Cảm giác khó tả khiến cho Thuỷ Nguyệt Linh nhịn không được mà cọ cọ, ấm áp, thật thoải mái, lông mi cong vút nhẹ nhàng rung động vài cái, đôi mắt mở ra mang theo một chút sương mù.
Thấy trước mắt là lồng ngực màu lúa mạch, Thuỷ Nguyệt Linh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử có dung mạo xuất sắc làm nàng hơi giật mình, gương mặt của Thượng Quan Lăng và sư phụ đã vô cùng xuất chúng*(hơn người), nhưng người đàn ông này lại xuất sắc hơn họ gấp mấy lần, ngũ quan tuấn mỹ không thể tìm ra được khuyết điểm, từng sợi tóc màu bạc bay tán loạn ở trên giường lớn màu đen, có chút hỗn độn, mặc dù lúc này hắn đang ngủ say, nhưng trên người vẫn toả ra một sức hấp dẫn mà không bất cứ người nào cưỡng lại được.
Chỉ một lát sau, Thuỷ Nguyệt Linh phục hồi tinh thần, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía người bên cạnh, hắn bò lên trên giường của nàng từ lúc nào, nàng cư nhiên không biết!
Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện có chổ không đúng, quan sát bốn phía, căn phòng này cực kỳ lộng lẫy, đây không phải là phòng của nàng!
Thu hồi tầm mắt, lúc này nàng mới phát hiện nàng đang nằm trên người nam nhân này, hơn nữa toàn thân hắn còn không mặc đồ, nhìn quần áo trên người nàng vẫn còn đầy đủ, chắc là không có chuyện gì xảy ra!
Chẳng lẽ nàng lại xuyên không? Cau mày bò xuống giường rộng mau đen, nhìn tấm gương lớn cách giường không xa, Thuỷ Nguyệt Linh đi đến, người trong kính có chút ngây thơ ngọt ngào lại thêm mấy phần quyến rũ, nhìn gương mặt quen thuộc, nàng càng thêm nghi ngờ, đây là gương mặt cũ của nàng, nhưng từ căn phòng này cho thấy đây không phải là thế giới cũ của nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ, người trên giường giật giật, dường như sắp tỉnh, Thuỷ Nguyệt Linh nhanh chóng lắc mình đến giường đưa tay điểm nguyệt ngủ của hắn, nhưng mà một phút sau, nàng liền nhìn thấy đôi mắt hẹp dài mở ra, cả người Thuỷ Nguyệt Linh liền sửng sốt, sao lại vô dụng?
Nam nhân chống người lên dựa vào giường, kéo hai chân lên, đôi mắt hẹp dài híp lại, tròng mắt thâm thuý nhìn không ra được tâm trạng, có chút lười biếng nhưng lại hấp dẫn, những cũng thập phần nguy hiểm, Thuỷ Nguyệt Linh xác định một chuyện…Hắn không thấy được nàng!
Thử đưa tay đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm giác ấm áp ở trên tay rất chân thật, nhưng mà nam nhân kia không hề có chút phản ứng gì!
Người bên ngoài phòng nghe được tiếng động vang lên, lên tiếng hỏi thăm, “Bệ hạ?”
Nam nhân tao nhã đứng dậy bước xuống giường, nhàn nhạt mở miệng, “Vào đi!”Giọng nói có chút lười biếng nhưng lại trầm thấp dễ nghe.
Bệ hạ? Thuỷ Nguyệt Linh quan sát hắn, hắn là hoàng đế nước nào?
Một thái giám dẫn mười mấy cung nữ đi vào, thấy toàn thân hắn trống trơn, mấy cung nữ đỏ mặt cúi đầu, nhưng lại nhịn không được len lén nhìn về phía hắn.
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, nhìn về phía người hoàn không có chút gì mất tự nhiên kia, nam nhân này quả thật rất xuất sắc, gương mặt vô cùng tuyệt mỹ, dáng người cũng không cần bàn cãi, mà còn là hoàng đế, nữ nhân muốn leo lên giường của hắn sợ rằng còn phải đứng xếp hàng!
Nhưng mà hình như những người này không nhìn thấy nàng, đưa tay chọc chọc một cung nữ bên cạnh, nàng ta không hề có một chút phản ứng nào, nhưng mà nàng lại cảm nhận được một cách chân thật.
Suy nghĩ hồi lâu, Thuỷ Nguyệt Linh rút ra một kết luận, đó là đối với bản thân nàng mà nói, nàng tồn tại, còn đối với người khác mà nói, thì nàng không tồn tại! Hơn nữa nàng lại khôi phục dung mạo, nhưng y phục trên người nàng lại là y phục trước khi nàng ngủ, xem ra nàng là linh hồn rời khỏi thân xác, nhưng mà không phải là linh hồn thường nhẹ nhàng bay bổng, hơn nữa không thể đụng vào người khác sao? Bây giờ nàng nghĩ không ra, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Đi tới long sàn rồi ngồi xuống, nhàm chán nhìn một đám người đang bận rộn, bộ dạng hiện tại của nàng có thể làm gì bây giờ ?
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một sức hút cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, chắc chắn sẽ té xuống giường, ổn định thân thể, nhíu mày lần nữa, xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy nam nhân kia bước ra ngoài hai bước, nàng cũng bị kéo theo hai bước, do dự một chút, thử đi về phía trước, sau đó lui về phía sau, đi vài vòng quanh người hắn, nàng phát hiện một vấn đề hết sức nghiêm trọng, nàng rõ ràng chỉ có thể cách hắn trong vòng ba thước!
Thấy nam nhân kia đi ra ngoài, Thuỷ Nguyệt Linh đuổi theo sát hắn, tránh cho khỏi bị kéo tới nỗi ngã trái ngã phải, nhìn về bóng dáng trước mặt, trong lòng nàng liền buồn bực, chuyện này là sao?
Trên triều đình, các vị đại thần như đang ngồi trên lưng cọp, mà bộ dáng người ngồi trên ghế rồng hết sức nhàn nhã, tự tiếu phi tiếu*( cười như không cười), trầm mặc không nói, lại làm cho những người phía dưới càng thêm bất an!
Rốt cuộc cũng có người lấy dũng khí, mở miệng nói, “Bệ hạ, không biết hi phi nương nương phạm lỗi gì?” Cái vị không nhịn được mà mở miệng hỏi chính là cha ruột của Hi phi Liễu Nghị.
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn lão đầu đó một cái, nàng ngồi xuống cách ghế rồng không xa, đứng suốt thật là mõi! Híp mắt nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế rồng, nàng không ngờ rằng hắn lại là hoàng đế Huyền quốc!
Trong khoảng thời gian ở đây nàng cũng có chút hiểu rõ, thực lực của Diệp quốc hoàn toàn không thể so sánh với Huyền Quốc, nhưng mà không biết vì sao Hiên Viên Mị không có nuốt Diệp quốc, mà là mặc kệ cho nó phát triển lớn mạnh!
Hiên Viên Mị nhìn Liễu Nghị, tự tiếu phi tiếu nói, “Hi phi được cưng chiều mà kiêu, ghen ghét đố kị, cho nên có ý đồ mưu hại Hoàng hậu.”
Trong lòng Liễu Nghị chợt lạnh, tức giận không ngừng cuồn cuộn, sao hắn lại không biết nữ nhi do chính mình sinh ra chứ? Từ nhỏ Hi nhi đã rất lương thiện, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm đạp, làm sao có thể vừa vào cung liền đi mưu hại hoàng hậu!
Sớm đã nghe nói lòng dạ Hoàng hậu độc ác, chỉ cần bệ hạ có một chút biểu cảm đối với vị hậu phi nào thì người đó sẽ tự chuốc hoạ vào thân, hôm nay sợ rằng nửa đời sau của Hi nhi sẽ phải ở lãnh cung rồi! Chỉ mong rằng Hoàng hậu vì vậy mà bỏ qua cho nàng, không cần đuổi cùng giết tận!
Liếc nhìn người ngồi ở ghế rồng, bệ hạ là người khôn khéo, không thể nào không rõ ràng sự thật, nhưng mà con người bệ hạ luôn vô tình, làm sao có thể vì một cô gái mà đắc tội Vệ Thành? Chỉ có thể trách hắn chỉ là một Binh Bộ Thị Lang nho nhỏ, mà Vệ Thành cũng là Thừa Tướng dưới một người trên van người, cho dù Hoàng Hậu có làm mưa làm gió ở hậu cung, bệ hạ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua!
Nhưng mà hắn thương tiếc Hi nhi, lúc đầu không nên để nàng vào hậu cung!
Thấy vẻ mặt hối hận của Liễu Nghị, Thuỷ Nguyệt Linh giễu cợt cười một tiếng, hậu cung từ xưa đến giờ là vậy, bây giờ mới hối hận thì có tác dụng gì?