nghi có phải đầu Hiên Viên Mị xảy ra vấn đề không.

Thủy nhi treo ở trên người Hiên Viên Mị, mập mờ cọ xát, mặt trách cứ nhìn hắn, “Mị, người ta phụng mệnh quyến rũ chàng, sao chàng một chút cơ hội cũng không cho người ta chứ?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Thân thể Hiên Viên Mị hơi cứng ngắc, cánh tay không tự chủ thắt chặt một chút, bất đắc dĩ thở dài, “Thủy nhi…”

Thấy hắn có phản ứng như thế, Thủy nhi khẽ cười một tiếng, cũng không muốn hắn chịu khổ cực, định từ trên người hắn xuống, nhưng Hiên Viên Mị lại ôm chặt nàng không chịu buông tay.

“Mị…”

“Đừng động là được rồi!” Hắn thích ôm nàng, thích cảm giác thỏa mãn khi nàng ở trong lòng hắn.

Mà cung nữ kia nhìn hắn một mình lầm bầm lầu bầu, mắt càng trừng lớn, có thể hoàn toàn coi hắn là người điên!

Hiên Viên Mị nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, trực tiếp phân phó, “Ảnh… Nhốt vào địa lao! Điều tra rõ người sau lưng nàng ta!” Bởi vì Thủy nhi hồn lìa khỏi xác rồi, Hiên Viên Mị liền triệu Ảnh trở lại.

Cung nữ kia hoàn toàn không phản ứng kịp, vốn không hiểu mình lộ chân tướng ra từ chỗ nào, hay là Hiên Viên Mị có thể biết trước?

Vì để tránh cho tất cả mọi người coi Hiên Viên Mị thành bệnh thần kinh, Thủy nhi vẫn ngoan ngoãn trở về Ngự Thiên điện cùng hắn, nhưng nhìn người đứng ngoài cửa Ngự Thiên điện, Thủy nhi thật buồn bực, nhanh chóng đứng ở trước mặt Hiên Viên Mị, đưa tay bưng lấy mặt của hắn, nhìn lên nhìn dưới nhìn chung quanh, cuối cùng cho ra kết luận, khó trách có nhiều người có ý đồ với hắn như vậy!

Nhìn dáng vẻ buồn bực của nàng, Hiên Viên Mị cười nhẹ ra tiếng, mập mờ cắn lỗ tai của nàng nói nhỏ, “Thủy nhi, ta vĩnh viễn là của một mình nàng đó!” Trong giọng nói hoàn toàn nghiêm túc.

Thủy nhi đưa tay ôm lấy hắn, khẽ cười nói, “Ta biết rõ.” Nàng tự nhiên tin tưởng hắn, nhưng luôn là có nhiều người vọng tưởng giành với nàng như vậy!

Thủy Nguyệt Linh nhìn động tác kỳ quái của Hiên Viên Mị, giống như đã hiểu ra điều gì, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có khả năng, người làm sao có thể thấy được quỷ, ngay cả nàng cũng chỉ có khi nữ nhân kia ở trong cơ thể nàng, mới có thể cảm thấy sự tồn tại của nàng ta, trong lòng không ngừng an ủi mình, là mình suy nghĩ nhiều, cũng thật yên tâm.

Thủy Nguyệt Linh há miệng, nhìn thấy Hiên Viên Mị quắc mắt nhìn, lời gọi thân mật đến miệng lại nuốt xuống, “Bệ hạ…”

Hiên Viên Mị ôm mỹ nhân cũng nhiều thêm chút kiên nhẫn, bố thí cho nàng ta hai chữ, “Có chuyện?” Nếu không phải Thủy nhi nói sợ trong bụng của nàng ta có hài tử, hắn mới sẽ không để cho nàng ta còn sống tới quấy rầy hắn!

“Ta…” Liếc nhìn thị vệ chung quanh, Thủy Nguyệt Linh tỏ vẻ chờ đợi nhìn tới hắn, “Ta có thể đi vào nói không?”

Thủy nhi nhíu nhíu mày, thấy thần sắc nàng có phần nghiêm túc, giống như thật sự có chuyện quan trọng phải nói, ngẩng đầu nhìn hướng Hiên Viên Mị, “Mị, nghe một chút nàng ta nói gì.”

Nghe vậy, Hiên Viên Mị xoay người đi tới Ngự Thiên điện, thấy người phía sau không có phản ứng, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Đi vào…”

Thủy Nguyệt Linh vốn cho rằng hắn không đồng ý, trong lòng đang thất vọng, giờ phút này nghe hai chữ như thế, trong lòng vui vẻ, trên mặt nhịn không được mà lộ ra nụ cười. die nda nle equ ydo nn

Rõ ràng là thân thể giống nhau, nhưng lại bởi vì linh hồn khác nhau, nhìn qua hoàn toàn khác nhau, Thủy Nguyệt Linh làm cho người ta có cảm giác chính là khiếp nhược, thậm chí có chút âm trầm không rõ ràng, mặc dù che giấu như thế nào, vẫn như cũ sẽ trong lúc lơ đãng tiết lộ ra ngoài, ngay cả nốt ruồi son hình giọt nước trên trán kia dường như cũng bị nhuộm đen đi một chút, chẳng phải đỏ tươi.

Hiên Viên Mị trực tiếp ngồi xuống trên ghế, kéo Thủy nhi đến trên đùi hắn, nhìn về phía nữ nhân có phần khẩn trương trước mặt.

Thủy Nguyệt Linh nhéo ngón tay, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói, “Ta có thể nói cho ngươi biết nhược điểm của Diệp quốc, nhưng ngươi phải lập ta làm hậu!”

Thủy nhi lười biếng vùi trong ngực Hiên Viên Mị… Nheo mắt nhìn nữ nhân trước mắt, trong mắt tỏ vẻ nguy hiểm, khẽ nhếch khóe miệng mang theo châm chọc lạnh như băng.

Thủy Nguyệt Linh vốn không thể phân tích ra nhược điểm của Diệp quốc, nếu nàng ta thật sự có năng lực như vậy, tin tưởng Thủy Hằng cũng sẽ không lãng phí nhân tài như thế, nàng ta biết nhược điểm của Diệp quốc, cũng chỉ do ban đầu Thủy nhi để Độc Cô Hàn góp nhặt tư liệu của Diệp quốc sau đó phân tích ra được, trừ Diệp quốc, tự nhiên còn có Huyền quốc, sau khi phân tích nàng ta cho ra kết luận chính là Diệp quốc không bằng Huyền quốc.

Thủy nhi lắc đầu mà thở dài, thật là ngốc đến không thể có thuốc chữa, nàng ta đều rất rõ ràng những chuyện nàng đã trải qua, chẳng lẽ còn không biết Hiên Viên Mị là hạng người gì sao? Diệp quốc có nhược điểm gì, nam nhân này lại không biết? Hắn cũng chỉ không có lòng nhất thống thiên hạ mà thôi!

Thủy nhi ngửa đầu nhìn Hiên Viên Mị khẽ cười nói, “Mị, nếu không chàng đáp ứng là được? Người ta đối với chàng thật tốt hết lời để nói, không chỉ bán tướng công, ngay cả quốc gia của mình cũng bán, có thể thấy được người ta thật sự rất yêu chàng!”

Thủy Nguyệt Linh thấy Hiên Viên Mị vẫn không nói, trong lòng càng thêm khẩn trương, ngón tay bị nàng xoắn đến hơi trắng bệch.

Qua thật lâu, vẫn chưa thấy Hiên Viên Mị có phản ứng, Thủy Nguyệt Linh thử dò xét gọi, “Bệ hạ…” Bởi vì khẩn trương mà giọng nói có chút run rẩy.

Hiên Viên Mị chỉ bất đắc dĩ nhìn người trong ngực, trong mắt lại rõ ràng mang theo cưng chiều, Thủy nhi cười vui vẻ hơn, đưa tay ôm cổ của hắn, hôn lên môi hắn, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng.

Hiên Viên Mị chuyển sang Thủy Nguyệt Linh, lạnh lùng nói, “Nói xong rồi hả? Nói xong có thể lăn!”

“Bệ hạ…” Thủy Nguyệt Linh hơi giật mình nhìn hắn, dường như không nghĩ tới chuyện dễ dàng như vậy, hắn lại dứt khoát cự tuyệt như thế.

“Cút!” Kiên nhẫn của Hiên Viên Mị đã sớm sạch sẽ, nếu như không phải bởi vì Thủy nhi, hắn căn bản mặc kệ nàng ta, hiện giờ chuyện hắn muốn làm nhất chính là một chưởng đánh chết nàng ta!

Cảm thấy sát ý trên người Hiên Viên Mị, Thủy Nguyệt Linh run lên, lã chã chực khóc nhìn hắn một cái, cẩn thận mỗi bước đi mà đi ra ngoài.

Hiên Viên Mị cúi đầu lại thấy Thủy nhi cau mày đang suy tư cái gì, hôn lên môi nàng, dịu dàng hỏi, “Thế nào?” d1en d4nl 3q21y d0n

“Mị, giúp ta!”

“Hử?”

Thủy nhi cau mày nói, “Lúc này ta mới ý thức được Thủy Nguyệt Linh biết quá nhiều chuyện! Nàng ta rất rõ ràng thế lực của ta, như vậy quá nguy hiểm, nàng ta có thể bán Thượng Quan Lăng, chàng cho rằng nàng ta sẽ không bán ta sao?” Thủy Nguyệt Linh sợ rằng còn rất hận nàng! Nàng như bây giờ cũng không có biện pháp làm cái gì, chỉ có thể gửi một bức thư cho Độc Cô Hàn, để cho hắn dời thế lực đi.

Nói xong chân mày lại nhíu chặt hơn, cho tới nay, Hiên Viên Mị chưa từng đề phòng nàng chuyện gì, mà hễ là chuyện nàng biết, Thủy Nguyệt Linh cũng rõ ràng.

Hiên Viên Mị biết nàng lo lắng điều gì, vuốt ve chân mày nhíu chặt của nàng, an ủi, “Yên tâm, bằng vào nàng ta còn không làm gì được ta!”

Thủy nhi bĩu môi, nàng dĩ nhiên biết Thủy Nguyệt Linh không có khả năng đó, nhưng mà ai biết nữ nhân kia có thể nói lung tung khắp nơi không, đến lúc đó làm cho mọi người đều biết, thì phiền toái.

“Đúng rồi, nàng ta biết chàng không phải là người tại sao không sợ hãi?” Từ tiếp nhận trí nhớ của nàng ta đến xem, Thủy Nguyệt Linh đúng là con chuột nhát gan.

Hiên Viên Mị một phát ôm lấy nàng đi vào phía trong điện, vừa nói, “Nàng ta không biết! Ngoại trừ người ta cho phép ra, những người khác chắc là sẽ không biết thân phận của ta, mặc dù biết rõ rồi, cũng sẽ rất nhanh quên.”

Ách… Thật thần kỳ!

Hiên Viên Mị đặt nàng ở trên giường, thân hình cao lớn đè lên, Thủy nhi phục hồi tinh thần lại, đẩy hắn một cái, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Mị…”

“Ta muốn hôn nàng!” Dứt lời đã chặn miệng của nàng, đôi tay kia cũng không đàng hoàng luồn vào nàng trong quần áo sờ soạng.

Thủy nhi thở dài một tiếng trong lòng, bọn họ giống như trở lại mấy ngày sau khi rời khỏi Diệp quốc, khác biệt chính là, bây giờ nhìn hắn nhịn đến khổ sở, nàng sẽ đau lòng, cho nên mỗi lần cũng sẽ mềm lòng giúp hắn, cũng trực tiếp đưa đến Hiên Viên Mị ngày một nghiêm trọng.

Gầm nhẹ một tiếng, phóng thích trong tay nàng, Hiên Viên Mị đưa tay ôm chặt nàng, khẽ cắn vành tai của nàng, “Thủy nhi… Thủy nhi…” Chỉ một mực khẽ gọi tên của nàng… Nhưng mà tự nhiên để lộ ra tình yêu, lại càng làm cho người ta cảm động, làm cho người ta cam tâm tình nguyện trầm luân.

Năng lực xử lý công việc của Ảnh thật sự hết lời để nói, rất nhanh đã đã điều tra xong thân phận của cung nữ kia, cung nữ kia không phải người của Huyền quốc, mà là người của Tề Tinh quốc nước phụ thuộc Huyền quốc, quốc chủ Tề Tinh quốc này bị Hiên Viên Mị áp chế lâu dài, sinh lòng không cam lòng, lại tính toán lật đổ Huyền quốc, cung nữ kia chính là đưa tới quyến rũ Hiên Viên Mị, lão hoàng đế kia muốn dùng mỹ nhân kế xếp một tai mắt ở bên cạnh Hiên Viên Mị, nhưng cố tình Hiên Viên Mị không trúng mỹ nhân kế này, hơn nữa cũng coi như hắn đen đủi, cố tình khiến Thủy nhi nghe được.

Mặc dù Hiên Viên Mị hiểu biết rõ có người muốn phản hắn, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ nhàn nhạt ra lệnh, lại quyết định số mạng của Tề Tinh quốc.

Ngự Hoa viên, Thủy nhi miễn cưỡng nằm ở trên giường êm, nhàm chán nghịch cánh tay bên hông, vừa mới bắt đầu, Ngự Hoa viên này còn cảm thấy có mấy phần đáng xem, nhưng nhìn đã lâu lại cảm thấy nhàm chán, muôn hồng nghìn tía này, sáng rõ hoa mắt người.

Hiên Viên Mị thì thỉnh thoảng cắn một cái trên cần cổ nàng, nhìn trên cần cổ nàng lưu lại dấu vết của hắn, dường như cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu.

“Bệ hạ…” Nghe âm thanh như thế, đừng nói Hiên Viên Mị không nhịn được… Ngay cả Thủy nhi cũng không nhịn được nhíu mày không vui nhìn nàng ta.

Nữ nhân này còn vọng tưởng lấy được Mị sao? Nếu không phải lo lắng lỡ như tổn thương đến cục cưng của nàng và Mị, nàng ta cho rằng bây giờ nàng ta còn có thể ăn ngon uống tốt sống ở trong hoàng cung sao?